Thứ Năm, 12 tháng 3, 2015

SIÊU MẪU XUỐNG CẤP (1)

Thẩm Phán 17-21
Sách Thẩm Phán kết thúc với hai hình mẫu cụ thể của tình trạng suy đồi cùng cực trong xã hội Y-sơ-ra-ên thời bấy giờ. Chương 17 và chương 18 là chân dung của siêu mẫu một: “Tả Pí Lù Tôn Giáo” còn 3 chương cuối cùng là chân dung của siêu mẫu hai: “Lộn Tùng Phèo … Tôn Ti Trật Tự”.
Răng mà con dân Chúa lại ra nông nỗi ấy? - Ấy là vì“trong thời đó, Y-sơ-ra-ên không có vua, ai nấy cứ làm theo ý mình cho là phải” (17: 6)
Vì cho là đúng nên mẹ con nhà nọ đã tự lập cho mình một tôn giáo, cũng đầy đủ hình tượng, bệ thờ, ê-phót, và ‘các phụ kiện đính kèm’. Đảm bảo hàng xịn nhé, bạc nguyên chất đấy. Chỉ riêng cái tượng thôi thì giá trị đã là 20 năm tiền lương của một anh thầy tế lễ rồi (17:10). Ngạc nhiên chưa. Rồi cũng có thầy tế đàng hoàng, dù là tự chỉ định hay thuê mướn. Nói chung là đầy đủ ban bệ, mâm bát. Rất là hoành tráng, đúng không? Chỉ có điều, mọi sự đó đều do con người mà ra chớ không theo “kiểu mẫu mà Chúa đã chỉ cho”.
Đó là loại tôn giáo hoàn toàn bắt nguồn từ con người và lấy con người làm trung tâm. Do đó, mục đích của tượng thờ, ê-phót, những thần tượng be bé, xinh xinh đều nhằm phục vụ và làm thỏa mãn con người chớ không phải nhằm phục vụ và làm thỏa mãn CHÚA.
Đạo mà làm cho con người khoái chí dạng này là kiểu mẫu chung cho rất nhiều tôn giáo và nhiều Hội Thánh hay Giáo Hội ngày hôm nay.
Không cần biết đúng sai gì cả, không cần tra xem Kinh Thánh hay tra xem ý Chúa được thể hiện nơi Lời thành văn của Ngài gì cả, hễ cứ chọn được ông thầy tế, cứ kiếm được ông lãnh đạo là cả nhà liền hoan hỉ, cao giọng ngay: “Bây giờ tôi biết Đức Giê-hô-va sẽ ban ơn cho tôi, vì tôi có người Lê-vi nầy làm thầy tế lễ.” (17:13). An tâm rồi. Một sự an tâm giả tạo được đặt trên sự thánh hiến giả tạo. Cả hai đều đặt nền tảng trên sự mê tín hay cuồng tín chớ không phải trên Lời của Đức Chúa Trời.
Đó là việc làm “cho là phải” của mẹ con nhà Mica, còn đối với anh trai Lê-vi kia thì việc “cho là phải” là tự ý lìa khỏi thành phố mà Chúa đã định cho thầy tế lễ sống và phục vụ. Đã là Lê dân thì không có quyền lìa khỏi chỗ mà Trời đã định. Đó là luật. Thế mà anh giai này thì “đang tìm một chỗ để cư trú” (17:9)
“Đó là quyết định của cá nhân anh ấy. Hãy tôn trọng quyết định của anh ấy. Đó là quyền tự quyết của anh ấy, liên can gì đến ngươi, …”. Nếu anh Lê-vi kia mà sống vào thời nay thì đây sẽ là những comment tấp nập bảo vệ anh í khắp mọi nơi đấy nhỉ. Thế nhưng, đối với Đức Chúa Trời thì chỉ có duy nhất một từ: HỎNG, không thanh minh, thanh nga gì ráo trọi.
Đó là chưa kể chàng Lê-vi này rất dễ thuê nha. Hễ ở đâu có giá cao hơn là em bán mình liền à. Cũng dễ hiểu thôi: với Chúa mà thằng chả còn không trung tín thì chuyện trung thành với con người chỉ là chuyện viễn vông thôi. Tội nghiệp cho gia đình tín đồ Mica khi đặt lòng tin vào ông hầu việc Chúa ‘sớm nắng chiều mưa’ kiểu này. Nghĩ đến cái cảnh gia đinh nhà Mica phải chia tay ngậm ngùi với anh thầy tế lễ hám danh kia, sao mà não nề đến vậy.
Đến lượt chi phái Đan, việc “cho là phải” của họ là đi chiếm lấy những vùng đất không thuộc phần sở hữu của mình. Vùng đất mà họ được chia khó chiếm quá, theo mắt họ, nên họ tự đi chiếm lấy phần đã thuộc về người khác.
Họ cũng nhờ thầy tế lễ cầu hỏi Đức Chúa Trời đàng hoàng trước khi hành sự nha. ‘Đúng quy trình’ quá rồi còn gì. Chỉ có điều họ cầu hỏi Đức Chúa Trời công bình, chí thánh cho một sứ mạng sai trật qua một thầy tế lễ sai quấy. Và rồi những Đan ‘men’ tội phạm này được thầy tế lễ phạm tội sai đi với lời chúc phước của Chúa: “Hãy đi bình an. Đức Giê-hô-va sẽ phù hộ các ông trong hành trình nầy.” (18:6) An tâm lên đường rồi nhé. Thầy tế lễ ban phước nhân danh Chúa rồi còn gì.
Chiếm đất người chưa đủ, bộ tộc Đan còn cướp luôn trọn bộ hình tượng của gia đình Mica để thờ. Làm sao mà Mica có thể tưởng tượng được rằng, ‘phát minh’ tôn giáo của mẹ con ông lại có ảnh hưởng lớn lao đến vậy. Từ một gia đình, đến một chi tộc, rồi lôi kéo cả một chi lớn trong dòng tế lễ đến sì sụp vái lạy cho đến ngày tất cả bị bắt đi đày.
Nhớ là họ không bị đập tan tành ngay vừa khi lập đền, phong chức đâu nha. Thời gian phạm tội của họ cũng kéo dài kha khá đấy. Không phải việc sai trật nào cũng được nhận biết ngay, nên người ta rất dễ bị lôi cuốn vào những sự thờ phượng sai trật.
Chuyện xảy ra hàng ngàn năm rồi, từ đời xửa, đời xưa mà đến hôm nay sao vẫn thấy bóng dáng của siêu mẫu này thấp thoáng khắp đất Á, trời Âu. Vâng, một khi mà con dân Chúa ‘tạm gác’ những lẽ thật cùng những nguyên tắc của Lời Chúa sang một bên ; một khi mà con dân Chúa, tôi tớ Chúa “ai nấy cứ làm theo ý mình cho là phải” thì siêu mẫu “tả pí lù tôn giáo” ni còn có đất để trình diễn. 
Khi Chúa đang được thờ phượng tại Si-lô thì chi phái Đan vẫn ‘ăn nên làm ra’ với các hoạt động tôn giáo đầy cuốn hút, đáp ứng đúng thị hiếu và sở thích của tín đồ. Trong tâm thức của mình thì họ vẫn đang thờ phượng Chúa và thậm chí Chúa mà họ đang thờ và kiểu mà họ đang thờ mới thật sự là ‘chính chủ’, là ‘chánh giáo’. Họ cứ thành tâm, sùng đạo như thế cho đến tận ngày “họ bị lưu đày khỏi xứ”, cho đến tận ngày Chúa “cất chân đèn” khỏi họ thì họ mới chợt tỉnh cơn mê.
Nhưng tỉnh khi đó thì đã muộn rồi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét