Thứ Tư, 26 tháng 8, 2015

MỌI SỰ ĐỀU NÊN MỚI


Ê-xê-chi-ên 44-48
Ê-xê-chi-ên tiếp tục rao báo sứ điệp về một ngày mai tươi sáng cho những người đồng hương của mình đang còn trong phận lưu đày tại Babilon. Phần cuối sự hiện thấy của ông liên quan đến sự thờ phượng trong Đền Thờ mới vào kỳ tương lai.
Tất cả các của lễ (thiêu, chay, bình an, chuộc tội, chuộc lỗi, rưới rượu, tức lễ quán) và phần lớn các kỳ lễ trong thời Sa-lô-môn đều được tuân giữ vào lúc ấy. Và trong sự thờ phượng Chúa ở thời kỳ mới này, có 3 thành phần tham dự được nêu tên trực tiếp: thầy tế lễ thuộc con cháu của Xa-đốc, những người Lê-vi và một ông hoàng (prince).
Hẳn nhiên, ông hoàng này (mà hầu hết các bản Kinh Thánh tiếng Việt đều dịch là vua) không phải là Đức Chúa Giê-xu như nhiều người lầm tưởng. Nhưng ông ấy là ai thì đúng là đến nay chưa một ai đưa ra được câu trả lời cho thỏa đáng. Chỉ biết rằng, ông ấy có vợ con đàng hoàng, năm nào cũng cần được chuộc tội và là … ‘nhà tài trợ chính’ trong việc chu cấp các của lễ cho các kỳ lễ.
Đúng là còn nhiều điều chưa rõ ràng trong phần Kinh Thánh hôm nay, nhưng đừng quên là lúc ấy Ê-xê-chi-ên buộc phải sử dụng một vốn từ giới hạn để diễn tả những sự vật, những hoạt động mà có thể là vào thời của ông (và có thể là cả thời của chúng ta) chưa hề có hoặc chưa hề được biết đến. Cũng giống như Giăng về sau này trong sách Khải Huyền đã ‘tường thuật trực tiếp’ tình hình thế giới trong những ngày cuối cùng bằng ngôn ngữ của thế kỷ thứ I vậy thôi.
Trong 4 chương Kinh Thánh hôm nay, chúng ta chỉ sẽ chọn ra vài điểm nhấn để … nhấm mà thôi (chớ còn liệt kê cho hết những sự dạy dỗ thì ‘chéc chén lòa’ thời lượng không cho phép rồi). He he
Trước hết là chuyện chỉ có con cháu thầy tế lễ Xa-đốc mới được đảm nhiệm chức vụ thánh, tức là được vào ra trong sự hiện diện đầy vinh hiển của Đức Chúa Trời, chớ không phải tất cả người Lê-vi như quy định của luật Môi-se.
Lý do? – Ông ấy trung tín với chức phận được giao (44: 15; xem thêm: 2 Samuen 15: 24-29), còn toàn bộ những người Lê-vi thì bất trung (44: 10).
Tuy không bị loại bỏ vĩnh viễn nhưng những người hầu việc Chúa bất trung này không còn được Chúa tín nhiệm trong những chức phận cao hơn trong ngày tương lai, khi Chúa trở lại ngự giữa dân sự của Ngài. Hỡi những người hầu việc Chúa – những thầy tế lễ của ngày hôm nay – xin hãy nhìn vào đấy mà răn mình!
Tiếp theo, khi Chúa trở lại thì mọi sự đều sẽ thay đổi, kể cả ranh giới địa lý của một quốc gia (47: 13-48: 35). Mà trong trường hợp cụ thể ở đây là quốc gia Israel.
Lãnh thổ tương lai này lớn hơn rất nhiều so với lãnh thổ được đề cập trong Dân Số Ký 34 hoặc lãnh thổ mà dân Y-sơ-ra-ên, dưới sự lãnh đạo của Giô-suê, đã chiếm hữu được (Giô-suê 13:1 – 21:45). Đây chính là lãnh thổ mà Đức Chúa Trời đã hứa với Apraham (Sáng Thế Ký 15: 18-21). Và đây cũng chính là điều khiến cho những người Giu-đa đang bị phu tù tại Babilon tràn trề hy vọng.
Ngày ấy chắc chắn sẽ đến. Vì điều chi Đức Chúa Trời đã hứa thì Ngài cũng có quyền làm cho trọn (Roma 4: 21).
Chưa hết, một khi Chúa trở lại thì cả địa hình, lẫn môi trường cũng sẽ thay đổi.
Cho đến tận hôm nay thì trong thành phố Jerusalem không có một con sông nào. Thế nhưng, ngày đến sẽ có một con sông xuất phát từ Đền Thờ Chúa, chảy về hướng đông, rồi nhập vào sông Giô-đanh, mang dòng nước sống tươi mát từ nơi chính Chúa, đem sự chữa lành đến mọi nơi – trước là Biển Chết, và sau đó là những vùng sa mạc khô cằn phía Nam (47: 1-12).
Rất nhiều người cho rằng “con sông ra từ Đền Thờ” này chỉ là biểu tượng, nên được hiểu theo nghĩa bóng mà thôi. Vâng, chúng ta có thể rút ra được nhiều sự dạy dỗ hay bài học áp dụng thuộc linh từ hình ảnh con sông đặc biệt này. Thế nhưng, con sông này là hoàn toàn có thật. Nó chắc chắn sẽ xuất hiện tại Jerusalem.
Khi mô? – Khi Đức Chúa Giê-xu tái lâm.
Kinh Thánh cho biết rằng, khi Chúa tái lâm thì “núi Ô-liu sẽ chẻ làm đôi, từ đông sang tây, tạo thành một thung lũng rất lớn. Phân nửa núi sẽ lui về phía bắc, và phân nửa về phía nam và rồi “ngày ấy, nước ban sự sống sẽ chảy ra từ Giê-ru-sa-lem, phân nửa ra biển đông, phân nửa ra biển tây, chảy luôn suốt cả mùa hè và mùa đông” (Xachari 14: 4, 8). Đây chính là “con sông, mà các dòng nước nó làm vui thành Đức Chúa Trời, là nơi ngự thánh của Đấng Chí Cao đã được đề cập đến trong Thánh Thi 46 đấy.
Hãy tưởng tượng xem cảnh Biển Chết mà có cá. Không chỉ có cá, mà còn có nhiều và đủ loại cá như ở Địa Trung Hải nữa cơ. Biển Chết ngày ấy sẽ tràn đầy sự sống và những vùng sa mạc khô cằn sẽ trở nên những vườn cây ăn trái sum suê suốt 4 mùa xuân hạ thu đông!
Thật đúng là một sứ điệp đầy hy vọng cho một dân tộc đang trong cảnh ly tán nơi đất khách quê người. Và tất cả đều phải được bắt đầu tại “bàn thờ trước mặt Chúa” (41: 22).
Dù là sự hồi sinh của một dân tộc, hay là sự phấn hưng của một hội thánh, một gia đình hay một cá nhân thì tất cả cũng phải bắt đầu tại bàn thờ dâng sinh tế trước mặt Chúa. Ngày hôm nay, “bàn thờ dâng sinh tế trước mặt Chúa” chính là thập tự giá của Đấng Christ. Nếu bạn chưa thật sự bắt đầu ở chân thập tự giá, thì dù có sinh ra trong gia đình có đạo đi nữa, bạn cũng chưa được cứu đâu đấy.
Nếu bạn chưa từng được hưởng ơn cứu rỗi, thì hãy nhanh chóng tiến đến chân thập tự giá, ăn năn tội lỗi của mình, dâng trọn đời mình cho Chúa và chân thành mời Đức Chúa Giê-xu bước vào lòng làm Cứu Chúa của riêng mình. Còn nếu bạn đã có Chúa Giê-xu ngự trong ngai lòng rồi, thì hãy nhanh chóng bước vào dòng sông sự sống – hình bóng của Đức Thánh Linh – để được nếm trải những mức độ sâu nhiệm càng hơn trong hành trình tăng trưởng thuộc linh.
Đầu tiên là bước đi trong Đức Thánh Linh (mắt cá chân), tiếp theo là cầu nguyện trong Đức Thánh Linh (đầu gối), tiếp theo là trang bị mọi khí giới thuộc linh (thắt lưng) và cuối cùng là chìm ngập trong quyền năng của Đức Thánh Linh (bơi lội).
Đừng do dự, sợ hãi. Chúa đang chờ đợi bạn. Chúa “đang ngự tại đó” – Ngài là Giê-hô-va Shama! (48: 35)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét