Ê-xê-chi-ên 20-23
Tiên tri Ê-xê-chi-ên thường hay đổi
vai thành nhà biên kịch khi sử dụng vô số hành động mang tính biểu tượng để …
kịch hóa tình trạng tuyệt vọng hầu đến của Giê-ru-sa-lem. Phần Kinh Thánh hôm
nay vẫn tiếp tục đề tài luận tội đối với dân sự Chúa (cả Y-sơ-ra-ên lẫn
Giu-đa), từ dân cho tới vua, mà đỉnh điểm là thủ đô Giê-ru-sa-lem.
Cả một chương 20 được dành trọn để
nhắc lại “tiền án, tiền sự” của tuyển dân, từ thuở còn làm nô lệ ở Ai-cập cho
đến tận lúc bấy giờ đang trong cảnh lưu đày ở xứ Babilon. Mà Chúa nhắc lại
“chuyện cũ” làm gì, không lẽ, Chúa phạt con cháu vì tội lỗi của cha ông sao?
Nếu như rứa thì Chúa mâu thuẫn với chính mình à nha. Vì mới hôm qua, Chúa khẳng
định là không hề có chuyện “con khát nước vì cha ăn mặn” kia mà.
Yên tâm đi, Chúa nhắc lại chuyện cũ
để thấy rằng, sở dĩ các ngươi ngày nay phải “uống nước” là vì chính các ngươi
“ăn mặn”, thậm chí quá mặn, mặn hơn gấp bội phần hơn tổ phụ các ngươi từ trước đến
giờ cộng lại nữa kia! Đứng đầu trong các món “mặn” mà dân sự Chúa mê như điếu
đổ là thờ lạy hình tượng. Tiếp theo là không giữ ngày nghỉ (trong tuần, trong
năm).
Mà tại sao dân Chúa lại mê hình tượng
rứa hì? Để trả lời được câu hỏi này thì ta phải xem lại gốc tích của những hình
tượng (những thần thánh) này. Dân Chúa không bao giờ nhập hình tượng của những
quốc gia hay vùng lãnh thổ … bé bằng cái lỗ mũi đâu nha. Đã “nhập” là phải từ
mấy nước lớn cơ. Ai-cập, Asyri và Babilon. Thế mới oách.
Đơn giản là ri nè: Chúa mình lớn đâu
không thấy, chỉ thấy mình đang bị ‘nó’ cai trị, mình đang làm thuê cho nó, làm
tớ cho nó. Thế thì, mình bổ sung thêm thần của tụi nó vào thì có phải hay hơn
không. Đầy đủ cả rồi còn gì. Muốn gì có nấy.
Biết bao con dân Chúa từ xưa đến nay
vẫn còn bị lối tư duy bệnh hoạn này kiểm soát, nên không thể “hết lòng, hết
linh hồn, hết sức, hết trí mà kính mến Chúa là Đức Chúa Trời” của mình được. Họ
thờ Chúa nhưng đồng thời vẫn muốn được “giống các dân tộc, các quốc gia trên
đất, thờ thần gỗ và đá” (20: 32). Họ thờ Trời nhưng vẫn muốn sống theo
chuẩn mực của Đời. Rồi khi không … gặp ‘thời’ họ liền tìm đến với Trời để xin
được cứu giúp như các trưởng lão Giu-đa trong câu chuyện ngày hôm nay. Đối với
những người mà chỉ có mỗi cái vỏ tin kính bề ngoài thì lời cầu nguyện duy nhất
của họ mà Chúa sẽ nghe là lời cầu nguyện xưng tội, lời cầu nguyện ăn năn mà
thôi.
Tội lỗi của dân sự Chúa mà đại diện
là Giê-ru-sa-lem, vào lúc bấy giờ, đã đạt đến mức … ngoại hạng rồi. Cả đất đai
lẫn con người cần phải được thanh tẩy, cần phải được rửa sạch trước khi được
Chúa chấp nhận trở lại.
Như việc tinh luyện kim loại bằng lò
nung chảy thế nào, thì dân sự Chúa nói chung cần phải được lọc bỏ mọi tạp chất,
hay cáu cặn qua lò hoạn nạn thể ấy (22: 22). Như đất ô dơ, nhiễm độc cần một
cơn mưa lớn, và thậm chí là một trận lụt để rửa sạch thế nào thì quốc gia
Y-sơ-ra-ên và Giu-đa cần một trận càn quét lớn thể ấy. Babilon được chọn để làm
thanh gươm công lý trong tay Đức Chúa Trời để thi hành sứ mạng đó.
Và gươm hủy diệt đã được rút ra khỏi
vỏ rồi. Địa điểm thi hành án cũng đã được bốc thăm xác định rồi (21: 27). Chết
chắc rồi con ơi.
Hình phạt thì luôn có sự đau đớn.
Song nó có mang lại lợi ích hay không lại tùy thuộc nơi phản ứng của kẻ bị đòn!
Thông qua những hình ảnh, ngụ ngôn, minh họa, được lập đi lập lại cách liên
tục, tiên tri Ê-xê-chi-ên đã cố gắng làm cho người ta thấy được sự kinh khiếp
một khi Đức Chúa Trời đưa tay ra trừng phạt. Đó là gươm, là lò luyện kim và là
nồi ninh xương!
Thế nhưng, mục đích chính của Đức Chúa
Trời không phải là giáng một đòn chí mạng để hủy diệt. Ngài đang tìm kiếm sự ăn
năn – một sự thay đổi tâm trí, thay đổi tấm lòng và thay đổi hướng đi đối với
hành động tội lỗi. Ngày nay, ăn năn có vẻ như lạc hậu, đề-mốt nhưng nó không
bao giờ là lỗi thời nếu còn có tội lỗi nơi chúng ta.
Trong chương 23, một lần nữa,
Ê-xê-chi-ên lại dùng lối tả thực đến trần trụi như đã từng trong chương 16 để
vạch trần mức độ dâm loạn, đĩ thỏa thuộc linh, tức là sự thờ lạy hình tượng của
Giê-ru-sa-lem. Đó là sự ghê tởm đối với Chúa và hình phạt dành cho tội này là
vô cùng khủng khiếp.
Nhớ nha anh chị em, Chúa gọi những
người thờ lạy hình tượng – dù là sì sụp khấn vái, lạy lục một hình tượng bằng
gỗ, đá hay thần tượng một ai đó, một điều gì đó – là những con đĩ thuộc linh! Một
từ quá mạnh, quá nặng, quá sốc đúng không. Nhưng chính Chúa nói đấy.
Thế mới biết Chúa ghét, Chúa giận và
Chúa khinh bỉ những kẻ mang danh Chúa mà lại thờ lạy hình tượng là dường nào.
Hỡi anh chị em, đừng bao giờ trở thành một người như thế nhé.
Kết thúc phần ‘bình lựng’ hôm nay,
xin được trích dẫn Ê-xê-chi-ên 22: 30 “Ta
tìm kiếm một người ở giữa họ để xây tường thành, để đại diện cho xứ sở đứng
trám vào lỗ hổng trước mặt ta hầu cho ta khỏi hủy diệt xứ, nhưng ta không tìm
thấy”
Đó là điều Chúa đã và đang tìm kiếm
trước giờ phán xét của Ngài hầu đến. Bạn có thể là một người đại diện cho xứ sở
mình trước mặt Chúa ngay hôm nay không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét