Giê-rê-mi 7-10
Trong 4 chương Kinh Thánh hôm nay,
Giê-rê-mi tiếp tục rao báo án phạt mà Chúa sắp thi hành trên Giu-đa. Lần này,
Giê-rê-mi vâng lời Chúa vào … tận ổ để quất trực diện luôn.
Ổ chi? – Hang ổ thờ hình tượng. Ở mô?
– Đền thờ Giê-ru-sa-lem chớ mô (7: 11). Ngạc nhiên chưa?
Đây là tình trạng thuộc linh băng
hoại đến kinh khiếp của vương quốc Giu-đa vào những năm đầu trị vì của vua
Giê-hô-gia-kim (II Vua 23: 36-37). Khối u ác tính của việc thờ hình tượng và
lối sống giả hình đã lây nhiễm đến mọi tế bào của đời sống quốc gia: từ gia
đình (7: 18), những bậc trí thức, những nhà thông thái (8: 9), đến những lãnh
đạo (10: 21). Và thậm chí cả đến hàng tế lễ, tiên tri, tức những người hầu việc
Chúa thời bấy giờ, cũng bị … ‘dương tính’ với u ác này. Đúng là cái thời … đồ
đểu!
Ác nỗi là người ta đểu mà không nghĩ
rằng mình đểu; giả mà cứ nghĩ là mình thật; ác mà cứ tưởng mình là thiện; thờ
quỷ ma mà cứ ngỡ là đang thờ phượng Cha; ngày nào cũng chọc giận Chúa mà cứ
đinh ninh là đang làm đẹp lòng Chúa.
“Tai họa làm sao có thể xảy ra với
chúng ta được, không nhìn thấy Đền Thờ sừng sửng kia à!”.
“Ông có còn đi lễ trên Đền Thờ không?
Vẫn còn dâng lễ đều đặn chớ? Thế thì ô-kê rồi, không việc gì phải lo nhá. Cứ vô
tư thỏa mái đi. Nếu nhỡ có sai phạm gì thì cứ đến Đền Thờ xưng tội, dâng lễ là
xong ngay í mà. Thế nhá, nhá, nhá”. (Diễn ý: 7: 4, 9-10).
Người Giu-đa xưa đặt lòng tin nơi Đền
Thờ (tương tự như hội thánh hay giáo hội ngày nay) chớ không đặt nơi chính
Chúa. Họ tưởng rằng những nghi lễ tôn giáo mà họ thực hiện định kỳ như thế có
thể cứu họ khỏi cơn đoán phạt hầu đến của Đức Chúa Trời, bất kể họ sống ra sao,
phạm tội thế nào.
Không có gì sai trật trong các nghi
lễ, hay các hình thức ngợi khen thờ phượng mà con dân Chúa đang thực hiện. Thế
nhưng, nếu tất cả những điều đó chỉ còn là hình thức bề ngoài, chớ người thờ
phượng không còn tấm lòng chân thành đối với Chúa thì sắp … mệt rồi đó nghe.
Nhà Thờ hay hội thánh hoặc giáo hội
không cứu được chúng ta, chỉ có Đức Chúa Trời mới cứu được chúng ta khỏi tai
họa. Đừng bao giờ lấy việc đi nhà thờ thường xuyên hay còn dâng hiến trung tín
làm đủ. Người tin thờ Chúa thật cần phải “sửa đổi lối sống và việc làm
của mình”, tức là “thật lòng đối xử với nhau cách công bình, … không hiếp
đáp ngoại kiều, cô nhi và quả phụ, … không làm đổ máu vô tội, … không đi theo
các thần khác để tự chuốc họa vào thân” (7: 4-6)
Hãy xem lại những gì Chúa đã làm cho
Si-lô, nơi thờ phương Chúa đầu tiên của dân Y-sơ-ra-ên sau khi vào xứ hứa; Hãy
xem lại thể nào Chúa đã để cho Hòm Giao Ước – biểu tượng về sự hiện diện của
Ngài – bị quân Philitin tịch thu (I Samuen 4). Chúa sẵn sàng vứt bỏ đấy.
Ừ thì đó là nơi thánh, là vật thánh,
là đối tượng được chọn của Chúa. Nhưng một khi nơi đó bị bôi bẩn, một khi nơi
đó biến thành ‘ổ’, thành ‘động’ thì việc nó bị bỏ chỉ còn là vấn đề thời gian
mà thôi.
Tôi và anh chị em là những thánh đồ,
tức là những người được Chúa chọn để thuộc riêng về Chúa; và hội thánh – một
tập thể gồm những thánh đồ – hẳn nhiên cũng là thánh. Thế nhưng, nếu Đền Thờ
được chọn này (tức thân thể của chúng ta hoặc hội thánh) không nên thánh, mà
nên ‘ổ’, nên ‘động’ thì kết quả cuối cùng là thể nào chắc khỏi cần phải nhắc
lại. Đúng không?
Đó là lý do có biết bao nhiêu hội
thánh đã bị xóa sổ, bao nhiêu chức vụ thánh đã phăng teo, và biết bao anh tài
một thời lẫy lừng trong hội thánh giờ đang … thẳng cẳng nơi nào.
Chúa có vứt bỏ thật sự đấy, Chúa có
loại bỏ thẳng thừng đấy. Hỡi anh chị em, hãy tỉnh thức. Chớ dại dột nghe theo
những lời khuyên dạy phỉnh dối của mấy thầy, mấy sư, mấy cha … biến chất (7: 4;
8: 8-9). Trong khi những tiên tri thật của Chúa luôn kêu gọi dân sự Chúa hãy
xét mình, ăn năn, trở lại cùng Chúa để được thương xót, để được hưởng phước,
thì mấy ông ‘sư’ này luôn rêu rao rằng, “không cần phải ăn năn; nỏ cần xưng
tội”. Đấy, thời của Giê-rê-mi khác gì thời của ta ngày nay nhỉ.
Ông thật không nghe, lại đi nghe ông
giả (mà hàng giả bao giờ cũng lắm) nên kết cuộc là cả làng phải chịu cảnh … vết
chân trần sang I-rắc mần tù binh!
Liên quan đến ‘các cha, các anh’ … tự
té, có thể có théc méc đại loại thế này:
“Đúng là cũng còn có nhiều chuyện lùm
sùm, nhưng những người lãnh đạo này cũng còn được ơn lắm à. Họ cũng còn nói
tiên tri, còn đuổi quỷ, cầu nguyện chữa bệnh, … cơ mà?”
Thì đây, mấy ông thầy, ông sư khi xưa
cũng … làm ‘đầy đủ thủ tục’ như thế, trong khi tội lỗi tầy huầy đấy thôi (8:
8-12). Có ai biết họ là những người đã bị Chúa bỏ, đang chờ ngày ra pháp trường
đâu.
“Vậy thì ‘ơn’ này, ‘ơn’ kia của mấy
ổng ở đâu ra?” – Một khi mà Chúa đã loại bỏ rồi thì ‘ơn’ đó chắc chắn là không
đến từ Chúa, chắc chắn không phải là ‘hàng chính chủ’. Thế thì, hoặc là ‘chạy’
theo thói quen, hoặc là … do ‘xã hội đen’ cung ứng, theo kiểu “vỏ Đức, ruột
Tàu”! Và nguy hại là đại đa số những người này không hề biết rằng ‘tài khoản’
của họ đã bị … hacker kiểm soát.
Một khi lãnh đạo mà bị … lãnh đạn nơi
‘phần cứng’ như thế, thì dân tình bên dưới – nếu không còn ở trong mối quan hệ
cá nhân gần gũi với Chúa – đúng là … giao trứng cho ác rồi.
Trong phần Kinh Thánh hôm nay, còn có
một điểm vô cùng đặc biệt, mà mỗi một chúng ta rất cần phải nhớ. Đó là việc
Chúa CẤM Giê-rê-mi cầu thay (7: 16-20).
Răng lọa rứa hè? - Ấy là khi đối
tượng đã rơi vào tình trạng … ‘hết thuốc chữa’. Ấy là khi đối tượng không còn
cải hóa được nữa. Trơ rồi, chai rồi. Đối tượng đang ‘chạy’ ở tốc độ mà không
thể nào hãm phanh được, dù đã buông chân ga!
Đối với những thành phần này thì chỉ
còn có một điều duy nhất đợi chờ: giờ thi hành án mà thôi!
Đấy, soi cho kỹ đi nha bà con. Đừng
có mà đến lúc ấy rồi lầm bầm oán trách rằng thì là “sao Chúa không bảo con một
tiếng” nha.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét