Thứ Ba, 18 tháng 8, 2015

HỌA SẴN CHỜ NGƯƠI

Ê-xê-chi-ên 16-19
Hết diễn kịch câm, giờ chuyển sang kể chuyện, sự kiên nhẫn của Chúa đúng là có một không hai. Ê-xê-chi-ên liên tục thay đổi phương cách truyền thông, theo lịnh Chúa, nhằm tỉnh thức dân tộc của mình theo nguyên tắc “còn nước, còn tát”, dù biết rằng, chúng đã “tai điếc, mắt mù” nặng lắm rồi.
Vâng, trong 4 chương Kinh Thánh hôm nay, Ê-xê-chi-ên chuyên trị độc có một món kể chuyện. Không phải kể theo kiểu trần thuật hay tường thuật bình thường mà là kể chuyện ngụ ngôn. (Nếu ‘mem’ nào chưa biết chuyện ngụ ngôn là chi thì tự gu-gồ đi nhé. Đây ứ rảnh. He he).
Chuyện đầu tiên dành riêng cho nàng – hay mụ thì đúng hơn – Giê-ru-sa-lem mà thôi. Còn tại sao thành phố này được kể là giống cái, mà không phải là giống đực thì … chịu. (Chờ về trễn hỏi đi). Chỉ biết rằng, ả … dâm tới số luôn.
Suốt chương 16, từ lúc lọt lòng cho đến tận lúc sang Babilon vào “trại phục hồi nhân phẩm”, con nhỏ Giê này toàn xuất hiện trong cảnh hoặc khỏa thân, hoặc bán khỏa thân không à.
Thói thường, gái bán dâm luôn nhận tiền nơi những kẻ mua dâm, hoặc có khi các cô chỉ cho không chớ không bán, tức không nhận tiền, theo kiểu “tình cho không, biếu không”. Thế nhưng, “nữ hoàng sexy Giê-ru-sa-lem” thì trả tiền cho những người đến hành dâm với mình! ‘Chơi’ dzậy mới sốc!
Chính vì thế, mà cô chị Samari, tức thủ đô của vương quốc phía Bắc Y-sơ-ra-ên, và cô em Sô-đôm – những thành phố trụy lạc nổi tiếng từ ngày xưa cho đến lúc đó – đều phải lác mắt, bái phục tình nguyện nhường ngôi … đĩ thõa cho Giê đấy!
Kinh Thánh mà sao … quá ‘mát mẽ’ rứa hì?
Yên tâm đi. Bóng gió đấy. Chúa đang lên án tội thờ lạy hình tượng cách vô độ của Giê-ru-sa-lem đấy. Hết nhập thần của Ai-cập, lại rước thánh của Asyri và hiện tại lúc đó là thêm ma … Ba-bị (Babilon)!
Mà Giê-ru-sa-lem có phải là vô thần đâu cơ chứ. Dẫu nguyên thủy, Giê-ru-sa-lem là một thành của dân Giê-bu-sít (16: 3) nhưng đã được Chúa chọn lựa và biệt riêng ra cho chính mình Ngài. Và cũng chỉ từ khi thuộc về Chúa, nó mới được nổi tiếng, mới trở nên ‘có số có má’ trong toàn thế giới thời bấy giờ, nhất là trong thời Salomon.
Ấy vậy mà, Chúa, Đấng khiến cho thịnh vượng, nổi tiếng thì không thờ, lại đi lấy những phước hạnh Chúa cho để làm nên những tượng thần khác, nhưng thật ra không phải là thần, để thờ lạy.
Đọc chuyện xưa của dâm nữ Giê-ru-sa-lem mà sao vẫn thấy bàng bạc trong đời sống của không ít người theo Chúa ngày nay quá. Lúc thân tàn ma dại, người không ra người, ngượm không ra ngượm, chín phần chết một phần sống, được Chúa thương tình cứu vớt, thanh tẩy, chữa lành, gia ơn, xuống phước, ban cho danh phận; Thế nhưng, khi “tình yêu còn mơ, tin yêu dệt thơ” thì họ lại quay ra thờ phượng những gì Chúa cho (tiền của, danh tiếng, địa vị) thay vì thờ phượng Chúa như buổi ban đầu. Kết cuộc: phải vào ‘trại phục hồi nhân phẩm’ tại Babilon! Đau thật đấy.
Chuyện thứ hai trong chương 17 là ngụ ngôn về chim trời, cây cỏ. Từ câu 1-10 là ‘bóng’, còn từ câu 11-24 là ‘hình thật’. “Cây bá hương Li-ban” là hình bóng của hoàng gia ở Giê-ru-sa-lem, còn “nhành non trên cao” là giới quý tộc Giu-đa. Cứ theo phần giải thích từ câu 11-24 thì “giống của đất” chính là vị vua cuối cùng của Giu-đa là Sê-đê-kia. Tuy cũng là vua, những anh í chẳng phải là tùng, là bách hay bá hương chi cả mà chỉ là một dây nho, thấp lè tè thôi (17: 6).
Đã thế, lại còn không biết thân biết phận. Lùn mà còn làm phách.
Việc Sê-đê-kia hủy bỏ cam kết trung thành với Babilon mà đi đêm với vua Ai-cập được nhà tiên tri mô tả bằng nhiều hình ảnh vô cùng sống động. Nào là “cây nho đâm rễ về phía nó và cành vươn về hướng nó” (17: 7); nào là “Lửa phát ra từ thân nó, Thiêu đốt cành và trái nó” (19: 14); …
Chính hành động bất tín, bội ước này của Sê-đê-kia mà thành Giê-ru-sa-lem mới bị đại đế Nê-bu-cát-nết-xa đem quân trở lại đánh chiếm và phóng hỏa, thiêu rụi toàn bộ đền đài, thành quách (17: 18-20; 19: 6-9).
Trong chương 18, Chúa dùng tiên tri Ê-xê-chi-ên để “sửa sai” dân Giu-đa trong suy nghĩ của họ lúc bấy giờ. Trước tình cảnh “một bộ phận không nhỏ” đã bị lưu đày sang xứ lạ, phần còn lại thì đang phải chịu trận: “đói, bệnh, thú, gươm” từng ngày, người ta cho rằng họ đang phải gánh chịu hậu quả từ những sai lầm, tội lỗi của cha ông họ.
Nói cách khác, dân Chúa lúc bấy giờ vẫn cho rằng họ thì rất là ô-kê, không hề sai trật gì sất. Chẳng qua, là họ đang phải gánh cái cảnh: “cha làm, con chịu” mà thôi. Mà như thế thì rất chi là bất công, đúng không? Đó là lý do mà họ dám gân cổ rằng “Đường lối của Chúa là không chính trực” (18: 25, 29).
Thế nhưng, Chúa dùng tiên tri Ê-xê-chi-ên cắt nghĩa hết sức rõ ràng qua ví dụ một gia đình với 3 thế hệ: cha – con – cháu (18: 5-20). Cha: tốt – con: ác – cháu: tốt.
Kết luận là: “Linh hồn nào phạm tội thì sẽ chết. Con sẽ không gánh chịu tội ác của cha và cha cũng không gánh chịu tội ác của con. Điều công chính của người công chính sẽ được kể cho người công chính; điều dữ của kẻ dữ sẽ bị kể cho kẻ dữ.” (18: 20)
Không bao giờ có chuyện người vô tội, người tốt thật sự mà lại phải chịu hình phạt vì cớ tội lỗi của người khác. Thế cho nên, không có một tù nhân nào tại Babilon cũng như không có một cư dân nào tại Giê-ru-sa-lem là (sẽ là) nạn nhân chịu án oan kiểu Nguyễn Thanh Chấn cả đâu. Ở đó mà cứ bảo “Đường lối của Chúa là không chính trực”.
Cũng không hề có chuyện “lấy công chuộc tội” đâu nha. Một tội nhân biết quay đầu hối lỗi, thì được sống. Còn nếu một người vốn công chính, đang có nhân thân tốt, quá trình công tác ngon lành lại đun đầu vào tội, thì chắc chắn sẽ bị ‘dựa cột’ (18: 24). Chắc chắn là như rứa. Xưa cũng rứa, mà nay cũng rứa.
Thế thì, vấn đề không nằm ở chỗ bố mẹ của chúng ta là người tin kính Chúa hay bất kính đối với Chúa mà là ở chỗ chính cá nhân mỗi một chúng ta là người thế nào theo chuẩn mực của Chúa, mới quyết định kết cuộc tương lai của chúng ta.
Bạn có phải là người tin kính theo chuẩn của Chúa không?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét