Đanien 7-9
Trong ba chương Kinh Thánh hôm nay, Đa-ni-ên đã
được tỏ cho biết lịch sử của loài người từ thời điểm ông đang sống, khi
Nê-bu-cát-nết-xa đang cai trị, cho đến lúc chung kết đời, khi Vương quốc của
Chúa được thiết lập trên đất.
Khác với giấc mơ về pho tượng người mà vua
Nê-bu-cát-nết-xa đã thấy trong chương 2, các giấc mơ và sự hiện thấy của
Đa-ni-ên trong phần Kinh Thánh hôm nay, toàn thú là thú, mà là quái thú mới
kinh chớ. Thế nhưng, dù là thú hay người thì cũng cùng nói về 4 siêu cường lần
lượt xuất hiện trên thế giới mà thôi.
Pho tượng là dáng vẻ bề ngoài, là cái nhìn của con
người đối với những đế quốc này. Còn 4 quái thú là bản chất thật của 4 vương
quốc, và cũng là cái nhìn của Chúa về những chính thể đó.
Thế cho nên, nếu có ai đó nghĩ rằng sẽ có một ngày,
một chính thể nào đấy, sẽ ủng hộ đạo Chúa hết lòng thì người ấy thật chưa thấu
được bản chất thật của các thể chế chính trị rồi.
Không riêng gì đạo Chúa, mà đạo nào cũng vậy, dù là
Hồi, là Ấn, hay Phật giáo, thậm chí khi được xem là quốc giáo đi nữa thì anh
nào cũng bị lợi dụng mà thôi. Rất nhiều anh bị lợi dụng tha thiết những lại
tưởng rằng mình được trọng dụng, tưởng rằng mình được ủng hộ mới đau chớ.
Hãy nhìn vào những quái thú – bản chất của những
thể chế chính trị – từ thời Đa-ni-ên cho đến kỳ chung kết đời mà tỉnh ngộ nha
bà con.
Theo sự giải mật của Chúa thì 3 vương quốc đầu tiên
lần lượt sẽ là Babilon, Mê-đô Ba-tư và Hy Lạp. Còn nếu căn cứ theo lịch sử thì
quái thú thứ 4 chính là đế quốc La Mã.
Thế nhưng, cho đến tận bây giờ các nhà giải kinh vẫn
còn rất … tù mù về hình ảnh: “mười sừng rụng ba, rồi từ ba ra một” của nó. Tù
mù vì không biết được rằng, “mười sừng” là một liên minh gồm 10 quốc gia, kiểu
liên minh châu Âu (EU) như hiện nay, hay từ trên ‘cái nền’ của đế quốc La Mã
xưa sẽ lần lượt xuất hiện 10 cường quốc, và cường quốc sau cùng, tức “chiếc
sừng nhỏ, có mắt, có miệng” sẽ là cường quốc do Anti-Christ, tức kẻ chống Chúa
cai trị chăng. Chịu.
Khi Liên minh Châu Âu được thành lập vào năm 1951
với 6 thành viên, người ta đã vội cho rằng “phiên bản cuối cùng” của quái thú
thứ 4 đã xuất hiện, nhất là vào năm 1981 khi số thành viên của EU đạt đến con
số 10. Thế nhưng, từ đó đến nay, chẳng thấy ‘sừng’ nào rụng đã đành, lại còn
thấy mọc thêm, không phải 1 mà là những đến … 18 em nữa, nâng tổng số ‘sừng’
thành 28! Đó là chưa kể còn hơn 10 em khác đang sắp hàng chờ dài cổ để được
‘mọc’ đấy. Thế là, hỏng bét, đành phải chờ đợi thêm ít lâu nữa thôi. He he.
Nếu biết rằng, từ thời Đa-ni-ên đến ngày chung kết
đời chỉ có 4 siêu cường được hiện diện trên đất, thì mới hay bao nhiêu mưu mô,
toan tính, tội ác để tranh ngôi bá chủ thế giới của bao lãnh tụ, bao quốc gia
thật chỉ là công cốc, là dã tràng xe cát mà thôi.
Còn nữa, mọi cường quốc trên đất này cũng phải đến
hồi kết thúc. Vương quốc của Đức Chúa Trời sẽ được thiết lập để thay thế cho
tất cả các vương quốc ấy. Đó chính là “hòn đá chẳng phải bởi bàn tay loài người
đục ra” đã được nói đến trong chương 2.
Khá nhớ rằng, khi Đa-ni-ên nhận được những mặc khải
này thì hạn định 70 năm lưu đày của dân Giu-đa tại Babilon chưa mãn. Do đó, sứ
điệp này trước hết là dành để yên ủi họ, những người Do Thái đang chịu hình khổ
bởi con quái thú thứ 1: đế quốc Babilon.
Qua sứ điệp tiên tri này, Chúa muốn cho dân sót của
Ngài biết được rằng, sự cuối cùng thuộc về Chúa. Chính Chúa, Đức Chúa Trời của
tổ tiên họ, chớ không phải các vị vua ngoại quốc, mới là Đấng nắm giữ tương lai
của họ. Chúa không chỉ nắm giữ tương lai của họ, mà còn nắm giữ tương lai của
mọi vương triều, mọi thể chế của mọi quốc gia thuộc mọi thời đại.
Trong chương 9, vì thời lượng và mục tiêu của Bộ
Hành Xuyên Kinh Thánh … không cho phép, nên việc đi sâu vào giải luận lời tiên
tri nổi tiếng về 70 tuần lễ, liên quan đến chức vụ của Chúa Cứu Thế và kỳ sau
rốt (9: 24-27) là không thể. Do đó, anh chị em nào muốn học biết sâu hơn nên
tìm đọc thêm các tư liệu giải kinh, bình giảng riêng về đề tài này.
Điều duy nhất mà chúng ta sẽ ‘ngâm kíu’ trong
chương này là gương mẫu cầu thay của Đa-ni-ên. Cầu xin Chúa làm thành điều Chúa
đã hứa (9: 1-19)
Trước hết, hãy lưu ý rằng, khi cầu thay, Đa-ni-ên
đã đồng hóa chính mình với dân tộc mình. Ông đã đứng vào chỗ của dân tộc mình
mà xưng tội với Chúa, như thể chính ông là người phạm tội vậy. Không phải “xin
tha tội cho họ” mà là “xin tha tội cho chúng con”. Cầu thay là như rứa đấy.
Nhưng nếu Chúa đã hứa là tròn 70 năm sẽ xong án thì
tại sao lại cần phải cầu nguyện? Nếu đã muốn thì cần gì phải xin, còn nếu Chúa
đã không muốn thì xin để làm gì? Không lẽ, cầu nguyện lại có thể thay đổi được
ý muốn của Chúa sao?
Câu trả lời là ri: Khi Đức Chúa Trời muốn có một
kết quả nào đấy (trong trường hợp này là sự hồi hương) thì Ngài cũng định ra
phương tiện (lời cầu nguyện) để đạt được hay hiện thực hóa điều đó. Như vậy,
lời cầu xin của chúng ta không thay đổi điều mà Đức Chúa Trời đã định thực hiện.
Nhưng nó được mặc định là phương tiện mà qua đó, Chúa làm trọn mục đích của
Ngài. Đó là lý do mà Chúa bảo: “hãy xin (hẳn nhiên là xin theo ý Chúa nha) –
thì được”.
Có rất nhiều lời hứa của Chúa dành cho người tin
thờ Chúa được ghi lại trong Kinh Thánh. Những lời hứa này không tự động xảy ra
với bạn đâu. Hãy theo gương Đa-ni-ên mà ‘chiếm hữu’ lấy những điều đấy cho
riêng mình qua sự cầu nguyện.
Bạn đã sẵn sàng chưa?