1 Samuen 4-8
Năm chương Kinh Thánh hôm nay đã thêm vài nét nhấn nhá cuối cùng
trên bức tranh toàn cảnh của lịch sử Israel vào giai đoạn giao thời giữa thời kỳ
Thẩm Phán và thời kỳ Tiền Quân Chủ. Trong ba chương đầu (4-6) thì Hòm Giao Ước
là trung tâm của sự chú ý, còn hai chương sau (7-8) thì đề cập đến biến cố dân
Israel quyết liệt xin một vua để được giống như thiên hạ.
Như chúng ta đã biết, Hòm Giao Ước là biểu tượng quan trọng về sự
hiện diện của Đức Chúa Trời. Nhưng biểu tượng thì không bao giờ là một với đối
tượng, với chủ thể mà nó biểu đạt. Do đó, Hòm Giao Ước không bao giờ là Đức
Chúa Trời, hay nói cách khác Đức Chúa Trời không bao giờ bị “nhốt” trong Hòm
Giao Ước đó.
Người ta có thể khiêng trên vai hay đặt Hòm Giao Ước lên xe kéo
để chuyển từ nơi này sang nơi khác, nhưng điều đó không có nghĩa là người ta có
thể “điều khiển” hay “bắt cóc” Đức Chúa Trời. Chính vì không hiểu như vậy nên người
xưa đã phải nhận trái đắng khi có được (dân Israel) hay chiếm được (quân
Philitin) Hòm Giao Ước của Đức Chúa Trời.
Dân Israel đã xem Hòm Giao Ước như một dạng vật linh, một dạng
thần tượng, một dạng bùa phép bảo đảm chiến thắng cho mình. Thay vì nhờ cậy nơi
chính Đức Chúa Giê-hô-va thì họ lại đặt lòng tin nơi Hòm Giao Ước, một vật dụng
mang tính biểu tượng.
Điều này cũng tương tự như ngày hôm nay nhiều con dân Chúa cảm
thấy an tâm khi đeo nơi cổ vật trang sức có hình thập tự giá. Số khác thì ngây
thơ tin rằng, nếu trong nhà hay trong phòng ngủ của mình có treo thập tự giá
thì tà ma sẽ không dám quấy phá. Thậm chí, có người còn … máu hơn khi cầm thập
tự giá làm vũ khí để đuổi quỷ nữa kia đấy.
Tất cả những việc đó đều là sai nhè hết đấy anh chị em ơi. Không
có quyền phép gì nơi những cây thập tự giá đâu. Dù là bằng gỗ, bằng vàng hay bằng
bất cứ một kim loại nào; dù được người ta tự làm hay được mua ngoài chợ hoặc được
“thỉnh” từ nhà thờ với lời cầu nguyện của linh mục hay mục sư đi nữa thì tự
thân cây (hay hình) thập tự chẳng có tí quyền năng nào cả. Đừng có mà mê tín
nha anh chị em.
Hãy check lại chính mình xem còn có “vật thánh” nào mà bạn đặt lòng
tin nơi đó như thể là … “bùa hộ mạng”, là “bùa bình an” không nhé. Đó có thể là
chiếc thập tự giá, là bức tranh hay tượng thánh (đối với những anh chị em từ
gia đình Công Giáo) hay thậm chí là một lọ hoặc ve dầu thánh có nguồn gốc tận
bên Israel. Quyền năng thật luôn ở nơi Đức Chúa Trời chớ không phải nơi những vật
thánh đó đâu nha. Hãy nghiền ngẫm sự thất bại tơi bời của dân Israel trong
chương 4 hôm nay để được thức tỉnh khỏi tình trạng đặt lòng tin nhầm đối tượng –
thay vì đặt nơi Đức Chúa Trời thì lại đặt nơi những vật dụng chỉ mang tính biểu
tượng về Chúa hay về những công việc của Ngài!
Việc hiểu sai của dân Israel về Hòm Giao Ước khiến họ bị quân
thù đánh cho tơi tả, còn việc hiểu sai của quân Philitin lại khiến họ bị Đức
Chúa Trời “hành” cho lên bờ xuống huyệt luôn. Cả hai đều đánh đồng Hòm Giao Ước
là Chúa. Một bên thì tôn thờ, một bên thì xem thường. Cả hai đều chết như nhau.
Hẵn nhiên, Hòm Giao Ước không phải là Chúa; những cơ sở vật chất,
những vật dụng dùng trong việc thờ phượng Chúa không phải là Chúa. Thế nhưng, đừng
vì thế mà muốn làm gì làm: muốn thu thì thu, muốn lấy thì lấy, muốn đốt thì đốt,
muốn phá thì phá nha.
Biết bao nhiêu người, lớn có nhỏ có, xưa có nay có, Tây có ta
có, … hoặc thân bại danh liệt, hoặc phải chết bất đắc kỳ tử, hoặc gia đình liên
tục hưởng tai ương, … cũng chỉ vì dám phạm đến những vật thánh trong nhà Chúa
hay xúc phạm đến Danh Chúa đấy. Từ xưa đến nay, không có một người nào đốt Kinh
Thánh hay đập phá nhà thờ Chúa mà bình an qua đời cả, trừ phi kẻ đó ăn năn sám
hối.
Việc dân Israel xin một vua cũng đáng được mổ xẻ nhưng ta sẽ ‘mổ’
ở ngày mai. Còn hôm nay, trong thì giờ còn lại, ta chỉ chú ý nơi một chi tiết
liên qua đến phần cuối cuộc đời của vị tiên tri – thẩm phán – tư tế khả kính,
người đầy tớ Chúa tận trung là Samuen mà thôi.
“Khi về già, ông Sa-mu-ên cho
các con trai mình lãnh đạo và xét xử dân Y-sơ-ra-ên. Người
con trưởng tên Giô-ên, và người con thứ tên A-bi-gia; cả hai điều hành việc xét
xử tại Bê-e Sê-ba. Nhưng các con không noi gương
cha mình; chúng tham tiền, ăn hối lộ và bóp méo công lý.” (8:
1-3)
Có hai điều ta có thể chọn để làm đối với sai lầm của người khác:
(1) ta có thể học từ đó để … tránh, hoặc (2) ta có thể lập lại chính điều đó.
Lý ra, Samuel có thể tránh được thất bại của thượng tế Hê-li
trong việc dạy dỗ và kỷ luật con cái của mình. Vì ông được chứng kiến tận mắt từ
khi còn thơ ấu kia mà. Thế nhưng, ông cũng đã lập lại đúng y thất bại của thầy
mình là Hê-li.
Nguyên nhân? – Sự xao lãng. Không phải là xao lãng trong chức vụ
ngoài xã hội mà là trong chức phận làm cha ở gia đình.
“Sa-mu-ên lãnh đạo xét xử dân
Y-sơ-ra-ên cho đến khi ông qua đời. Mỗi năm,
ông đi vòng qua các thành Bê-tên, Ghinh-ganh, Mích-ba, và xét xử dân Y-sơ-ra-ên
trong các thành ấy. Rồi ông trở về nhà ở Ra-ma.” (17:
15-17).
Chính những chuyến công tác triền miên khắp mọi miền đất nước
hàng năm như thế đã chiếm hết thời giờ của tôi tớ Chúa dành cho những đứa con của
mình, nhất là khi chúng bước vào độ tuổi vị thành niên. Phải chăng, ông đã dành
gần như trọn thời giờ để dạy dỗ con người ta nhưng con của mình thì … ‘phó cho
Chúa’ chăng?
Biết bao nhiêu tôi tớ Chúa ngày hôm nay đang phải đau đớn, sầu khổ
cách câm nín mỗi ngày vì cái cảnh “cha làm thầy, con đốt sách” này. Trong khi
đó, có biết bao nhiêu bậc làm cha làm mẹ khác thì vẫn đang “cháy hết mình”, vẫn
đang như con ong chăm chỉ, đạt hết thành công này đến thành công khác, hết lĩnh
vực này đến lĩnh vực khác ngoài xã hội nhưng lại không biết rằng, những bất hạnh
lớn lao đang hoặc sẽ chờ đợi mình tại gia đình – bất hạnh có tên là những đứa
con hư!
Bạn thì sao: con cái của bạn có thuộc nhóm đối tượng ưu tiên phục
vụ trong đời sống và trong lịch công tác của bạn không?
Còn một điều nữa liên quan đến … đường con cái. Đó là thay vì tốn
thì giờ lên án, phê phán hay chỉ trích con cái của ông nọ bà kia hư thế này đốn
thế khác thì ta nên nhìn lại chính mình thì hơn.
Nếu bạn đã có con thì hãy nhìn vào gương của Hê-li, của Samuel
mà lo dạy dỗ con mình; còn nếu bạn chưa có gia đình hay chưa có con hoặc con của
bạn còn quá bé thì cũng đừng có vội mà ... ‘khoe’ nhé. Nhìn thấy điểm yếu hay
sai lầm của người khác hoặc phê phán chỉ trích họ vì điều đó thì dễ lắm, ai làm
cũng được. Thế nhưng, để không lập lại sai lầm của họ thì không phải ai cũng
làm được đâu nha.
Cần có sự khiêm nhường, cần có cam kết và cần có cả sự vùa giúp
thiêng liêng từ nơi Chúa nữa đấy. Bạn có thể là một người cha, người mẹ được như
vậy không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét