Ê-xê-chi-ên 33-36
Từ
đầu sách đến giờ, tức là suốt 32 chương vừa qua, với đủ các thể loại truyền
thông, từ hải ngoại, Ê-xê-chi-ên đã không ngừng nghỉ trong việc cảnh báo cho
đồng hương của mình về tai họa sắp giáng xuống trên Jerusalem. Và hôm nay, hung
tin đã đến: “Thành đã bị thất thủ rồi!” (33: 21)
Hơn
chục năm trời Ê-xê-chi-ên trung tín truyền rao sứ điệp của Chúa cho đồng bào
của mình nhưng kết cuộc là quốc gia, dân tộc của ông vẫn không thoát khỏi cảnh
diệt vong.
Có
lẽ, trong lúc đau đớn tột cùng như vậy, nhà tiên tri đã chất vấn Chúa: “Con
được chọn làm phát ngôn viên cho Chúa có ích lợi gì đâu cơ chứ. Chúa chọn con
làm người cảnh báo và con đã trung tín cảnh báo hơn 10 năm rồi nhưng kết cuộc
dân tộc con vẫn bị diệt vong. Vậy thì giảng để làm gì?”
Câu
trả lời là: để cho người ta biết được ý muốn Chúa, để cho người ta biết được
đường lối Chúa. Ấy là vì Chúa “không muốn cho một ai hư mất, nhưng muốn mỗi
người đều ăn năn.”
Có
thể anh chị em đang ở trong tình trạng tương tự tiên tri Ê-xê-chi-ên năm xưa
khi rao giảng, cảnh báo hoài nhưng người thân của mình, đồng hương của mình vẫn
tiếp tục xây lưng lại với Chúa chăng? Nếu đúng là như thế thì chớ bỏ cuộc vì cớ
người ta “nghe tiếng kèn báo động mà không chịu để ý”. Hãy tiếp tục làm trọn
chức phận của mình cho đến khi nào xong phiên gác. Khá nhớ là, bạn và tôi được
Chúa chọn làm người canh gác cho gia đình của mình, cho dòng tộc của mình và
rộng hơn nữa là cho dân tộc Việt Nam của chúng ta đấy. Và phiên gác của chúng
ta là phiên gác cuối cùng – từ khuya đến sáng.
Bạn
đã từng thổi kèn báo động cho người thân của mình, cho đồng hương của mình về
sự chết đời đời đang chờ họ chưa?
Khi
được tin thành phố Jerusalem đã bị thất thủ, thì những người Giu-đa đang bị lưu
đày ở xứ người liền sốt sắng rủ nhau đến cùng tiên tri Ê-xê-chi-ên để “nghe sứ
điệp từ Đức Giê-hô-va”. Những tưởng rằng tin tức về tai họa từ quê nhà truyền
sang đã làm thức tỉnh họ, khiến họ trở lại cùng Chúa. Thế nhưng, sự thật thì
không phải như vậy.
Đúng
là họ có kéo đến cả đoàn, rồi ngồi xuống lắng nghe đàng hoàng nhưng … “chúng
không làm theo”. Đối với họ thì người của Chúa cũng giống như một ca sĩ có
giọng tốt, hát hay, đàn giỏi vậy thôi. Nghe thì vẫn nghe “nhưng không làm theo”
(33: 30-33)
Đọc
cảnh này sao thấy giống chuyện thời nay, khi con dân Chúa cứ ùn ùn kéo nhau đi
tham dự hết hội nghị này đến đại hội khác, từ trong nước ra hải ngoại, nghe hết
diễn giả này đến diễn giả khác, nhưng có quá ít người thật sự được biển đổi, có
quá ít hội chúng, quá ít tổ chức, quá ít mục vụ thật sự được dứt dấy sau những
sự kiện đó. Không lẽ, đa phần là thuộc thành phần “nghe mà không làm theo” sao
ta?
Không
cứ gì đến những đại hội hay trại bồi linh, ngay trong những sứ điệp mà chúng ta
được nghe hàng tuần hay những sự dạy dỗ từ nơi Lời Chúa mà ta đọc hàng ngày
cũng đủ để chỉ ra là bạn và tôi có thuộc vào nhóm tín hữu “nghe nhưng không làm
theo” hay không. Thế thì, anh chị em ơi, hãy khiêm nhu mà tra xét chính mình đi
nhé. Đừng để đến khi tai nạn xảy ra, ta mới nhớ ra rằng, Chúa đã từng sai tôi
tớ Chúa cảnh báo mình nhiều lần nhiều cách rồi đấy nhé. Lúc ấy mới nhớ thì cũng
bằng thừa.
Vừa
khi Jerusalem thất thủ, vương quốc Giu-đa hoàn toàn bị xóa sổ thì Ê-xê-chi-ên cũng
được lịnh chuyển hướng hoàn toàn trong nội dung sứ điệp. Từ sứ điệp phán xét
sang sứ điệp an ủi. An ủi cho dân sót đang trong cảnh lưu đày.
Theo
đó – từ chương 34-48 – trong giờ an ủi hầu đến, Đức Chúa Trời sẽ tập họp, phục
hồi và làm mới lại dân giao ước của Ngài. Cho dù dân tộc này hiện đang rên xiết
dưới ách lưu đày tại xứ người, nhưng sẽ có một ngày vinh quang hầu đến khi mà
mọi núi đồi, sông suối đều lớn tiếng tôn cao Đức Chúa Trời của Israen về sự vĩ
đại của Ngài.
Chính
Chúa sẽ là người chăn, hay người lãnh đạo của dân sự Ngài. Và dưới sự lãnh đạo
của Chúa thì công lý chắc chắn sẽ được thiết lập (34: 16).
Chúa
phục hồi dân Chúa từ chốn lưu đày chẳng phải vì họ đã thi hành xong bản án, mà
là vì cớ Danh thánh của Chúa. Chúa cho họ được hưởng lịnh đặc xá, về lại cố
hương không phải vì chúng đã cải tà quy chánh, hay đã tốt đủ. Không, Chúa đem
họ về sớm chỉ là để … đỡ mang tiếng … cho Chúa. Rứa thôi. He he. (35: 22-32).
Thế
thì, một lần nữa, hãy canh giữ lòng mình để không bị … “bé cái nhầm” nha anh
chị em. Nhất là những anh chị em đang được Chúa tin dùng hay những hội thánh
đang được Chúa thăm viếng. Không phải do chúng ta là người như thế nầy thế kia,
hay do chúng ta làm điều này điều nọ mà Chúa đã làm như thế như thế đâu nhá.
Chúa cũng không làm điều đó là vì một ai trong chúng ta mà là chỉ vì Danh Thánh
của Chúa mà thôi. Nhớ nha.
Có
rất nhiều lần Chúa hứa trong 4 chương Kinh Thánh hôm nay: “Ta sẽ”. Con người
hứa thì mới có cảnh: “biết bao lần dzu (you) đã hứa, hứa cho nhiều rồi lại
quên”, còn Chúa thì hoàn toàn khác à nha. Ấy là vì “Đức Chúa Trời
không phải là người mà nói dối” (Dân Số Ký 23: 19). Đức Chúa Trời
không có chuyện sớm nắng chiều mưa hay chập chờn trong việc giữ lời Ngài đã
hứa. Một khi Chúa tuyên bố: “Nầy là lời Đức Giê-hô-va vạn quân phán” thì bạn có
thể hoàn toàn yên tâm mà neo đậu cuộc đời mình trên đó. Luôn luôn là như vậy.
Hãy
thử dành vài phút của ngày hôm nay để khám phá xem có bao nhiêu lời hứa quý báu
mà Chúa dành cho riêng bạn chỉ trong chương 36 mà thôi. Không dưới 20 đâu đấy.
A
dzu ré-đi (Are you ready)?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét