Giê-rê-mi 46-52
Đúng là xong phim rồi. Bảy chương Kinh Thánh cuối
cùng trong sách Giê-rê-mi hôm nay đã thật sự khép lại một giai đoạn lịch sử đầy
bi thương của dân sự Chúa. Cũng trong phần Kinh Thánh này, chức vụ “tiên tri
cho các dân tộc” (1: 5) của Giê-rê-mi mới được nhìn thấy cách rõ ràng.
Những quốc gia lân bang có ‘duyên nợ’ với Giu-đa
khắp Đông, Tây, Nam, Bắc, lần lượt từng ‘mem’ một được xướng danh để nhận quà …
hủy diệt. Đầu tiên là ‘người tình phương Nam’ của Giu-đa là Ai-cập (46). Đây là
người mà cả chị (Y-sơ-ra-ên) lẫn em (Giu-đa) luôn ao ước được trao thân gởi
phận, được … ‘nâng bi, móc túi’.
Tiếp theo là tay hàng xóm đáng ghét Philitin (47),
rồi đến lượt 2 ‘thằng’ hậu duệ của Lót là Mô-áp (48) và Am-môn (49: 1-6), tiếp
đến là ‘thằng’ con nhà bác cả Ê-sau (49: 7-22), rồi cậu cả của Asyri là Đa-mách
(49: 23-27), áp út là mấy ông mãnh có liên đới xa gần đến cụ tổ Áp-ra-ham là
Kê-đa (49: 28-33) và Ê-lam (49: 34-39), và cuối cùng là tay đại bàng khét tiếng
hay ‘kẻ hủy diệt’ nâm-bờ oanh thời bấy giờ là Babilon (50-51).
Vâng, Babilon mà đứng đầu là đại đế
Nê-bu-cát-nết-sa được Đức Chúa Trời sử dụng như một tay sen-đầm (gendarme -
cảnh sát trong tiếng Pháp) quốc tế lúc bấy giờ. Chúa dùng Babilon như một ngọn
roi, một công cụ thi hành án để hình phạt các nước vì cớ tội lỗi, và gian ác
của họ - đối với Chúa và đối cùng dân sự Chúa là Y-sơ-ra-ên và Giu-đa. Và sau
khi đã hoàn thành ‘thiên mệnh’, thì đến lượt mình kẻ hủy diệt cũng sẽ bị hủy
diệt. Kết cuộc này khiến ta liên tưởng đến đoạn cuối trong phiên tòa Đại Hình
Chung Thẩm ở kỳ chung kết đời:
“Biển giao lại những người
chết mình chứa; Sự chết và Âm phủ cũng giao lại những người chết mình giữ. Mỗi
người sẽ bị phán xét tùy theo công việc mình đã làm. Rồi Sự chết và Âm phủ
bị ném xuống hồ lửa. Hồ lửa là sự chết thứ hai. Người
nào không được ghi tên vào sách sự sống thì bị ném xuống hồ lửa.” (Khải Huyền 20: 13-15)
Không phải Babilon là tiếng nói cuối cùng, không
phải Nê-bu-cát-nết-sa là người cầm quyền tể trị trên toàn thế giới. Chính Đức
Chúa Trời mới là vị Thẩm Phán tối cao, chính Chúa mới là Đấng cầm quyền tể trị
trên toàn thế giới, từ xưa đến nay.
Thế cho nên, hãy nhìn vào Đấng cầm roi chớ đừng
nhìn vào chiếc roi – dù là roi Tây, roi Tàu hay roi ta! Dù thích hay thù, dù hy
vọng hay thất vọng thì phản ứng thật mà mỗi một chúng ta cần phải bày tỏ là với
Chúa, Đấng cầm roi chớ không phải với chiếc roi.
Chửi mắng chiếc roi mà chi, hy vọng nơi chiếc roi mà
làm gì, muốn gì cứ đến chất vấn thẳng Đấng cầm roi, Đấng ĐANG THỰC THI CÔNG LÝ
khắp mọi nơi đấy. Bởi vì … “roi nhất thời, nhưng Trời vạn đại”. Nhớ nha.
Trong 9 quốc gia và vùng lãnh thổ bị kêu án tử
trong 7 chương Kinh Thánh hôm nay thì chỉ có Ai-cập là còn giữ được tên riêng
cho đến tận hôm nay. Tám ‘anh’ kia đã thay tên đổi xác không biết bao lần.
Philitin thì nay còn hình hài lơ lớ trong dãi Gaza của Israel; Mô-áp, Am-môn,
Ê-đôm và Kê-đa thì đã hòa tan thành Jordan (Gióc-đa-ni); Đa-mách thì giờ là thủ
đô của Si-ry; còn Ê-lam và Babilon thì nay thuộc về … Một răng, Một rắc (I-ran,
I-rắc)!
Nếu theo dõi thời sự quốc tế trong những năm vừa
qua và nhất là thời gian hiện tại, anh chị em sẽ thấy những gì xảy ra tại các
quốc gia này cứ như đang một lần nữa nghiệm đúng lời tiên tri của Giê-rê-mi
trong phần Kinh Thánh này vậy. Các thế lực Hồi giáo cực đoan đã và đang băm
vằm, xào nấu không thương tiếc mạng sống người dân của những quốc gia thuộc
vùng đất lịch sử này. Mỗi một ngày không biết bao nhiêu người phải bỏ mạng,
lánh nạn, xứ sở điêu tàn. Con dân Chúa tại những nơi này bị kỳ thị, bách hại và
sát hại cách dã man, nhất là tại các vùng vừa bị nhóm phiến quân ISIL (Nhà Nước
Hồi Giáo ở I-rắc và vùng Levant) tiến chiếm.
Khi Giê-rê-mi rao án phạt cho Babilon thì đế chế
này đang ở cực đỉnh vinh quang, tưởng như không cách chi có thể làm cho nó đổ
được. Thế nhưng, đến kỳ đã định, đúng theo lập trình từ trước của Chúa, Babilon
liền ngã đánh oạch. Phát một. Xóa sổ ngay.
Sự sụp đổ của bao nhiêu đế chế, thể chế, từ xưa đến
nay, từ Đông sang Tây, từ Âu sang Á, cũng cùng một cách na ná giống nhau như
thế. Dù tin hay không thì lẽ thật vẫn luôn là Chúa cầm quyền tể trị mọi sự và
Ngài đang kiểm soát dòng lịch sử của nhân loại.
Thấp thoáng trong những lời tuyên phạt của Đức Chúa
Trời đối với các quốc gia là những lời hứa phục hồi. Chúa không chỉ phục hồi
tuyển dân của Ngài, mà Ngài cũng sẽ phục hồi Ai-cập (46: 26), Mô-áp (48: 47),
Am-môn (49: 6), Ê-lam (49: 39). Đó là sứ điệp đầy hy vọng.
Hãy đọc những phần Kinh Thánh này một lần nữa, rồi
hãy xem xét những gì đang xảy ra tại những quốc gia này ngày hôm nay và tiếp
tục theo dõi số phận của những dân tộc này trong những này sắp đến, chúng ta sẽ
vô cùng kinh ngạc khi chứng kiến những gì Chúa đã hoạch định từ … ngày xửa,
ngày xưa được ứng nghiệm cách hoàn toàn.
Sách Giê-rê-mi được kết thúc với một cảnh cực …
nóng: Lửa trùm khắp đô thành Giê-ru-sa-lem! Lâu đài, thành quách, đền đài, …
đều rực cháy. Nước mất, nhà tan, người bị lưu đày viễn xứ. Một kết cuộc quá
buồn cho một dân tộc được Chúa chọn làm dân riêng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét