Thứ Bảy, 17 tháng 10, 2015

THẨM QUYỀN CỦA NGƯỜI

Luca 3-6
Bốn chương Kinh Thánh hôm nay thuật lại thời kỳ chuẩn bị và giai đoạn đầu trong chức vụ của Chúa Giê-xu. Việc chịu Giăng làm báp-têm bằng nước cho mình dưới sông Giô-đanh là để nhận được sự chuẩn thuận từ trời, còn việc đắc thắng loạt cám dỗ bởi Satan trong sa mạc là lời minh chứng rằng tính cách và thái độ thuận phục của Giê-xu đã được thẩm định.
Gọn một lời, Giê-xu người Naxaret hoàn toàn đủ … chuẩn và đã sẵn sàng để bắt đầu chức vụ của mình trên đất trong tư cách của một Đầy Tớ vâng phục, một Đấng Cứu Thế được Đức Chúa Trời sai xuống.
Hầu hết các sự kiện trong phần Kinh Thánh hôm nay đều đã được Mathiơ và Mác … tranh nhau kể hết rồi. Thế nhưng, không vì thế mà Luca phải sao y bản chính đâu nhé. Lúc nào cần là bác í sử dụng phương cách soi cận cảnh, rồi đi vào nhấn nhá từng chi tiết. Thế là từng câu chuyện bổng trở nên như mới hơn, sáng hơn và chuyển tải một thông điệp sâu rộng rơn.
Đầu tiên là kiểu giảng … rất chi là “mất lịch sự” của Giăng, giảng mà như mắng chửi người nghe không thương tiếc í. Vậy mà người ta vẫn ùn ùn kéo đến nghe mới kinh chớ.
Theo bác í thì ăn năn thật là phải thể hiện bằng hành động thì mới ô-kơ. Còn chỉ nói bằng mồm, hay khóc bù lu bù loa như cha chết mẹ chết hoặc thậm chí là tham dự những phép này, lễ kia thì cũng chả ăn thua. Nói cách khác, ăn năn thật là phải chứng tỏ bằng việc thay đổi lối sống, thay đổi cách đối xử với người khác (3: 11-14).
Đức Chúa Trời thì không cám dỗ ai (Gia-cơ 1: 13), nhưng “giới thiệu” nhân sự của mình cho ma quỷ cám dỗ thì Chúa có làm à nha. Bằng chứng í à? – Đây: Đức Giê-xu đầy dẫy Thánh Linh, từ sông Giô-đanh trở về và được Đức Thánh Linh đưa vào đồng hoang, để chịu quỷ vương cám dỗ trong bốn mươi ngày (4: 1-2). Đấy Chúa đấy. Đẩy người ta đến chỗ đối mặt với cám dỗ cũng là … ý Chúa đấy. Nói cách khác, Chúa mà không cho phép thì quỷ cám dỗ có thèm chảy dãi đi nữa cũng phải … “buồn ơi chào mi” thôi. Mà một khi Chúa đã cho phép thì người của Chúa không tránh, không trốn được đâu nhé.
Hẵn nhiên, Chúa không đưa ta vào chỗ đối diện cám dỗ để làm hại ta mà là làm ích cho ta; Chúa không đưa ta vào chỗ ấy để quỷ thắng ta mà là để ta thắng quỷ. Thắng bằng cách chi? – Bằng cách sử dụng Lời Chúa để đáp trả những lời thách thức, dụ dỗ của quỷ vương (4: 4, 8, 12).
Trong chương 4, theo tường thuật của Luca thì trước khi đối diện với loạt cám dỗ bởi ma quỷ, Chúa Giê-xu đã được “đầy dẫy Đức Thánh Linh” (4: 1), còn sau khi đắc thắng cám dỗ thì Ngài được “đầy quyền năng của Đức Thánh Linh” (4: 14). Rõ ràng là có sự khác biệt, đúng không?
Thế thì, “quyền năng Đức Thánh Linh” mà Chúa Giê-xu có được lúc đó là kết quả của việc gì ấy nhỉ: đắc thắng cám dỗ hay việc sử dụng Lời Chúa? (Chịu khó động não đi nha cưng. Đã đến lúc cũng phải tự “lăn vào bếp” để nuôi mình mỗi ngày bằng Lời Chúa rồi đấy).
Từ câu 14 của chương 4 đến câu 26 của chương 5 là một loạt những hoạt động đầy quyền năng của Chúa Giê-xu được Luca thuật lại. Phần lớn những phép lạ này thuộc lĩnh vực chữa lành và giải cứu. Ngoài ra còn có một phép lạ xảy ra trong lĩnh vực làm ăn (5: 1-11).
Những phép lạ được miêu tả này là nhằm minh chứng thẩm quyền tuyệt đối của Giê-xu người Naxaret. Thẩm quyền của Ngài trên thế giới thần linh (4: 31-36, 41), trên thế giới tự nhiên (5: 4-7), trên bệnh tật, đau yếu (4: 38-40; 5: 12-13, 18-25; 6: 6-10), và kể cả trên dòng thời gian của con người, mà cụ thể là trên ngày nghỉ cuối tuần nữa đấy (6: 5)!
Nguyên tắc chung dễ dàng được nhận thấy ở đây là nơi nào còn có người tin cậy Chúa – bất kể là dân ngoại hay dân Chúa – thì nơi đó còn thấy phép lạ xảy ra, và ngược lại (trong trường hợp tại Naxaret). Nói cách khác, về phía Chúa thì không có vấn đề gì trong việc làm phép lạ cả. Rắc rối là nằm ở phía người nhận.
Trong phần Kinh Thánh hôm nay có hai nhóm đối tượng bị Chúa Giê-xu mắng … tha thiết luôn. Thứ nhất là những người đồng hương Naxaret của Ngài, và nhóm thứ hai là những lãnh đạo tôn giáo cùng những học giả Kinh Thánh, tức những người thông làu kinh sách (Chúa) vào thời bấy giờ. Cả hai bị mắng vì tội không công nhận thẩm quyền thiên thượng của Đức Giê-xu. Nói cách khác, họ bị mắng vì không tin rằng, Đức Giê-xu người Naxaret là Đấng Mê-sia hay Đấng Cứu Thế mà Thiên Chúa đã hứa cho tổ tiên của họ.
Họ nhìn nhận rằng, sự dạy dỗ của Giê-xu rất là … gút. Lớn bé gì cũng thích nghe. Không ai cản trở gì việc dạy dỗ, giảng giải của Giê-xu cả. Queo-căm, queo-căm. Thậm chí các nhà hội (tương đương như các nhà thờ hay điểm nhóm thờ phượng Chúa ngày nay), cũng rộng cửa đón chào Giê-xu cơ mà.
Còn nữa, không ai chống đối gì việc Giê-xu chữa bệnh, đuổi quỷ hay làm phép lạ cả. Thậm chí họ còn muốn Ngài làm nhiều phép lạ hơn nữa cơ. Ấy vậy mà họ lại gặp rắc rối trong việc “tôn trọng Chúa”, và trong việc “tin nhận Chúa” đấy.
Người làng Naxaret không trọng Giê-xu như là một Đấng Mê-sia vì lẽ họ quá quen biết với Giê-xu – biết ‘nó’ từ bé, biết rõ “sơ yếu ní nịch” của ‘nó’ cơ mà. Còn những người lãnh đạo tôn giáo và những học giả Thánh Kinh thì không “tin nhận” Giê-xu là Đức Chúa Trời vì cớ ‘hắn’ … quậy quá! Đấng Mê-sia gì mà không tuân thủ truyền thống gì ráo trọi; cũng chẳng coi lề luật Chúa Trời ra trăm gờ-ram gì cả. Tin thế nào được cơ chứ.
Cả hai nhóm người này không thể nào chấp nhận Giê-xu là Đấng Mê-sia được vì “cách của Đức Chúa Trời” không giống như “cách của họ”. Có lẽ, họ cho rằng, Đấng Cứu Thế mà xuất hiện thì sẽ là thế này này, như này này. Có thể, ấy là vì họ hiểu những lời tiên tri của Đức Chúa Trời về Đấng Mê-sia là như thế, hoặc từ bao đời nay họ được dạy dỗ là như thế. Cho nên, khi Đấng Cứu Thế xuất hiện không đúng theo “cách của họ” là họ từ khước, là chống đối quyết liệt ngay.
Thái độ này hay phản ứng này, cũng thường xuyên xảy ra đối với mỗi một chúng ta khi Chúa trả lời điều chúng ta xin, không theo cách chúng ta muốn mà theo cách Ngài muốn đấy. Khá cẩn thận để không từ chối hoặc chống đối những sứ giả phấn hưng hoặc là người chồng (hay vợ) tương lai  mà Chúa sai đến với mình nha anh chị em.
Trong phần Kinh Thánh hôm nay còn có một chỗ mà một số người cũng thường ‘théc méc’. Đó là phần gia phả của Chúa Giê-xu (3: 23-38). Gia phả này có nhiều điểm khác với gia phả trong Mathiơ 1: 1-17. Một bắt đầu từ Áp-ra-ham, còn một bắt đầu từ A-đam. Gia phả trong Mathiơ thì con ông Đa-vít là Salomon, còn trong Luca thì chỗ ấy là tên của hoàng tử Nathan. Còn nhiều chỗ khác lắm đấy.
Thế nhưng, vì thời lượng đã quá dài nên chỗ ni xin túm lại ri nì: gia phả của Chúa Giê-xu trong sách Luca là về đằng … ngoại, tức là của Mary đấy ạ. Suy ra, anh Giô-sép là con (rể) của ông Hê-li. Chỉ có vậy thôi.
Bye! Bye!

Thứ Sáu, 16 tháng 10, 2015

NGƯỜI ĐÃ HẠ SINH

Luca 1-2 
Hôm nay, chúng ta bắt đầu đi vào sách Phúc Âm thứ ba do sử gia và cũng là một thầy thuốc tên là Luca chấp bút. Trong sách Phúc Âm này, Chúa Giê-xu được giới thiệu như là một người toàn hảo, trọn vẹn, hay nói theo ngôn ngữ của dân teen thời nay thì là … một chuẩn men!
Luca bắt đầu sách Phúc Âm của mình bằng 2 sứ điệp, từ cùng một sứ giả (Gaprien), về việc ra đời của hai cậu bé: một tên là Giăng và một là Giê-xu. Một sẽ là tiên tri và một sẽ là Đấng Cứu Thế.
Tất cả đều do Đức Chúa Trời quyết định. Từ việc chọn người làm bố mẹ, thời điểm chào đời, thiên mệnh của chúng và ngay cả tên gọi của các bé cũng do Chúa quyết định luôn. Tác nhân con người trong câu chuyện này chỉ đóng vai trò nhận lãnh hoặc thực hiện mà thôi.
Chúa có thời điểm của Ngài để ban cho con người điều họ cầu xin (Xachari – Elisabet) hay trông mong (Simeon, Anne). Chúa biết lúc nào là “đúng thời điểm”, Chúa biết khi nào là “thời điểm đã được trọn”.
Còn nữa, sự ban cho của Chúa không đơn thuần là trả lời điều người ta cầu xin mà còn nhằm mục đích để thực hiện chương trình, kế hoạch hoặc ý muốn của Ngài. Bằng chứng là Chúa không chỉ ban cho vợ chồng cụ Xachari một đứa con trai nối dõi, mà Ngài còn ban cho đời một vị “tiền hô”, người mở đường cho Đấng Cứu Thế nữa đấy.
Thế thì không chừng, việc Chúa chậm trả lời điều bạn cầu xin là … ‘có ý đồ’ đấy. Chớ vội bỏ cuộc nha cưng.
Mà thời điểm của Chúa cũng lạ lắm nghe. Nhằm đúng thời Hê-rốt đại đế làm vua để mà trả lời con người ta cơ đấy. Hê-rốt là một ông vua cực kỳ gian ác, giết người như ngóe, kể cả vợ và con trai ruột của mình lão cũng không tha. Bấy giờ, xứ Palextin bị quân La Mã chiếm đóng, Hê-rốt là vua bù nhìn, dân tình thống khổ, tương lai mờ mịt.
Trong một thời điểm hoàn toàn mù mịt, bế tắt, tuyệt vọng như thế, Chúa đã lên tiếng, Chúa đã phá vỡ sự im lặng suốt 400 năm để bước vào lịch sử loài người làm một cơn đại thức tỉnh vô tiền khoáng hậu, đem lại sự cứu rỗi cho toàn nhân loại. Chúa luôn hành động trong những thời điểm tưởng chừng không thể; Ngài luôn ra tay vào những lúc mà con người ta thường … rất không ngờ.
Cơn phấn hưng hầu đến, rồi thì ngày Chúa tái lâm, … sẽ có cùng một mô-đen đấy nha bà con. Khá tỉnh thức.
Chưa hết, chuyện Chúa chọn hai bà mẹ cũng … không đụng hàng luôn đóa. Một bà (Elisabet) thì hết khả năng sinh đẻ, còn bà kia (Mary) thì … chưa đủ điều kiện để đẻ. Thế mà cả hai vẫn … đẻ ngon lành. Cả hai vẫn trao ban cho đời một bé trai thật là … ô-kơ!
Chúng ta học được điều gì từ ‘chiện’ này? – Đối với Chúa thì không có điều gì là botay.com cả. Dù bạn có thuộc nhóm người “không thể kết quả” hay “chưa thể kết quả” đi nữa nhưng hễ được Chúa chạm đến là sẽ cho QUẢ ngay tắp lự đấy. Bạn có dám tin như thế không?
Thiết nghĩ rằng không một người Y-sơ-ra-ên nào mà không muốn được trở thành cha, thành mẹ - tức là những người mang thai, sinh thành, dưỡng dục Đấng Messia hay Đấng Cứu Thế và Vị Tiền Hô (Mở Đường) của Ngài. Không một người tin kính Chúa nào mà không mong được Ngài sử dụng cưu mang hay khởi phát cuộc phấn hưng cho một dân tộc, một quốc gia.
Các cụ Si-mê-ôn hay An-ne chắc cũng đã từng mong ước được vinh dự này; nhiều người Y-sơ-ra-ên khác chắc cũng không ngoại lệ (Luca 2: 25 – 38), song Đức Chúa Trời chỉ chọn E-li-sa-bét và Mary. Thế thì, Chúa chọn hai người nữ này vì hai người phù hợp với CÔNG VIỆC đó, chớ không phụ thuộc vào ước muốn của họ đâu à nha.
Có thể, từ trước đến giờ – như thôn nữ Mary –  bạn chưa từng mơ ước trở thành một sứ giả phấn hưng hay là một người “sinh ra” một sứ giả phấn hưng, thì cũng không ai dám khẳng định rằng, bạn chắc chắn sẽ không được Chúa chọn để khởi phát cuộc thăm viếng, cơn phấn hưng của Ngài trên đất này. Chúa mà bạn đang thờ phượng có phải là Đức Chúa Trời Toàn năng, và Đức Chúa Trời mà bạn đang hầu việc có phải là Đấng Chủ Tể của cả cõi trời đất không? Nếu thật đúng là như thế, thì việc khiến bạn trở thành một sứ giả phấn hưng hay một công cụ hữu dụng của Chúa trong cơn phấn hưng hầu đến chẳng lẽ lại là khó quá cho Ngài sao?
Trong phần Kinh Thánh hôm nay còn có một chỗ cũng đáng để suy gẫm. Ấy là cùng … ‘lăn tăn’, cùng théc méc “răng mô” như nhau (1:18, 34), nhưng cụ Xachari thì bị quất phát câm ngay, còn Mary thì vẫn vô tư … ca hát tưng bừng. Hổng lẽ, thiên sứ mà cũng thiên vị … chân dài sao ta?
Cả hai đều phản ứng giống nhau trước lời tiên báo của Chúa, nhưng mỗi mình Xachari bị phạt thì chắc là vì cụ làm … thầy! Làm thầy tế lễ, tức là người hầu việc Chúa thời bấy giờ, mà hổng tin lời Chúa phán nên bị buộc phải … tắt đài thôi. Làm thầy phải bị xử nghiêm hay ai được ban cho nhiều sẽ bị đòi lại nhiều là vậy (Gia-cơ 3: 1; Luca 12: 48). Khá cẩn thận nha quí tôi tớ Chúa.
Hổng tin thì bị … khớp (mỏ) – dù có là người hầu việc Chúa đi nữa – còn bất kỳ ai tin rằng “những điều Chúa phán bảo với mình sẽ hoàn thành” thì chắc chắn là sẽ được phước (1: 45). Chân lý đơn giản rứa thôi.


Thứ Năm, 15 tháng 10, 2015

KHỔ NẠN CỦA ĐẦY TỚ

Mac 14-16 
Ba chương Kinh Thánh hôm nay là phần kết đầy kịch tính của người đầy tớ đặc biệt – Đầy Tớ của Đức Chúa Trời. Mỗi chương có những điểm nhấn khác nhau và chính điều này đã làm nên sự khác biệt giữa các tường thuật về cuộc khổ nạn của Chúa Giê-xu trong mỗi sách Phúc Âm.
Điểm nhấn của chương 14 là sự tương phản.
Này nhé: trong khi người Do Thái mộ đạo chuẩn bị “giết chiên con lễ Vượt Qua” vào “ngày thứ nhất của lễ Bánh Không Men” thì những lãnh đạo tôn giáo của họ lại khẩn trương trừ khử Giê-xu người Na-xa-rét, Chiên Con lễ Vượt Qua của Đức Chúa Trời.
Trong khi, có một chủ nhà không quen biết sẵn sàng biệt riêng phòng khách lớn nhà mình cho Chúa cùng môn đồ sử dụng ăn lễ cách miễn phí; trong khi có một phụ nữ vô danh sẵn sàng dâng cho Chúa cả bình dầu quý có mệnh giá không dưới 300 đơ-ni-ê (khoảng 1 năm tiền công), thì một môn đệ thân tín của Chúa là Giu-đa Ích-ca-ri-ốt lại sẵn sàng bán đứng Thầy mình để được … 30 miếng bạc!
Còn nữa. Tương phản trong cảnh người thức kẻ ngủ, người cầu nguyện kẻ … ngáy. Ngáy trong thời điểm không bao giờ nên … ngáy. Răng mà họ lại ngủ đứ đừ như thế, dù Chúa đã cảnh báo những hai ba lần? – Không tin. Đơn giản rứa thôi. Có lẽ mấy ảnh cho rằng Thầy chỉ hù dọa hay nói chơi thôi, chớ làm … Thầy ai làm thế.
Vì hổng tin lời Thầy nên Phê-rơ ‘quất’ phát xanh dờn luôn: “Dù cho tất cả đều vấp ngã, nhưng con thì không”  và rồi còn tái xác quyết: Dù có phải chết với Thầy, con sẽ chẳng chối Thầy đâu (15: 30-31).
Kết cuộc thì sao? – Đứa chối thẳng cổ, đứa chết thẳng cẳng.
Bài học đơn giản rứa thôi mà khó thuộc lắm đó nha. “Vậy nên, ai tưởng mình đứng hãy giữ kẻo ngã” (1 Corinhto 10: 12) là thế.
Sang chương 15, điểm nhấn là sự thay thế.
Người vô tội chịu án thay kẻ có tội. Giê-xu vô tội chịu chết thay cho tử tội Baraba. Tên cướp Baraba là “hình đại diện” của mỗi một chúng ta đấy.
Không chỉ có thế, Chúa Giê-xu còn chết thay cho tất cả những kẻ đang tử hình Ngài. Chúa đã chết thay cho tổng trấn Phi-lát, người ra lịnh giết Ngài; cho tất cả những lãnh đạo chính quyền cũng như lãnh đạo tôn giáo, những kẻ lập mưu hãm hại Ngài; cho những binh lính trực tiếp tra khảo và đóng đinh Ngài; cho cả một đám đông đang chế nhạo, khinh bỉ Ngài.
Thế thì, đừng lấy làm ngạc nhiên khi ngày nay vẫn còn có những con người – tuy được Chúa Giê-xu chết thay cho – nhưng lại điên cuồng chống đối Chúa, lên án Chúa, coi thường Chúa và tiếp tục giết Ngài. Họ giết Chúa mà cứ tưởng rằng mình đang bảo vệ chân lý, đang đi đúng đường.
Với những kẻ “cuồng sát” này thì Chúa đã đối xử ra sao? – Im lặng và … chết thay cho họ. Bạn có học được gì từ cách ứng xử này của Chúa không?
Hẵn nhiên, không phải ai cũng ‘hồ đồ’, ai cũng ‘có mắt như mù’ cả đâu. Trong giờ tối tăm cùng cực ấy, lúc mà sự gian ác dường như lên đỉnh như thế thì vẫn luôn có những con người như Si-môn người Si-ren (15: 21), hay Giô-sép, người A-ri-ma-thê (15: 43) sẵn sàng đồng đi cùng Chúa. Đó là chưa kể những người phụ nữ trung kiên như Ma-ri Ma-đơ-len, Ma-ri mẹ Gia-cơ, và Sa-lô-mê (16: 1). Họ trung tín với Chúa cho đến tận lúc cuối cùng.
Trung tín khi Thầy còn sờ sờ ra đấy thì ai cũng có thể, nhưng trung tín khi Thầy của họ chỉ còn là một xác chết thì ngoài họ ra, thử hỏi thế gian này còn có được mấy ai?
Nếu sách Mác mà kết thúc ở 15: 37 thay vì 16: 20 thì đúng là … “có buồn nào buồn hơn” cho toàn nhân loại. Vì nếu Chúa Giê-xu đã không sống lại từ cõi chết thì mọi sự đều trở nên vô nghĩa. Mà nếu Chúa Giê-xu đã không sống lại từ cõi chết thì đã không có Phúc Âm cứu rỗi mà bạn và tôi đang được hưởng hôm nay. Vâng, sự sống lại về phần xác của Đức Chúa Giê-xu từ cõi chết chính là nền tảng căn bản của niềm tin Cơ-đốc.
Từng tội nhân, phạm nhân, bệnh nhân được biến đổi cuộc đời cách kỳ diệu, sau khi tin nhận Đức Giê-xu làm Cứu Chúa là bằng chứng sống động về việc Ngài đã sống lại từ cõi chết và hiện đang sống.
Thể nào một người vốn bị tà ma hãm áp tàn tệ như Mari Ma-đơ-len lại có thể được tỉnh táo, khỏe mạnh trở lại và đi ra rao báo Tin Lành cho người khác? Thể nào các môn đệ vốn vừa chạy bán sống bán chết để cứu mạng khi Chúa bị bắt, bị giết lại có thể can trường “đi khắp thế gian giảng Tin Lành cho mọi người” được? – Câu trả lời chỉ có một: Thầy của họ, Chúa của họ đã thật sự sống lại và Đấng đó đang “cùng làm việc” với họ.
Bằng chứng đâu? – Thì các dấu kỳ, phép lạ được Chúa tỏ ra để xác chứng lời giảng của môn đồ đó thôi. Nhớ là các dấu lạ siêu nhiên này (16: 17-18) không phải để khoe, để biểu diễn đâu nha. Chúng được ban cho “những kẻ TIN” để “đi khắp thế gian giảng Tin Lành cho mọi người” mà thôi.
Bạn có muốn nhìn thấy bằng chứng rành rành của Đức Chúa Giê-xu hiện đang sống không? – Hãy đơn sơ vâng lời Chúa ra đi truyền giảng khắp nơi. Vì Chúa hứa chắn chắn là “Ngài sẽ cùng làm việc với bạn và xác chứng lời giảng của bạn bằng nhiều dấu lạ kèm theo” (16: 20).


Thứ Tư, 14 tháng 10, 2015

CAM KẾT CHO SỨ MẠNG

Dừng Chân Lần Thứ 37 
NHÌN LẠI
Tuần lễ cuối cùng trong đời sống trên đất của Đấng Christ là vô cùng quan trọng nên tròn 40 % số câu Kinh Thánh trong bốn sách Phúc Âm tập trung thuật lại “tuần lễ thay đổi thế giới” này. Tuần vừa qua, chúng ta đã được theo dõi tường thuật của Mathiơ, và ngày mai chúng ta sẽ đọc đến phần của Mác (rồi 3 tuần đến chúng ta sẽ được nghe phần tường thuật của Luca và Giăng).
Hãy chú ý đến những sự kiện được lập đi lập lại, những tình tiết bị bỏ qua và những tình tiết được miêu tả cách hết sức tỉ mỉ bởi từng tác giả Phúc Âm khác nhau nhé.
Trong mỗi trường hợp, mục đích của tác giả không phải là khiến cho bạn rối rắm đâu mà là nhằm thuyết phục bạn rằng Đức Giê-xu thật sự là:
§  Vị Vua của người Do Thái (Mathiơ)
§  Một Người Đầy Tớ quên mình (Mác)
§  Con Người (Luca)
§  Con Thiên Chúa (Giăng)
Khi theo dõi những ngày cuối cùng trên đất của Chúa Giê-xu qua cái nhìn của một nhân viên thuế vụ (Mathiơ), của một giáo sĩ (Mác), của một thầy thuốc (Luca) và của một người đánh cá (Giăng), đừng ngạc nhiên nếu cái nhìn của bạn bổng trở nên tinh tường (hổng phải tinh tướng) … thấy rõ mồn một mục đích mà Chúa Giê-xu đã đến đất này năm ấy, và mục đích mà Chúa ‘bỏ’ bạn lại đây cho đến chừng Ngài quay trở lại.
NHÌN LÊN
Những lời cuối cùng luôn có xu hướng là những lời mang tính bền vững, trường cữu. Những lời cuối của Chúa Giê-xu cũng không là ngoại lệ
Đại Mạng lịnh là cụm từ dùng để gọi sự ủy thác hay ủy nhiệm cuối cùng của Chúa Giê-xu dành cho các môn đệ ngay sau khi Ngài sống lại. Bạn sẽ tìm thấy ‘hắn’ trong mỗi sách Phúc Âm và trong sách Công Vụ (trong tầm mức tuyệt vời hơn).
Hãy dành ít thời gian để ‘nghía’ những địa chỉ Kinh Thánh dưới đây và viết lại bằng lời văn của bạn về việc gì Chúa Giê-xu bảo các môn đệ của Ngài phải làm trong khi Chúa đi chuẩn bị nhà đời đời cho họ:
§  Mathiơ 28: 19-20      …………………………………………………………………….........................
…………………………………………………………………………………………………………………………
§  Mác 16: 15 ……………………………………………………………………………………………………….
…………………………………………………………………………………………………………………………
§  Luca 24: 47 ……………………………………………………………………………………………………….
…………………………………………………………………………………………………………………………
§  Giăng 20: 21 ……………………………………………………………………………………………………..
…………………………………………………………………………………………………………………………
§  Công Vụ 1: 8 ……………………………………………………………………………………………………..
…………………………………………………………………………………………………………………………

NHÌN TỚI
Coca-Cola, Toyota, Apple, … Tại sao nước ngọt, xe hơi, máy vi tính, … có thể trở nên một từ thông dụng tại những nơi mà tên địa phương hay vùng miền của nó còn khó tìm ra trên bản đồ, trong khi đó thì Tin Lành của Đức Chúa Giê-xu Christ vẫn còn chưa được biết đến tại nhiều nơi trên thế giới dù đã 21 thế kỷ trôi qua?
Phải chăng “thương hiệu” của ‘chúng’ (nước ngọt, xe, máy vi-tính) tốt hơn của chúng ta? Không có khả năng như thế. Dù thế nào đi nữa, thì việc của chúng ta vẫn là giới thiệu cho người ta về một Đấng mà Danh của Ngài uy nghiêm trên khắp cả đất (Thánh Thi 8: 1)
Phải chăng “hàng” của ‘chúng’ tốt hơn … của ta? Khó đấy. Chúng ta đang có đặc ân để giới thiệu Bánh Sự Sống và Nước Sự Sống cho người khác cơ mà.
Phải chăng ngân sách của ‘chúng’ lớn hơn của chúng ta? Có thể. Và đúng là, … có đến trên 2 tỉ đô-la Mỹ được đầu tư vào công cuộc truyền giáo thế giới hàng năm. Không nhỏ, đúng không?
Hay phải chăng đơn giản là chúng cam kết với sứ mạng của chúng hơn là chúng ta – những người tin thờ Chúa – cam kết với sứ mạng mà Chúa đã ủy thác cho chúng ta? Đây là điều đáng phải suy nghĩ và cầu nguyện, hỡi anh chị em.
Chúa Giê-xu tuyên bố như đinh đóng cột ri nè: “Mùa gặt thì thật trúng nhưng thợ gặt thì ít” (Mathiơ 9: 37). Không có nan đề gì đối với mùa gặt cả. Dù là ở trời Âu, hay đất Á; dù là ở thành thị hay thôn quê; dù là xưa hay là nay thì mùa gặt muôn đời vẫn vậy. MÙA GẶT LUÔN LUÔN TRÚNG, và MÙA GẶT LUÔN VÀNG SẴN rồi.
Thiếu là thiếu con gặt, chớ không thiếu mùa gặt. Mùa gặt không bao giờ thiếu. Đừng tốn thì giờ cầu nguyện xin mùa gặt. Hãy cầu nguyện xin con gặt. Và mỗi một người trong chúng ta hãy là câu trả lời của Đức Chúa Trời cho “mùa gặt thật trúng” đang trùng trùng điệp điệp vây phủ khắp quanh ta.
Bạn có sẵn sàng cam kết cho Đại Mạng Lịnh? Bạn có sẵn sàng đi ra rao truyền Phúc Âm của Chúa Giê-xu cho mọi người bắt đầu từ hôm nay chưa?


Thứ Ba, 13 tháng 10, 2015

DẤU ẤN CỦA ĐẦY TỚ

Mac 11-13
Mác đã dành 7 chương đầu tiên trong sách Phúc Âm mang tên mình để ký thuật lại chức vụ năng động của Chúa Giê-xu trong 3 năm đầu. Rồi trong 3 chương tiếp theo (8-10) là những gì diễn ra trong 6 tháng kế tiếp. Và trong 6 chương còn lại (11-16), chiếm 40% ‘thời lượng phát sóng’ của … sách, là những sự kiện diễn ra trong vòng 8 ngày cuối cùng của Chúa Giê-xu ở trên đất!
Trong suốt tuần lễ cuối cùng này, mọi hoạt động của Chúa Giê-xu đều diễn ra quanh tâm điểm là Đền Thờ Jerusalem với những lời tuyên bố không thể bác bỏ được khi Ngài đối mặt với những thượng tế, các chuyên gia kinh luật, những trưởng lão, cùng đội hình … hơi bị đông của mấy ông Pharisi, Sa-đu-sê và phe đảng Hê-rốt.
Vì lý do đó mà 3 chương Kinh Thánh hôm nay đã nóng ngay từ vòng … gởi xe. He he
Nầy nhé: người người nôn nóng đón Chúa, rồi nhiệt liệt chào mừng Chúa ngay ngoài cổng thành; rồi Chúa nổi nóng khi thấy … một cái động cướp ngay trong Đền Thờ; và rồi đến phiên quân ông Pha, ông Sa và ông Hê … nóng máu với Chúa!
Cùng là nóng giận nhưng bản chất của vấn đề lại khác nhau một trời một vực đấy. Một bên là nóng giận công chính, không vì mình mà giận, là cơn giận tỏ ra bản tánh thánh khiết của Đức Chúa Trời đối với tội lỗi, còn bên kia là nóng giận theo xác thịt với động cơ ích kỷ, gian ác hay sai trái, là cơn giận thiếu suy nghĩ gây hại cho người khác.
Chúng ta thường dễ nổi giận khi ai đó đụng tới quyền lợi của chính mình, nhưng lại thường yên lặng trước những sai phạm ảnh hưởng đến người khác hoặc Hội Thánh vì muốn cầu an, sợ đụng chạm, tránh ảnh hưởng đến quyền lợi của mình. Nói cách khác, chúng ta dễ nổi giận theo xác thịt mà không dám giận công chính. Thế cho nên, biết giận đúng lúc, đúng chỗ và đúng … kiểu thì cũng cần phải học à nha.
Nhìn cảnh Chúa Giê-xu nổi giận đùng đùng, đạp đổ tanh bành mấy hàng quán trong Đền Thờ và tống khứ hết mấy tay buôn bán trong í ra ngoài, chợt nghĩ nếu ngày nay, Chúa hiện ra bằng xương bằng thịt như rứa, rồi bước vào Đền Thờ của Ngài – tức là từng Hội Thánh, và từng thân thể của mỗi một chúng ta – thì Ngài sẽ nói chi và sẽ làm gì ấy nhỉ?
Riêng với chính bạn thì sao: Chúa Giê-xu sẽ khen hay sẽ giận bạn?
Những lãnh đạo giáo quyền lẫn chính quyền thời bấy giờ, cũng như thời … bây giờ đều được gọi là đầy tớ của Đức Chúa Trời cả đấy (Roma 13: 4). Là đầy tớ nhưng họ lại không chấp nhận Đức Chúa Trời là chủ của mình. Và vì không chấp nhận nên ‘chúng’ mới vặn vẹo, bắt bẻ hết lần này đến lần khác: từ kiểm tra lây-xờn (licence) chức danh (11: 28), đến truy vấn khả năng ứng xử và trình độ kiến thức của Chúa (12: 13-31).
Họ là chuyên gia trong việc săm soi, mổ xẻ, chẻ làm … mắm đời tư và công việc của những người hầu việc Chúa khác, nhưng lại không dành thời gian để tìm biết Chúa qua Kinh Thánh, là lời thành văn của Ngài. Chính vì không chịu để tâm suy xét, nên những thành phần lãnh đạo kiểu ni chỉ biết nhai đi nhai lại nguyên xi những gì mà “các cha, cách anh” đã … nhai, bất kể điều đó là chân lý hay mới chỉ là … có lý mà thôi (12: 35-37). Đây mới thật sự là “đã dốt còn tỏ ra nguy hiểm” nè.
Một người hầu việc Chúa, một đầy tớ của Đức Chúa Trời nhưng lại không nhận biết Chúa; không nhìn thấy sự hiện diện của Đức Chúa Trời, lẫn công việc của Đức Chúa Trời trong một người đang được Chúa đại dụng. Mang danh là hầu việc Chúa nhưng lại đố kỵ, ganh ghét và tìm đủ mọi cách để hãm hại đầy tớ khác của Chúa, mà trong trường hợp cụ thể ở đây thì người đầy tớ đó cũng chính là Chúa.  
Thế thì, thái độ và phản ứng ngày càng điên cuồng của những người lãnh đạo thuộc linh thời bấy giờ – những thượng tế, chuyên gia kinh luật và người Pharisi – phải luôn được xem là bài học cảnh tỉnh cho những người hầu việc Chúa trong mọi thời đại, đặc biệt là trong thời nay, khi thời điểm Chúa Giê-xu trở lại là rất gần. Hỡi quý đầy tớ Chúa, hỡi những anh chị em đang làm công việc Chúa hãy thường xuyên canh giữ và tra xét lòng mình để không bị … chết chùm với các thầy thông, thầy tế và người Pharisi thuở xưa nhé.
Nếu chỉ có xum xuê cành lá chức danh, học vị, bằng cấp bề ngoài mà không hề có kết quả gì cả thì kiểu gì cũng chết: không son sẻ trọn đời thì cũng sẽ bị “hình phạt nặng hơn” mà thôi (11: 14, 20; 12: 40)!
Trong phần Kinh Thánh hôm nay, Mác đã dành trọn chương 13 để ghi lại những dấu hiệu của thời kỳ cuối cùng, theo sự tiết lộ của Chúa Giê-xu. So với các vị sứ đồ ngày ấy thì chúng ta hôm nay đang ở rất gần với thời điểm được gọi là cuối cùng. Hãy nhìn xem những gì đang xảy ra trên thế giới để chính mình được nhắc nhở rằng, Ngày Ấy đang đến gần; Chúa Giê-xu sắp trở lại.
Sứ điệp của cả chương 13 là “Hãy Cảnh Giác & Tỉnh Thức!” trước việc Chúa tái lâm. Nếu đối cùng những môn đệ ở thế kỷ thứ I mà Chúa Giê-xu đã bảo họ phải tỉnh thức, thì đối với chúng ta ngày hôm nay, thái độ đó cần phải được chuẩn bị càng hơn là dường nào.
Bạn đã sẵn sàng chưa?


Thứ Hai, 12 tháng 10, 2015

LỜI DẠY BẢO CỦA ĐẦY TỚ

Mac 8-10
Ba chương Kinh Thánh hôm nay ghi lại một số điều dạy dỗ của Chúa Giê-xu dành cho các môn đệ của mình, trong thời gian 6 tháng cuối cùng trong chức vụ trên đất của Ngài. Chúa dạy theo kiểu ứng khẩu, hỏi gì đáp nấy, chớ không phải theo giáo trình soạn sẵn và do đó, đề tài hay nội dung giảng dạy cũng rất chi là phong phú đa dạng.
Đầu tiên là bài học cảnh giác: cảnh giác để không bị lây nhiễm vi-rút vô tín từ mấy ông Pharisi và từ … phe Hê-rốt. Pharisi là thành phần trí thức, Kinh Thánh thuộc làu làu luôn. Còn phe Hê-rốt là mấy ông cán bộ chính quyền thời bấy giờ đấy ạ. Cả quân ông Pha lẫn lính ông Hê đều mắc căn bệnh … đa nghi còn hơn Tào Tháo, nên lúc nào cũng xoen xoét rằng thì là “phải thấy mới tin”.
Thật ra thì việc người ta không tin chẳng phải là do thiếu bằng chứng mà là do bản chất tội lỗi từ bên trong tấm lòng của người ấy. Đối với những ‘bệnh nhân’ dạng này thì “dù có người chết sống lại đi nữa cũng chẳng thuyết phục được chúng” đâu (Luca 16: 33). Do đó, hãy học theo gương Thầy của chúng ta đừng bận tâm đến những lời thách đố của mấy kẻ vô tín nha anh chị em. Và cũng khá nhớ là vi-rút này dễ lây lan lắm đó. Bảo trọng, bảo trọng.
Bài học tiếp theo là “Cần Phải Thế Nào Để Đuổi Được Quỷ?”
Các sứ đồ đã được chính Chúa Giê-xu ban cho thẩm quyền đuổi quỷ khi Ngài chọn họ và sai phái họ đi ra truyền giảng (3: 14-15). Họ cũng đã từng đuổi quỷ chạy … té khói rồi (6: 13). Thế nhưng, đến ‘ca’ phong xù + câm điếc này thì họ … dường như hết phép.
Tại sao họ lại “không thể đuổi được quỷ ấy?” – Câu trả lời là vì họ THIẾU cầu nguyện và kiêng ăn (9: 29).
Nói như vậy không có nghĩa rằng cầu nguyện và kiêng ăn sẽ khiến chúng ta xứng đáng hơn để đuổi quỷ, trừ tà. Không phải như thế. Nhưng cầu nguyện và kiêng ăn sẽ kéo chúng ta đến gần với lòng của Đức Chúa Trời; Cầu nguyện và kiêng ăn sẽ đem chúng ta vào trong chỗ nối kết với quyền năng của Đức Chúa Trời. Cầu nguyện và kiêng ăn bày tỏ sự lệ thuộc hoàn toàn của chúng ta nơi Đức Chúa Trời.
Thẩm quyền mà Chúa ban cho chúng ta trên ma quỷ chỉ thực sự phát huy tác dụng khi và chỉ khi nó được thực thi bởi đức tin của chúng ta. Mà đức tin thì phải được liên tục trau dồi qua việc kỷ luật thuộc linh và cầu nguyện mà thôi.
Liên quan đến chuyện đuổi quỷ ở phần Kinh Thánh hôm nay còn có một chỗ khiến không ít người đọc théc méc. Ấy là không biết Phê-rơ có thật sự bị quỷ nhập hay không mà lại bị Chúa Giê-xu quở trách ghê thế (8: 33).
Chúa mắng Phê-rơ (chớ không phải Sa-tan) không phải vì Phê-rơ trách Chúa đâu nhá. Chúa mắng anh í vì anh í chỉ suy luận theo quan điểm con người, tức theo cách của Đời chớ không theo kiểu của Trời (8: 33). Vừa khi nghe Thầy bảo là sẽ bị khổ nạn, bị giết hại, rồi sẽ … sống lại là Phê-rơ liền đem Ngài ra can gián (nguyên văn là quở trách) ngay. “Thầy nói thế mà nghe được à. Thôi đi nhé. Tiêu cực lắm rồi đấy. Làm sao Đức Chúa Trời lại có thể để cho chuyện đó xảy ra cơ chứ!”
Rất can đảm, rất tình cảm con người đúng không. Thế mà lại bị Chúa giũa cho đấy. Những tưởng Thầy nói sai, không ngờ hóa ra mình nói … bậy. Bậy là trong cái nhìn của Chúa, chớ còn trong sự hiểu biết của con người thì lời nói và hành động của Phê-rơ có khi là very, very gút ấy chớ.
Phê-rơ không hề bị ám, bị nhập gì ráo trọi. Đơn giản là bác í bị ma quỷ mớm lời mà thôi. Đó chính là lý do mà ta không thấy Chúa Giê-xu đuổi quỷ ra khỏi Phê-rơ như cách Chúa làm sau đó đối với đứa bé trai bị phong xù (9: 25). Trường hợp này cũng tương tự như năm xưa vua Đa-vít bị ma quỷ xúi giục tổng kiểm tra dân số (1 Sử 21), nhưng ở lê-vồ … nhẹ hơn mà thôi.
Thế thì, khá cẩn trọng nha anh chị em. Đừng có chuyện gì cũng quy cho quỷ hết. Đừng đẩy anh chị em của mình về phía … quỷ vì sự thiếu hiểu biết hay cuồng tín của mình.
Tiếp theo, căn cứ trên cú … nhỡ mồm của Phê-rơ, Chúa Giê-xu liền dẫn toàn bộ khán thính giả sang đề tài “Làm Thế Nào Để TRở Thành Môn Đồ Của Chúa?”
Muốn làm môn đệ của Ta í à? – Đấy, cứ theo đúng như Ta đã làm: tự bỏ mình đi. Tự bỏ mình không có nghĩa là tự tử à nha. Tự bỏ mình có nghĩa là quyết định từ bỏ cái tôi của mình, từ bỏ lối sống vị kỷ, tức chỉ biết sống cho riêng mình, cho lợi riêng của mình và thay vào đó là sống cho lợi ích của người khác THEO Ý MUỐN CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI.
Đó là lẽ sống rất cao thượng, rất cao đẹp nhưng cũng rất đau đớn và không ít lần khi bị sỉ nhục đấy. Đó chính là chỗ khó hiểu và cũng là một cái giá … rất khó trả đối với nhiều người.
Đa phần người ta muốn theo Chúa để được phước, chớ mấy ai muốn theo để bị … rượt, và bị tước … (đoạt), kể cả mạng sống đâu. Đúng không?
Thì ngay trong các môn đệ của Chúa Giê-xu đấy thôi: ai cũng muốn làm đầu, chớ chẳng ai muốn làm tớ cả (9: 33-35), nên một khi có cơ hội là bày tỏ “tâm tư đại tướng” ngay: “xin cho hai chúng con một người được ngồi bên phải, một người bên trái của Thầy” (10: 35). Cũng vì chỉ muốn được mà không muốn mất nên có anh giai lắm tiền nhiều của kia đã “sa sầm nét mặt, rồi buồn bã bỏ đi” sau khi nghe Chúa bảo rằng, “Hãy đi, bán những gì mình có và phân phát cho người nghèo thì ngươi sẽ có kho báu ở trên trời; rồi hãy đến theo Ta.” (10: 21-22).
Thật không dễ “nuốt”, không dễ “tiêu hóa” cho những ai đang trong những bước đầu theo Chúa. Đó chính là lý do mà các môn đồ vẫn không thể nào hiểu được sự khổ nạn của Chúa Giê-xu, dù Ngài báo trước cho họ về việc đó đến những 3 lần (8: 31; 9: 31; 10: 33-34).
Giá phải trả để thật sự đi theo Chúa Giê-xu hay làm môn đồ thật của Chúa Giê-xu là khá cao, là khá đắt đấy nha. Nếu một người không có sự cam kết, không chấp nhận trả giá đó thì việc người ấy bị Chúa … ‘chê’, bị Chúa hỗ thẹn trong ngày Chúa tái lâm chắc chắn sẽ xảy ra (8: 38).
Bạn có còn đang vác thập giá của mình theo Chúa không đấy?