Thứ Hai, 10 tháng 8, 2015

TRONG GIỜ THÀNH ĐỔ

Giê-rê-mi 37-39 
Ba chương Kinh Thánh hôm nay “tường thuật trực tiếp” tình cảnh rối ren của hoàng triều Giu-đa và thủ đô Giê-ru-sa-lem trước giờ thất thủ. Bị bao vây ròng rã suốt 2 năm trời, bởi đạo quân Babilon trăm trận trăm thắng thời bấy giờ, thì kể ra cũng kiên cường ra phết đấy chứ nhỉ. Và có lẽ, chính thành tích chịu trận đáng nễ này đã vô tình đẩy vua tôi nhà Giu-đa đến chỗ lầm tưởng chết người về nội lực phòng thủ quốc gia chăng. Nỏ biết.
Chỉ biết là vào lúc đó có ‘một bộ phận không nhỏ’ quan chức, tướng lĩnh, quý tộc Giu-đa dứt khoát không chấp nhận sự thật là thủ đô sẽ thất thủ, quốc gia sẽ bị xâm chiếm. Hay gọn một lời: họ không chấp nhận là sẽ bị thất bại.
Vì không chấp nhận kết cuộc như thế, nên bất cứ ai – kể cả vua – có biểu hiện “hoang mang, do dự, xét lại, suy thoái, không kiên định lập trường” hay có những “hành vi, phát ngôn đi ngược lại quan điểm đường lối chính thống” thì đều bị bắt, đều bị xử ngay lập tức. Đến vua còn phải sợ kia mà (38: 24).
Nhưng mà sợ ai, tại sao phải sợ thì đố ai trả lời được. He he. Vua chỉ các quan trưởng, các quan trưởng chỉ vua. Cuối cùng người này sợ người kia, người kia thì đang sợ người này. Ma ám.
Thật ra, hai năm “cầm cự kiên cường” của Giu-đa chẳng phải vì Giu-đa tài, cũng chẳng phải vì Giu-đa mạnh đâu. Sở dĩ, vua tôi Sê-đê-kia trụ được đến chừng đó thời gian là vì Chúa. Vâng, chính xác là như thế. Vì lòng nhân từ của Chúa còn chưa chấm dứt đối với con cháu của Đa-vít.
Suốt thời gian đó, Chúa vẫn liên tục sử dụng phát thanh viên Giê-rê-mi ngày đêm kêu gọi họ đầu phục ý muốn của Chúa: “hàng sống, chống chết!”
Ban đầu là đầu hàng Chúa, tức là ăn năn tội lỗi, thay lỗi lối sống để họa lưu đày sẽ được cất đi. Thế nhưng, đến khi “án đã tuyên” rồi, đội thi hành án – quan quân Babilon – đã đến trước cửa rồi, thì “hàng” là đầu hàng quân thù để được bảo toàn tánh mạng (38: 17)
Nhiều người hôm nay cũng đang trong tình trạng tương tự: tiếp tục hy vọng hão huyền vào khả năng hay tài trí ảo của mình để thoát hiểm – dù là trong hôn nhân, kinh doanh hay chức vụ thánh. Họ không thể, không muốn hoặc không sẵn sàng chấp nhận sự thật mà Chúa đã cảnh báo thường xuyên.
Nếu anh chị em đã và đang ở trong một tình thế bế tắc – dù là trong hôn nhân, kinh doanh hay chức vụ thánh – thì việc đầu tiên cần làm ngay là biệt riêng thì giờ (nếu cần thì xin nghỉ phép) để nghiêm túc xem xét lại mối quan hệ cá nhân của mình với Chúa. Hãy lắng nghe tiếng “êm dịu, nhỏ nhẹ” của Ngài hoặc từ trong lòng anh chị em hoặc trực tiếp từ Lời Kinh Thánh. Hãy nghe lại bài giảng của những người hầu việc Chúa; hãy nhớ lại những lời tiên tri hay những lời cảnh báo mà Chúa đã sử dụng một ai đó nó với bạn. Và hãy thay đổi đi.
Người đời còn biết “thuận với Trời thì còn, mà nghịch lại với Trời thì … toi”, chẳng lẽ chúng ta là con của Đức Chúa Trời lại không thể THUẬN VỚI TRỜI được sao?
Có thể có một số người trong anh chị em thậm chí không biết được mình đang “thuận” hay đang “nghịch” với Trời nữa cơ. Thế thì, hãy tự trắc nghiệm xem nhé: Bạn có tìm cách tránh mặt “mấy ông, mấy bà” hay dùng Lời Chúa để khuyên bảo, để giảng dạy mình không? Khi đối diện với rắc rối, nghịch cảnh bạn có kêu cầu cùng Chúa và nhờ người khác cầu nguyện cho mình không? Khi Lời Chúa – mà bạn tự đọc trong Kinh Thánh hoặc nghe qua bài giảng, bài dạy của các mục sư – chỉ ra những tội lỗi, sai phạm của mình thì bạn có xưng nhận với Chúa và xử lý dứt điểm không?
Nếu câu trả lời là KHÔNG, thì bạn đang ở bên kia chiến tuyến, đối địch cùng Chúa rồi đấy.
Đầu phục ý muốn của Chúa, sống theo ý muốn của Chúa không bao giờ là một việc dễ dàng, lại càng không thể là một lối sống nhẹ nhàng, nhất là khi mọi người xung quanh đang ‘xuôi dòng’ khác với ta. Thế nhưng, đừng bao giờ lấy làm lạ về việc ấy, vì chúng ta được kêu gọi để ngược dòng, để đi vào cổng hẹp, đường hẹp.
Bạn có đang khác biệt với ‘quần chúng nhân dân’ xung quanh (về chuyện yêu đương, mần ăn kinh tế, học hành, sử dụng tiền bạc, quản lý thời giờ và sở hữu những tiện nghi vật chất, …) không đấy? Rất khác à? - Good. Khá nhớ rằng, bên cạnh bạn lúc nào cũng có những kẻ “khác người”, được Chúa chuẩn bị sẵn, để ‘kéo’ bạn ra khỏi ‘giếng’ nguy hiểm, như ngày xưa Chúa đã từng dùng Ê-bết-mê-lết đối với Giê-rê-mi vậy (38: 7-13).
Giê-rê-mi người hùng của Chúa không chết đã đành, nhưng còn Ê-bết-mê-lết, chỉ với một hành động “giúp bạn vượt khó” thôi mà vị thái giám này lại được bảo toàn sự sống, khi gươm giáo vô tình tha hồ tàn sát Giê-ru-sa-lem.
Ê-bết-mê-lết được cứu không phải vì ông đã cứu người mà là vì ông đã “tin cậy Chúa” (39: 18). Đấy nhé, không phải chỉ có những người hầu việc Chúa trọn thời gian như Giê-rê-mi mới có thể tin cậy Chúa cách quyết liệt, mà một vị cán bộ nhà nước như thái giám Ê-bết-mê-lết vẫn có thể tin cậy Chúa, thông qua một việc làm dường như chẳng dính dáng gì đến đức tin.
Không quan trọng là đức tin của chúng ta được bày tỏ trong trường hợp nào, miễn là nơi đâu còn có người tin cậy Chúa, nơi đó còn có phép lạ xảy ra. Nơi đâu còn có người đặt lòng tin nơi Chúa, thì nơi ấy còn chứng kiến sự giải cứu của Đức Chúa Trời.
Bạn có còn thật lòng tin cậy Chúa không?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét