2 Samuen 15-18
“Đảo chính. Vâng, đã
xảy ra đảo chính tại Giê-ru-sa-lem. Vào rạng sáng hôm nay, thái tử Ab-đu-la
(Abdullah), í nhầm, thái tử Absalom với một lực lượng hùng hậu đang tiến về thủ
đô, mà không gặp phải bất kỳ một ổ kháng cự nào. Phe đảo chính đang chiếm ưu
thế rõ rệt. Đại đa số quần chúng nhân dân và quan chức chính phủ ra mặt ủng hộ
hoàng thái tử.
Tình hình vô cùng nguy
cấp, chính phủ hoàng gia của Đa-vít đã hạ lịnh triệt thoái toàn bộ lực lượng ra
khỏi thủ đô. …”.
Nếu dùng ngôn ngữ ngày
nay, thì 4 chương Kinh Thánh hôm nay sẽ được chuyển thể thành bản tin thời sự
đại loại như thế.
Absalom đã (đảo chính)
thành công nhưng không thể thành danh (vua). Hoàng tử này hội đủ mọi điều kiện
để làm vua: đẹp, có ‘nhãn quan chính trị’ xuất sắc (xem cái cách ‘ảnh’ lấy lòng
quần chúng nhân dân thì biết), biết lợi dụng cơ hội, biết huy động lực lượng,
có một vị cố vấn tuyệt vời là Anh Hai To Phẻ (A-hi-to-phe). Nói chung, là đầy
đủ mọi sự, trừ có mỗi chuyện: không được Chúa chọn. Rứa thôi mà ‘pheo’ đấy.
Kinh Thánh cho biết
rằng, “vì Đức Giê-hô-va đã quyết định làm hỏng kế hoạch của
A-hi-tô-phe, để đem tai họa đến cho Áp-sa-lôm.” (17:14) Chúa mà đã không ‘duyệt’ thì mọi mưu mô, nỗ lực
cũng chỉ là công cốc mà thôi.
Thế cho nên, vấn đề
không phải là bạn và tôi có khả năng để đảm trách vị trí này, vị trí nọ hay
không mà là Chúa có MUỐN chúng ta ngồi vào vị trí đó hay không. Nhiều người
thất bại trong công tác lãnh đạo không phải vì bất tài mà là vì ngồi “nhầm
chỗ”. Nan đề là có quá ít người nhận biết được điều này, và trong số ít người
có khả năng nhận biết đó lại không có mấy ai đủ bản lĩnh để nói KHÔNG khi được
mời chào vào chỗ mà họ biết rõ là không dành cho họ. Chết là chỗ í.
Đa-vít tiếp tục gặt
lấy trái đắng theo như sự báo trước của Chúa. Anh trai hiếp dâm em gái, anh em
ruột giết nhau, giờ đến con trai hiếp mẹ kế và rượt giết cha để đoạt ngôi. Tất
cả những điều này là ‘quả báo’ hay hậu quả mà Đa-vít phải nhận cho tội lỗi mà
mình đã gieo.
“Bây giờ, vì ngươi đã
khinh dể Ta, và cướp vợ U-ri, người Hê-tít, làm vợ ngươi, nên gươm sẽ không bao
giờ ngừng hủy hoại nhà của ngươi”. Đức Giê-hô-va phán: “Nầy, từ trong
chính nhà của ngươi, Ta sẽ khiến tai họa giáng trên ngươi. Ta sẽ bắt các vợ
ngươi trước mắt ngươi trao cho người lân cận ngươi, nó sẽ nằm với các vợ ngươi
giữa thanh thiên bạch nhật. Ngươi đã làm điều đó một cách thầm kín, nhưng
Ta sẽ làm việc nầy trước mặt toàn thể Y-sơ-ra-ên giữa thanh thiên bạch nhật”. (12: 10-12)
Vâng, ngay khi Đa-vít
hạ lòng ăn năn thì Chúa đã lập tức tha (hình phạt) cho ông rồi, nhưng hậu quả
của hành vi tội lỗi đó thì giờ ông phải gặt. Hãy xem hậu quả tội lỗi của một
người lãnh đạo là khủng khiếp dường nào. Danh Chúa bị hoen ố, uy tín của người
ấy tiêu tan, gia đình đổ vỡ, và kéo theo bao nhiêu người lâm chiến và bỏ mạng.
Dù chỉ là lãnh đạo
trong phạm vi gia đình, trong hội thánh (tiểu tổ, chi hội, địa hạt, hay giáo
hội) hay ngoài xã hội thì hậu quả tội lỗi của người lãnh đạo luôn có sức tàn
phá khủng khiếp trong một phạm vi rất rộng. Hỡi anh chị em, khá ghi khắc điều
ấy mà răn mình.
Chuyện Apsalom đảo
chính, toan cướp ngôi cha là hậu quả từ tội lỗi của Đa-vít. Thế nhưng, việc làm
của Apsalom thì không đẹp lòng Chúa. Con mà đối với cha như thế thì không chấp
nhận được. Thế cho nên, dù Đa-vít có dung tha đi nữa, thì Trời cũng … ‘bất dung
gian’. Cho nên, Apsalom phải nhận án tử. (Điểm trùng hợp là Apsalom có một
‘quả’ tóc … quá đẹp, và cũng chính vì ‘quả’ đẹp này mà anh í phải … ‘chết dưới
giá treo cổ’ rất tự nhiên đấy!)
Chúa có thể sử dụng
một cá nhân, một tập thể hay thậm chí là một chính thể để làm ngọn roi sửa trị
hay ‘công cụ thi hành án’ của Ngài đối với một người, một nhóm người hay một
dân tộc. Thế nhưng, nếu ‘ngọn roi’ hay ‘công cụ thi hành án’ được Chúa dùng kia
mà ‘lạm quyền’, mà ‘vượt qúa điều đã chép’, mà bất chấp ‘luân thường đạo lý’
thì kết cuộc là ‘roi’ sẽ bị bẻ gãy, công cụ sẽ lại phải gặt lấy những gì mà
mình đã gieo vượt chuẩn. Câu chuyện La-ban hay vua Nê-bu-cát-nết-sa là những
bằng chứng cho điều đó.
Bốn chương Kinh Thánh
hôm nay cũng phơi bày muôn mặt tình người khi ‘nhà có loạn’. Ai trung, ai gian
đều có cơ hội ‘tự giới thiệu’ trước bàn dân thiên hạ cả đấy. Có một chi tiết
khá thú vị trong chuyện này mà chúng ta cũng cần lưu ý.
“Áp-sa-lôm sai người
bí mật đi khắp các chi tộc Y-sơ-ra-ên và căn dặn họ: “Khi anh em nghe tiếng tù
và thổi, hãy tung hô lên: “Áp-sa-lôm làm vua ở Hếp-rôn!” Áp-sa-lôm có mời
hai trăm quan khách ở Giê-ru-sa-lem cùng đi với mình, nhưng họ đi với thiện ý,
không hề biết gì về mưu phản của ông. Khi chuẩn bị dâng tế lễ, Áp-sa-lôm
sai người đi thành Ghi-lô mời ông A-hi-tô-phen đến. Ông là cố vấn của vua
Đa-vít. Bọn âm mưu phản loạn thêm mạnh, và số người ủng hộ Áp-sa-lôm ngày càng
đông” (15: 10-12)
200 quan khách tại thủ
đô được mời tham gia ‘đại hội võ lâm’. Những người này không hề biết gì về việc
mưu phản. Họ hoàn toàn không có ý định chống lại Đa-vít. Họ bị ‘gài độ’. Họ bị
‘vào thế’. Thế nhưng, 200 quý-xờ-tộc này đã làm gì? – Ngậm miệng.
“Chống lại cho chúng
giết à?” Vâng, có thể là tại đó chúng sẽ khử. Song sau đó thì sao? – Họ đã cùng
thái tử tiến về Giê-ru-sa-lem rượt vua chạy bán sống bán chết. Nói cách khác,
những người này tuy không đồng ý với Apsalom nhưng đã quyết định ‘theo số
đông’.
Ban đầu thì có lẽ họ
bị lừa, bị áp đặt nhưng điều đó không có nghĩa là họ không có cơ hội để chọn
lựa đúng sai. Hỡi anh chị em, không phải lúc nào số đông cũng là chân lý đâu
nha. Hãy khôn ngoan mà … “chậm nói”, nhất là khi phải ‘nói’, phải ‘chọn’ người
lãnh đạo trên mình để theo.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét