Thứ Năm, 20 tháng 8, 2015

CÙNG NHAU TỬ NẠN

Ê-xê-chi-ên 24-28 
Tiếp tục phần tuyên án. Lần này là ngày giờ cụ thể cho Giê-ru-sa-lem, cộng thêm … 6 “quốc gia và vùng lãnh thổ” liên quan.
Giê-ru-sa-lem được ví như một chiếc nồi bị hoen gỉ. Mà muốn làm sạch hoen gỉ, ten rét này thì thường chỉ cần để trên bếp lò, đốt nóng lên là được. Thế nhưng chiếc nồi Giê-ru-sa-lem này thì hết cách chữa rồi.
Lần bị chiếm lần thứ nhất bởi vua Babilon với kết quả là hơn chục nghìn người bị bắt đi lưu đày, dường như, vẫn chưa đủ … đô để thể khiến cho Giê-ru-sa-lem tỉnh thức, ăn năn từ bỏ tội lỗi mình. “Vì ten rét nhiều quá, không thể tẩy sạch, dù đã bỏ vào lửa, ten rét ấy cũng không ra!” (24: 12).
Người bình thường, chỉ cần đọc cách chậm rãi và suy tưởng 14 câu đầu của chương 24 là có thể … ngay lập tức không còn dám đụng đến món thịt nấu đông, thịt kho tàu hay món bak-kut-teh rồi. Ấy là vì quá kinh khiếp. Đúng là cảnh: “nồi da, xáo thịt”.
Nào là “thịt ngon, thịt đùi, thịt vai”, nào là “xương ngon lành” được bỏ vào chiếc nồi này để ninh nhừ. (c. 4), và dùng xương để đun thay củi (c. 5). Quá ấn tượng, quá hãi hùng, đúng không?
Thế nhưng, sao con dân ở đấy Chúa vẫn không hề xi-nhê là răng? – Chai rồi, trơ rồi, mất cảm giác rồi. Một khi mà người ta không còn sợ Chúa nữa, thì chẳng còn … ‘sợ thằng Tây’ nào hết. Một khi mà lương tâm đã chai lì rồi, thì đừng có mong mà đem hình phạt ra dọa nó.
“Điếc không sợ súng” hay “ông vua cũng thua thằng khùng” là nằm trong nhóm này đây. Một người mà đạt đến ‘đỉnh đáy’ này rồi thì chỉ còn chờ lúc thi hành án xong, may ra mới có thể “làm lại cuộc đời”.
Biết bao con dân Chúa, tôi tớ Chúa xưa nay, một khi đã ‘nhiễm vi-rút’ chai-trơ này rồi thì bất chấp mọi cảnh báo, cứ như con thiêu thân, lao thẳng một phát vào tường. Nát như tương!
Cũng trong chương 24 này, có một tình tiết cũng gây bàng hoàng không kém cho người chứng kiến, xưa cũng như nay. Đó là cái chết đột ngột của vợ nhà tiên tri. Biết là Chúa dùng sự việc này, qua cách chịu tang vợ bất thường của Ê-xê-chi-ên, để dạy dỗ dân Giu-đa lưu đày cách phải xử sự cho phải phép, trước biến cố sắp xảy ra: Đền Thờ Giê-ru-sa-lem bị thiêu rụi, nhưng đúng là không thể không thắc mắc.
Tại sao cứ dứt khoát là vợ nhà tiên phải chết thì mới có thể dạy người ta bài học này? Nói cách khác, có cần bắt tôi tớ Chúa phải trả cái giá lớn như thế không? Rồi lại còn không được khóc thương nữa chứ?
Đúng là không ai có thể trả lời một cách thỏa đáng, ngoại trừ Chúa. Chỉ biết rằng, Ê-xê-chi-ên đã làm đúng ý như hướng dẫn của Chúa.
Thế mới hay, giá phải trả để hoàn thành sự kêu gọi thiên thượng đối với một người hầu việc Chúa là lớn biết dường nào. Không phải chỉ cá nhân người phải chịu hy sinh, mà cả gia đình của người ấy, cũng chịu buộc chung làm một trong sự kêu gọi của người.
Về khía cạnh này, có bao người thấu hiểu được để chia sẻ, cảm thông?
Bốn chương Kinh Thánh còn lại, từ 25-28, rao báo án phạt cho 4 quốc gia và 2 thành phố. Đó là Am-môn, Mô-áp, Ê-đôm, Philitin cùng Tyrơ và Si-đôn.
Lý do 6 ‘trượng’ này bị Chúa uýnh cho … tơi bời hoa lá là vì thái độ của chúng đối với Giu-đa. Chính xác là đối với sự sụp đổ của Giê-ru-sa-lem, cùng sự thất bại của Giu-đa nói riêng và tuyển dân nói chung.
Một số thì hả hê khi thấy Giê-ru-sa-lem bị phóng hỏa, và dân Chúa bị bắt làm phu tù (25: 1-11); số khác thì ‘thừa cơ trả thù’ khi Giu-đa bị tấn công (25: 12-17). Riêng thương cảng Tyrơ bị hủy diệt vì hội đủ cả hai: vì thành Ty-rơ nói về Giê-ru-sa-lem rằng: ‘A ha! Cái cổng dẫn đến các dân đã đổ vỡ. Nó đã mở ra cho ta, ta sẽ được đầy dẫy, nó đã bị hoang tàn.’ (26: 2)
Hẳn nhiên, cả 6 đối tượng này đều kiêu ngạo có hạng, nhưng rõ ràng lý do mà chúng bị xóa sổ là thái độ thù địch đối với tuyển dân của Chúa. Dù dân sự Chúa đã phạm tội, không vâng giữ giao ước với Chúa, nhưng về phần mình, Chúa vẫn giữ giao ước mà Ngài đã thiết lập cùng tổ phụ của họ là Áp-ra-ham.
Ta sẽ ban phước lành cho ai chúc phước con
Và rủa sả kẻ nào nguyền rủa con (Sáng Thế ký 12: 3)
Điều khoản này của giao ước vẫn còn nguyên giá trị cho đến tận ngày hôm nay. Hãy nhìn vào đất nước Israel, những quốc gia thân thiện với Israel và những quốc gia thù địch với Israel, chúng ta sẽ thấy rõ được sự thành tín của Đức Chúa Trời.
Anh chị em thân mến, khi tin nhận Đức Chúa Giê-xu làm Cứu Chúa, thì chúng ta đã được thừa hưởng giao ước của Áp-ra-ham (Galati 3: 14). Do đó, chớ lo lắng khi nhìn thấy những kẻ thù của đức tin Cơ-đốc dường như còn đang thắng thế, hay lộng hành ở nơi nọ, nơi kia. Án phạt dành cho chúng là chắc chắn và đã tuyên sẵn rồi.
Ngoài ra, ta cũng cần phải canh giữ lòng mình để không phạm phải những lỗi chết người như dân Am-môn, Mô-áp, Ê-đôm, Philitin, như thành Tyrơ và Si-đôn đã từng, khi nhìn thấy những người nam, người nữ của Đức Chúa Trời bị phạt, bị đổ, bị bại trước mắt mình.
Khá nhớ rằng, ta rất dễ dàng “vui với kẻ vui”, nhưng không dễ để “khóc với kẻ khóc” đâu. Đặc biệt là những “kẻ khóc” đó vốn là những kẻ ta không ưa, những kẻ luôn nổi hơn ta, dù ta và hắn cũng là đồng đạo, cũng cùng hầu việc chỉ có một Chúa mà thôi!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét