Giê-rê-mi 11-15
Năm chương Kinh Thánh hôm nay tiếp tục được sử dụng để tuyên án tử đối
với toàn quan, toàn quân và toàn dân Giu-đa.
Qua tiên tri Giê-rê-mi, Đức Chúa Trời đưa ra cáo buộc nghiêm khắc đối
với dân sự của Ngài: “Chúng … đã bội giao ước mà Ta đã lập với tổ phụ
của chúng.” (11: 10). Chúa đã lịnh cho Giê-rê-mi sử dụng ‘phương tiện
nghe nhìn’ cực sốc – một chiếc thắt lưng bằng vãi lanh đã mục nát và mấy bầu da
rượu – để minh họa cho tính nghiêm trọng của tội lỗi mà dân Ngài đã phạm cùng
hậu quả chắc chắn sẽ xảy ra.
Sự phán xét của Chúa sẽ xảy ra cách nhanh chóng và khốc liệt, bao gồm
hạn hán, giặc ngoại xâm và kiếp lưu đày.
Trong phần Kinh Thánh hôm nay, có đến 2 lần Chúa lịnh cho Giê-rê-mi
xì-tốp cầu thay (11: 14; 14: 11). Thậm chí, Chúa còn bảo rằng, kể cả nếu có hai
chiến sĩ cầu thay ‘bách phát, bách trúng’ là Môi-se và Samuen kêu van cho dân
Giu-đa trong giờ phút đó đi nữa thì Chúa cũng nỏ thèm nghe luôn (15: 1).
Điều đó có nghĩa là ÁN ĐÃ TUYÊN RỒI. Không còn cơ hội nào nữa.
Thế cho nên, khi còn được nghe … réo, còn được nghe gọi, thì anh chị em
ơi, hãy chân thành mà đáp ứng, hãy khiêm nhường mà trở lại đi. Đừng để tới lúc
Chúa ‘xếp hồ sơ’ rồi mới ăn năn thì đã quá muộn.
Tại đây còn có một điều nữa mà mỗi một chúng ta cần phải thức tỉnh. Đó
là có trường hợp, Chúa cấm người khác cầu thay cho ‘phạm nhân’. Thế thì hỡi anh
chị em, hãy sống như thế nào để chính mình không rơi vào trường hợp như vậy
nhé. Hãy sống như thế nào để những người khác còn được Chúa cho phép mà cầu
thay cho chúng ta đó nha.
Phần Kinh Thánh hôm nay cũng cho chúng ta thấy được ít nhiều nỗi khổ của
người hầu việc Chúa. Khổ vì rao giảng mà người ta không thèm nghe. “Người ta” ở
đây không phải là người dưng, nước lã mà là những người ta hết đỗi yêu thương
mới đau chớ. Chưa hết, không chỉ bỏ ngoài tai những lời mời gọi, khuyên dạy,
những người cùng làng Anatot của Giê-rê-mi còn lập mưu ám sát ông nữa (11:
18-23).
Đau như thế thì Giê-rê-mi đã xử sự ra răng? – Khóc. Vâng, khóc xối xả
luôn (13: 17; 14: 17; 15: 10, 19). Ông khóc vì bất lực, vì đau. Không phải đau
cho mình mà là đau cho những ‘đứa’ mình yêu đang như xe không phanh lao vào
chốn … thương đau.
Thấy vậy chớ không phải dễ khóc cho người khác đâu nha. Lại càng khó
khóc hơn cho những người từ chối, chỉ trích, phê phán, nhạo báng mình; những
người đang lập mưu hãm hại mình. Phải có ơn thật sự từ nơi Chúa, phải có một
tấm lòng bao dung của một người chăn thật mới có thể khóc cho những thành phần
như thế.
Nói như vậy, không có nghĩa là lúc nào Giê-rê-mi cũng … nâm-bờ oanh đâu
nhé. Cũng đã có lúc ông từng chất vấn Chúa: “Tại sao con đường kẻ ác
luôn hưng thịnh? Tại sao những kẻ sống gian trá vẫn yên ổn?” (12: 1).
Nói cách khác, ông đã théc méc ri nè: “Tại sao kẻ vô đạo thì cứ sống phây phây
trong khi đó người công chính lại bị bách hại?”
Lâu ngày về trước, Gióp đã từng hỏi câu đó. Thi sĩ A-sáp đã từng hỏi câu
đó (Thánh Thi 73) và về sau Habacuc cũng ‘quần’ lại như thế. Và trong mỗi
trường hợp câu trả lời của Đức Chúa Trời luôn có căn bản là: hãy lưu ý đến kết
cuộc tất yếu của kẻ ác. Cứ cho là cách sống và sự thành đạt của chúng trong
hiện tại có vẻ rất hấp dẫn đi. Nhưng trong ánh sáng của định mệnh đời đời thì
bao nhiêu người trong chúng ta sẵn sàng đổi chỗ với họ.
Cuối chương 15 có một chỗ đòi hỏi phải động não đây:
“Đức Giê-hô-va phán: ‘Nếu con quay trở lại, Ta sẽ phục hồi con, cho
con đứng trước mặt Ta; Nếu con làm cho điều cao quý lìa khỏi điều hèn hạ, thì
con sẽ như miệng Ta. Chúng sẽ quay về với con, nhưng con không quay
về với chúng’.”(15:
19)
Vì khó hiểu, nên nhiều người vội cho rằng, chắc là Chúa đang nói câu này
với dân Giu-đa hay với một ai khác. Song thật ra, đây là điều Chúa đang nói với
Giê-rê-mi đấy. Chúa nói với ông sau khi nghe ông … ca một bài thối … chí vô
cùng (15: 10-18).
Chúa kêu gọi Giê-rê-mi hãy “quay trở lại”; Chúa bảo ông hãy làm cho quý
hèn tách bạch ra. (Bản Dịch Mới và Bản Công Giáo dịch là: “Nếu ngươi
nói lời quý giá thay vì lời thấp hèn”). Hiểu nổi không?
Giê-rê-mi chưa hề lìa bỏ chức vụ, chưa hề bỏ qua sự cầu nguyện. Nói
cách khác, trong cái nhìn của con người, chúng ta không thấy có gì sai trật nơi Giê-rê-mi.
Nhưng trong mắt của Đức Chúa Trời, thì người của Chúa cần phải trở lại.
Điều này có nghĩa rằng, có gì đó đã lệch lạc, đã sai trật, đã phôi pha đi trong
tấm lòng, trong động cơ, trong phương cách phục vụ hay trong đời sống của Giê-rê-mi đối
với Chúa.
Trong vị tiên tri khả kính của Đức Chúa Trời mà cũng có “quý hèn” lẫn
lộn sao? Trong người thánh của Chúa mà cũng có sự lộn lạo giữa “thánh” với
“phàm”, giữa “xác thịt” với “thiêng liêng” sao? Một tiên tri vĩ đại mà lúc thì
nói lời thấp hèn lúc thì nói lời cao quý sao?
Nếu một ai đó mà nói những lời này thì chắc là ta phải ‘bênh’ Giê-rê-mi
… tới bến. Nhưng ở đây chính Chúa nói như thế thì cãi chối làm răng.
Có thể người ngoài không biết chúng ta sa sút từ đâu, sai lệch ở chỗ
nào. Nhưng khi Chúa bảo hãy“quay trở lại”, tức hãy ăn năn thì
điều đó có nghĩa là người của Chúa biết cần phải ăn năn điều gì và tại sao phải
ăn năn.
Kinh Thánh không cho chúng ta biết sự lẫn lộn “quý-hèn” của Giê-rê-mi nhưng
chắc chắn là ông phải biết. Chúa không phơi bày sự nhập nhằng
của chúng ta cho bàn dân thiên hạ biết; Chúa không ‘bêu’ những gì Ngài
không thích nơi chúng ta cho người ta biết đâu. Song cần nhớ rằng, Chúa
luôn muốn cho con cái Ngài, tôi tớ Ngài phải làm cho sự quý lìa khỏi sự hèn.
Chúa muốn cho tôi con Ngài đoạn tuyệt với những sự hèn hạ, thấp kém không xứng
hiệp với địa vị một thánh nhân, một tôi tớ thánh, một người đại diện thánh của
Đức Chúa Trời Chí Thánh.
Bạn có rút ra được bài học gì cho riêng mình từ phần Kinh Thánh hôm nay
không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét