Thứ Hai, 30 tháng 3, 2015

VƯƠNG LẠI HOÀN VƯƠNG

2 Samuen 19-20
Thế là cuộc chính biến đã được dẹp yên, khi người chủ mưu là Apsalom bị … xiên tại rừng Epraim. Thế nhưng, biến loạn trong lòng người thì chẳng hề yên. Dù Đa-vít đã giành lại ngôi vương, bảo vệ được sự toàn vẹn của quốc gia, nhưng tinh thần hiệp một giữa các chi phái thì không còn trọn vẹn.
Hậu quả tội lỗi của Đa-vít vẫn tiếp tục nhức nhối, âm ỉ chờ cơ hội … ‘vỡ nhọt’.
Người ta bắt đầu tranh công: ai đưa vua hồi cung trước nhất. Lạ cái là những anh đứng ra bảo trợ cho thằng nghịch tử rượt vua cha chạy thục mạng giờ quay lại họp bàn rước vua về và không ngần ngại kể công! Ngay cả chi phái ‘ruột’ của Đa-vít là Giu-đa dường như cũng chẳng tha thiết gì về việc hồi cung của vua cả, nên vua phải đành nhờ người … gợi ý. Ấy vậy mà giờ chúng tranh công kịch liệt, tranh công ngay tại bờ sông, trong khi vua vẫn còn đang ở … giữa đồng!
Và cũng chỉ vì một chút danh hảo như thế mà hai bên đã cãi nhau kịch liệt, đến nỗi 10 chi phái Bắc đã dứt áo ra đi. Một lần nữa, máu lại đổ, đầu lại rơi. Lãng nhách.
Đến lúc này, nếu để ý chúng ta sẽ thấy Đa-vít không còn ‘uy’ trên cộng đồng nữa. Hai phe tha hồ cự cãi, không thấy vua can dự gì cả. Ta cũng chẳng còn thấy, Đa-vít “cầu hỏi Đức Giê-hô-va” như ông từng quen làm nữa. Và kết quả là những quyết định của vua không còn ‘sáng’, chẳng còn ‘sắc’ như trước nữa. Việc ông đột ngột bổ nhiệm Amasa, tư lịnh quân đội phe đảo chính, làm tổng chỉ huy toàn quân thay cho Giô-áp là một trong những bằng chứng như thế.
Vua dùng chức vụ để … ‘dụ’ lòng người theo kiểu của đời hay nói theo kiểu của Kinh Thánh là “gieo trong xác thịt”. Và như thế thì kết quả tương ứng sẽ là “sự chết”. Không chỉ Amasa chết mà Giô-áp rồi cũng chết.
Một người từng có lòng của Đức Chúa Trời, được Đức Chúa Trời chọn lựa nhưng giờ lại trở nên lú như thế đấy. Thế mới hay, không phải cứ có tuổi là khôn đâu nha. Chân lý là ri nè: “Sự kính sợ CHÚA, ấy là khởi đầu sự khôn ngoan. Sự nhận biết Đấng Thánh, đó là sự thông sáng” (Châm Ngôn 9: 10)
Trong hai chương Kinh Thánh hôm nay, có một nhân vật cũng khá ấn tượng: tướng Giô-áp. Ông là một vị tướng tài thật sự, sát cánh cùng Đa-vít từ những ngày đầu, từng lập nhiều chiến công hiễn hách. Ông chưa hề có ý định tranh công hay chiếm ngôi vua. Ngược lại là đằng khác. Ông rất quyết liệt bảo vệ ngôi vua. Có thể nói rằng, ông là con nhà võ đích thực.
Thế nhưng, nơi vị tướng tài này có cả … tật nữa đấy. Giô-áp hầu như vâng lời vua Đa-vít trong tất cả mọi việc, kể cả việc mượn tay kẻ thù giết tướng U-ri, chồng của Batseba. Thế nhưng, một khi mà lịnh vua liên quan đến những đối tượng có ‘vấn đề’ cá nhân với mình, như hoàng tử Apsalom chẳng hạn [vì cớ đốt ruộng lúa mì của Giô-áp (14: 30)] thì thánh chỉ đối với Giô-áp chẳng là … cái đinh gì cả. Còn với những đối thủ tiềm tàng, hoặc đang rình rập (như Apne) hoặc đã giành mất vị trí độc tôn của mình (như Amasa) thì Giô-áp liền lạnh lùng cho một nhát chết ngay.
Có thể nói, Giô-áp là mẫu người có tài, sẵn sàng hy sinh phò trợ chủ tướng, không giành địa vị với chủ tướng, nhưng trong thâm tâm không bao giờ tôn trọng, suy phục chủ tướng cách đích thực. Hạng người này, tiếc thay, không ít trong các hội thánh.
Tuy nhiên, có một điểm khác nơi Giô-áp đáng để chúng ta lưu ý. Đó là ông dám nói thẳng, chỉ thẳng ra cái sai của vua (19: 5-7). Ngoài tiên tri Nathan ra thì Giô-áp là người thứ hai dám làm như thế đối với Đa-vít. Và sự ‘nói thẳng, nói thật’ này đã cứu cho Đa-vít khỏi một … ‘bàn thua trông thấy’.
Vì sợ ‘mất lòng’ hoặc sợ … ‘bị vô sổ đen’ nên thật hiếm khi kẻ dưới dám góp ý, hay trực tiếp … ‘sửa sai’ người trên, dù là trong tình yêu thương. Và vì sĩ diện hay vì kiêu ngạo mà thật hiếm có người trên nào còn ‘khoái’ nghe kẻ dưới ‘hạch tội’, dù là người ta làm điều đó cách riêng tư.
Thế nhưng, thật phước thay cho những người lãnh đạo (quốc gia, hội thánh, tổ chức, gia đình, …) nào còn có những kẻ dưới can đảm dám chỉ ra những sai trật hoặc sai phạm của mình, cùng đưa ra những giải pháp để giải quyết. Và phước thay cho những quốc gia, hội thánh, tổ chức xã hội và gia đình nào có người lãnh đạo sẵn sàng nhận lỗi, sẵn lòng thay đổi.
Anh chị em có được tính can đảm thánh thiện như Nathan, như Giô-áp có không? Và khi những người yêu thương của anh chị em cần nghe sự thật về chính họ, anh chị em có thể nói ra trong tình yêu không? Khá nhớ rằng, “Bạn bè gây thương tích do lòng yêu thương chân thật. Còn hơn kẻ thù hôn hít cách giả tạo”(Châm Ngôn 27: 6).


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét