Thứ Bảy, 29 tháng 8, 2015

THẬT KHÁC GÌ MƠ

Đanien 4-6 
Ba chương Kinh Thánh hôm nay thuật lại ba câu chuyện … sốc toàn tập luôn. Chuyện nào cũng sởn gai ốc, nổi da gà cả. Chuyện nào cũng thuộc tip “đùng một phát” cả. Đùng một phát: người thành thú, rồi lại đùng một phát: thú lại thành người; Đùng một phát: vua đang nhậu chuyển sang … từ trần; Đùng một phát, rồi lại đùng một phát.
Chương 4, là “chuyện đời tự kể” của đại đế Nê-bu-cát-nết-xa sau 7 năm được trở lại làm người. Ở Việt nam ta cũng có câu chuyện na ná vậy khi vua Lý Thần Tông (1116-1138) bổng dưng hóa hổ. Không rõ là vị vua thời Lý ngày xưa có phải vì quá … ‘kao nghiệu’ hay không mà bổng dưng thành thú, chớ còn vị đại đế của Babilon thì kiêu ngạo thuộc mức ngoại hạng, có lẽ đã lên đến bậc thượng thừa rồi.
Cỡ đại đế Nê-bu-cát-nết-xa uy danh lừng lẫy là thế, quyền uy trên muôn người trùm khắp thế giới là thế mà Chúa đập cho một phát còn biến đổi … giới tính ngay, huống chi là mấy phường tép riêu, nhãi nhép … từ cỡ ông ấy trở xuống nhễ? Ấy thế mà, trong khắp thiên hạ gần xa, không biết bao nhiêu nguyên thủ quốc gia, bao bậc anh tài hão hớn, tuy thông làu kim cổ đông tây nhưng lại không chịu thuộc bài học vỡ lòng … xưa như trái đất: “Sự kiêu ngạo đi trước, sự bại hoại theo sau, Và tánh tự cao đi trước sự sa ngã” (Châm Ngôn 16: 18).
Hãy để ý điều này: Chúa cảnh báo vua trước qua giấc mơ. Tiếp theo, tôi tớ Chúa là Đa-ni-ên được sai đến để giải nghĩa sứ điệp và đưa ra “bài học áp dụng”: “Hãy lấy sự công bình mà chuộc tội lỗi, hãy thương xót những kẻ nghèo khó để chuộc những điều gian ác mình. Như vậy sự bình an vua còn có thể lâu dài hơn nữa.” (4: 27). Song có lẽ, vị vua này không quan tâm đến lời cảnh báo này từ Chúa nên 12 tháng sau, người đột ngột chuyển sang làm … thú trọn 7 năm trường!
Chúa luôn cảnh báo phạm nhân, mong phạm nhân hồi tâm tỉnh trí, quay đầu là bờ. Nhưng một khi phạm nhân bỏ ngoài tai mọi lời cảnh báo, cứ một mực “con đường xưa em đi” thì án phạt đã định chắc chắn sẽ được thi hành. Dù đó là nguyên thủ của cường quốc số 1 thế giới lúc bấy giờ hay là tuyển dân của Chúa cũng vậy.
Thế thì khi Chúa còn cảnh báo, hỡi anh chị em hãy ngay lập tức mà ăn năn, ngay lập tức quay trở lại để còn được hưởng sự khoan hồng.
Sau 7 năm sống đời cầm thú, Nê-bu-cát-nết-xa đã được trở lại làm người, được phục hồi địa vị. Thế nhưng điều quan trọng hơn hết đối với vị vua này, sau khi chịu kỷ luật, là được thay đổi hoàn toàn về nhận thức đối với Đức Chúa Trời của Đa-ni-ên, tức là Đức Chúa Trời mà chúng ta thờ phượng ngày hôm nay.
Trong 2 chương trước đó, vị vua này chỉ nhìn nhận rằng Đức Chúa Trời là quyền năng và lịnh cho muôn dân trăm họ không được xúc phạm đến Chúa. Thế nhưng đến chương 4 này thì đích thân nhà vua đã công khai tôn tụng, chúc tán, và thờ phượng Chúa. Đó là mục đích chính yếu của việc thi hành kỷ luật.
Và có lẽ, cũng chính nhờ vào thái độ ăn năn phục thiện đang khi bị đòn của vị vua vốn đại kiêu, đại ác này mà Chúa còn dành cho ông con đường sống, rồi trở thành nhân chứng cho Chúa. Kết cuộc của Nê-bu-cát-nết-xa có hậu chớ không … đoản hậu như ông vua cháu là Bên-xát-xa sau này.
Kiêu thì cả hai ông cháu đều kiêu cả, nhưng ông vua cháu lại thêm cái món cương … không đúng chỗ. Thành thử ra, bữa tiệc chiêu đãi dành cho cả nghìn quan viên đại thần và các mệnh phụ phu nhân triều đình đã trở nên bữa tiệc chia tay đối với người này, và là bữa cơm tử tù đối với người kia.
Chúng ta học được điều gì qua hai câu chuyện này? Trước hết, đó là Chúa nắm trong tay sinh mạng của tất cả mọi người, kể cả những người quyền cao chức trọng, hay những nguyên thủ quốc gia, dù người ấy có tin thờ Chúa hay không. Xuống lên, lên xuống không mấy hồi đâu nha.
Tiếp theo, Chúa nghe tất cả mọi lời chúng ta nói, thấy hết mọi điều chúng ta làm, dù công khai hay kín dấu, và Ngài sẽ theo đó mà xét xử phân minh. Nhanh hay chậm, nặng hay nhẹ, … thì có thể khác nhau, nhưng án phạt sẽ là chắc chắn, không thể tránh khỏi, trừ phi phạm nhân nghe lời cảnh báo mà hạ lòng ăn năn.
Câu chuyện cuối cùng, xảy ra vào một đời vua khác, ở một chính thể khác, nhưng nhân vật chính vẫn là Đa-ni-ên. Lúc này, Đa-ni-ên chắc chắn là đã già lắm rồi. Già nhưng không có nghĩa là đức tin sẽ không bị thử thách. Mà nếu một đời sống không còn thử thách, thì đức tin nếu có cũng chẳng để mần chi, đúng không?
Phép lạ lớn nhất trong câu chuyện cuối này không nằm ở chỗ bầy sư tử không ăn thịt được Đa-ni-ên, dù chúng thèm chảy dãi. Phép lạ lớn nhất ở đây, là Đa-ni-ên có thể ngủ ngon lành trong hang sư tử trọn cả đêm! Thế mới hay, người đặt lòng tin vững vàng nơi Chúa thì luôn có sự bình an thiên thượng tràn ngập trong mọi hoàn cảnh, mọi nơi chốn.
Sự thử thách đức tin của người tin thờ Chúa, không chỉ là bài tập “rèn luyện thể hình” thuộc linh cho người ấy, mà còn là lời chứng sống về Chúa mà ta đang thờ phượng, cho những người ngoại đạo ở xung quanh. “Lò lửa hực” của ba chàng tuổi teen là phương tiện để cho Nê-bu-cát-nết-xa nhìn thấy Chúa, còn “hang sư tử” nơi Đa-ni-ên qua đêm là cách mà Đức Chúa Trời chọn để tỏ cho Đa-ri-út nhận biết chính Ngài.
Thế thì, “Hỡi kẻ rất yêu dấu, khi anh em bị trong lò lửa thử thách, chớ lấy làm lạ như mình gặp một việc khác thường. … Nhưng nếu có ai vì làm tín đồ Đấng Christ mà chịu khổ, thì đừng hổ thẹn; thà hãy vì danh ấy ngợi khen Đức Chúa Trời là hơn. Vì thời kỳ đã đến, là khi sự phán xét sẽ khởi từ nhà Đức Chúa Trời; vả, nếu khởi từ chúng ta, thì sự cuối cùng của những kẻ chẳng vâng theo Tin lành Đức Chúa Trời sẽ ra thế nào?” (1 Phê-rơ 4: 12, 16-17)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét