2 Samuen 5-7
Cuối cùng, điều Chúa hứa
đã thành hiện thực: Đa-vít làm vua trên toàn cõi Y-sơ-ra-ên. Không phải dùng vũ
lực hay mưu mẹo để thúc ép mà là bền lòng chờ đợi cho “đúng kỳ”. Đúng là “ai
tin sẽ chẳng gấp rút” (Esai 28: 16). Kinh Thánh chỉ thuật lại đúng một câu,
nhưng thời gian đợi chờ của Đa-vít là 7 năm có lẽ.
“Vậy, tất cả các trưởng
lão Y-sơ-ra-ên đã đến gặp vua tại Hếp-rôn; vua Đa-vít lập giao ước với họ trước
mặt Đức Giê-hô-va, và họ xức dầu cho Đa-vít làm vua trên toàn cõi Y-sơ-ra-ên” (5: 3). Đến lúc này, 11 chi phái còn lại
mới thật sự ‘tâm phục, khẩu phục’ quyền làm vua của Đa-vít.
Bí quyết thành công của
Đa-vít không phải là trẻ, khỏe, có tài, được dân chúng ủng hộ hay gặp thời mà
là luôn có “Giê-hô-va là Đức Chúa Trời vạn quân ở với mình” (5:10). Tất cả
những điều liệt kê trước đó là cần thiết nhưng không phải là bí quyết đâu nha.
Là một chiến binh can
trường, có tài đánh đấm, và không ít kinh nghiệm nhưng cứ mỗi lần xuất binh,
Đa-vít đều cầu hỏi Chúa. Và rồi chàng chỉ đơn giản làm đúng theo hướng dẫn, thế
là … thành công. Không cầu kỳ, rườm rà chi cả. Ước chi mỗi một chúng ta ngày
nay cũng có được một tấm lòng đơn sơ tin cậy Chúa như vậy.
Làm vua năm 30 tuổi, và
giờ đây khi tròn 38 tuổi, ông chính thức cai trị toàn cõi Y-sơ-ra-ên. Sao lại
để cho một người trẻ tuổi quá như thế làm vua một nước. Chắc chắn là Chúa không
liều, cũng không lầm. Đúng không? Hãy ngẫm xem cách dùng người của Chúa. Dường
như tuổi tác không phải là cơ sở để Chúa tin dùng và đại dụng một người thì
phải.
Dõi theo cuộc đời Đa-vít,
chúng ta có thể thấy sự quan tâm lớn nhất của ông là Chúa. Tìm cầu Chúa, thờ
phượng Chúa, xây đền thờ cho Chúa. Thật không uổng khi Chúa gọi Đa-vít là người
có lòng của Đức Chúa Trời. Không phải ông không phạm sai lầm khi thờ phượng
Chúa, không phải mọi ước ao của ông đều đẹp lòng Chúa, đúng ý Chúa nhưng rõ
ràng, Đa-vít luôn hướng lòng mình lên Chúa và luôn tìm mọi cơ hội có thể để làm
vui lòng Chúa.
Dù không chọn Đa-vít xây
Đền thờ nhưng Chúa không hề quở trách ông về kế hoạch táo bạo đấy. Chúa nhìn
thấy tấm lòng của vua. Và dù cho ‘của lễ’ chưa được dâng, tức là Đền thờ chưa
được xây, nhưng Chúa đã ban thưởng cho Đa-vít rồi. Mới có dự định xây nhà cho
Chúa thì Chúa đã tặng lại cho Đa-vít một ‘căn nhà’, tức là một vương triều rồi.
Bao nhiêu người trong
chúng ta đang thật sự có dự định ‘xây’ cho Chúa một điều gì đó: một gia đình
thánh, một họ tộc thánh, một hội thánh, một trường học cơ-đốc, một đội truyền
giáo, …? Nguyện xin Chúa hướng dẫn và ban phước cho anh chị em như Ngài đã từng
đối cùng Đa-vít.
Có một vài bài học tưởng
cũng nên nhắc lại liên quan đến việc rước Rương Giao Ước ở chương 6. Một việc
làm đúng mục đích, nhưng không đúng quy trình. Hậu quả: U-xa phải chết.
Hẳn nhiên, một chiếc xe
mới toanh, do bò kéo thì rất là … hiện đại (so với thời bấy giờ) và vô cùng
tiện lợi, thỏa mái (tức nhiên là đối với người, chớ không phải đối với bò!).
Thế nhưng, ‘đúng quy trình’ thì phải là người KHÊNH (khiêng) chớ không phải bò
KÉO.
Bò cũng được dự phần
trong sự thờ phượng Chúa nhưng là để làm tế lễ thiêu có mùi thơm dâng lên nhan
Chúa, chớ không thể TÔN CAO Chúa. Bò cũng có thể thay người nhưng là ‘đi’ thay
tội lỗi cho người, chớ không được quyền thay người khênh Rương Giao Ước, biểu
tượng sự hiện diện của Đức Chúa Trời. Nói cách nôm na là không có chuyện ‘của
lễ’ đi thay người trong chuyện thờ phượng Chúa được. Đừng có chày cối rằng thì
là em bận không đi lễ được nhưng tiền dâng hiến thì em thực hiện trung tín
‘nắm’ ạ.
Hẳn nhiên, KHÊNH thì khổ,
chớ không hề khỏe như … ‘bò kéo xe’. Sự thờ phượng thật không bao giờ có chuyện
khỏe hay thỏa mái trong đó. Để thật sự bước vào trong sự hiện diện của Chúa
luôn đòi hỏi sự hy sinh. Để thờ phượng Chúa cách đích thực cần phải có sự nỗ
lực, cố gắng đến … ‘vã mồ hôi’ của mấy ‘anh’ thầy tế lễ.
Chúa mới là đối tượng
được thờ phượng chớ không phải chúng ta. Thế cho nên, hãy dâng cho Chúa những
gì Chúa thích, kiểu gì Chúa thích, chớ không phải những gì ta thích hay con
người thích, bạn nhé. Nầy, hỏi nhỏ chút nha: những gì bạn đã và đang làm (trên
danh nghĩa là đang làm hay ‘hầu’ Chúa) là để cho Chúa dzui hay để cho người
dzui dzậy?
Một khi mà sự thờ phượng
diễn ra ‘không đúng quy trình’ như Chúa đã định, dù nó có khiến cho con người
thích thú hay phấn khích đi nữa, thì nó cũng tiềm ẩn rất nhiều hiểm họa chết
người như kiểu U-xa. Một khi mà sự thờ phượng Chúa được ‘người hóa’ hay ‘đời
hóa’ cho tiện lợi hơn, cho thỏa mái hơn thì nguy cơ khinh lờn hay bất kính đối
với Chúa là luôn có … cửa. Mà một khi có sự khinh lờn hay thiếu tôn kính đối
với Chúa thì hình phạt nghiêm khắc là không tránh khỏi. Hay nói một cách rất
chi là ân điển thời Tân Ước thì là “vì lý do đó mà trong anh em có
nhiều người đau yếu, bệnh tật và có lắm kẻ ngủ” (1 Corinhto 11: 30).
“Trong anh em” có nghĩa
là trong hội thánh, trong vòng con dân Chúa; còn “ngủ” là ‘đi’ hay ‘đai’ (die)
đấy ạ. Nhớ nha, đừng có giỡn mặt Chúa hay nói theo kiểu bình dân học vụ là đừng
có giỡn mặt thánh thần nha con.
“Coi chừng mất mạng!”
Nhớ nhìn tấm biển báo này
trước khi thờ phượng Chúa nha anh chị em
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét