Ê-xê-chi-ên 29-32
Những lời kết của Ê-xê-chi-ên đối cùng những láng
giềng của Giu-đa được đặc biệt dành riêng cho Ai-cập (Ê-díp-tô/Egypt). Kẻ thù
thâm niên của dân sự Chúa là Ai-cập sẽ không bị xóa sổ hoàn toàn như Am-môn,
Mô-áp, Ê-đôm, Philitin và Tyrơ. Thay vào đó, nó sẽ bị ‘giáng cấp’ hết cỡ, xuống
đến hàng … lính lác, sau thời gian tan tác những 40 năm! Vinh quang rực rỡ một
thời của các Pharaon sẽ vĩnh viễn không được phục hồi. Và toàn bộ của cải của
Ai-cập sẽ được ban thưởng cho Babilon vì đã ‘có công’ trong việc thực hiện ý
Chúa!
Lời tiên tri này vẫn còn nguyên giá trị cho đến tận
hôm nay. Ai-cập thì vẫn còn được là Ai-cập nhưng vai trò lãnh đạo của nó, thậm
chí là đối với khu vực, cũng chẳng còn.
Nhưng mà Ai-cập đã nên tội tình chi để phải bị …
Trời đày cho đến tận hôm nay như rứa?
Đây, có liền:
“Vì ngươi đã trở thành cây
gậy bằng sậy cho nhà Y-sơ-ra-ên. Khi chúng đưa tay cầm lấy ngươi thì ngươi bị
gãy và làm rách cả hai vai chúng. Khi chúng tựa trên ngươi thì ngươi bị giập ra
và làm cho lưng chúng sụm xuống” (29:
6-7)
“Vì nó cao lớn, ngọn cao
vút tận mây và lòng nó kiêu ngạo vì vẻ cao lớn ấy, cho nên Ta sẽ phó nó vào tay
một người hùng mạnh của các nước để xử lý nó. Ta đã đuổi nó ra vì những tội ác
nó.” (31: 10-11)
Ai-cập đã lãnh đủ hai ‘cơ số … tội’. Thứ nhất, là
tội … chống lưng cho Giu-đa, và thứ hai, là kiêu ngạo. Kiêu ngạo thì không cần
phải bàn rồi, cường quốc nào cũng … dính chấu hết. Thế nhưng, lý do Ai-cập bị
phạt nặng lại nằm ở chỗ giúp đỡ cho Giu-đa cơ.
Giúp đỡ cho dân sự Chúa mà lại bị phạt nặng là
răng? – Không phải nó bị phạt vì … ‘tội’ giúp đỡ, mà là vì nó đã giành chỗ của
Đức Chúa Trời trong lòng của vua tôi nhà Giu-đa. Nói theo ngôn ngữ ngày hôm nay
là “giành sự vinh hiển của Chúa” đấy. Mà bất kỳ đối tượng nào, dù là một cá
nhân hay là một tập thể, mà “không nhường sự vinh hiển cho Đức Chúa Trời” thì
chết là cái chắc (Công vụ 12: 23).
Khá nhớ lại là vào lúc bấy giờ – khi
Nê-bu-cát-nết-xa đã tiến đánh Giê-ru-sa-lem lần thứ nhất, bắt đi hơn 10.000
người làm phu tù – các tiên tri của Chúa liên tục kêu gọi vua tôi nhà Giu-đa
hãy hạ lòng ăn năn trở lại với Chúa – thậm chí Giê-rê-mi còn khuyên hãy đầu
hàng Babilon – để được tha mạng, nhưng họ lại chạy đến với vua Ai-cập, tức
Pharaon để tìm sự cứu giúp.
Do đó, khi chấp nhận đưa tay ra cứu bồ Giu-đa, thì
Ai-cập đã tự đem mình đứng vào chỗ cản đường Chúa hay chống nghịch lại ý định
của Chúa đối với dân sự Chúa mất rồi. Mà đã “nghịch với Trời” thì bảo sao không
… tiêu vong cho được.
Chỉ riêng cái việc kêu án Ai-cập thôi mà đã được
‘ưu ái’ đến những 4 chương thì đủ thấy là Chúa ghét loại tội này biết dường
nào.
Hỡi anh chị em, có đối tượng nào (cá nhân, tập thể
hay tổ chức) đang chiếm mất chỗ của Đức Chúa Trời trong đời sống của anh chị em
không? Có ý kiến của ai đó hay quyết định của tổ chức nào đó mà anh chị em xem
là trọng hơn Lời của Đức Chúa Trời không? Anh chị em có đang thần tượng một cá
nhân nào đó không?
Ở một phương diện khác, ngược lại, anh chị em có
đang là thủ lĩnh, là cố vấn, là người giúp đỡ (tinh thần, tài chánh) cho một ai
đó hay một tổ chức nào đó không? Nếu có, thì những người ‘chịu ơn’ có đang thần
tượng anh chị em, lệ thuộc anh chị em như thể là chủ, là Chúa của họ không? Anh
chị em có đang ra sức bênh ‘chầm chập’ những người đã bị Chúa tuyên án, bất
chấp tội lỗi của họ rành rành không?
Dù ở phương diện nào – người đi thần tượng, hay
người được thần tượng – cũng đều bị Chúa trảm cả! Đau nhất vẫn là những người
BỊ người khác thần tượng, tức là được thần tượng mà không biết. Nhưng dù là
ĐƯỢC hay BỊ, tức là biết hay không biết thì kết cuộc vẫn bị ‘uýnh’ như thường,
vì đã giành sự vinh hiển của Chúa. Không ít người bị ‘chết’ tức tưởi kiểu BỊ
này đấy. (Trường hợp của Ai-cập là ĐƯỢC chớ không phải BỊ thần tượng đâu nha).
Trong phần Kinh Thánh hôm nay mà cụ thể là trong
chương 29: 17 có một chỗ cần được làm sáng tỏ.
“Vào ngày mùng một, tháng
giêng, năm thứ hai mươi bảy, có lời Đức Giê-hô-va phán với tôi”
Tất cả các nhà giải kinh đều nhất trí rằng, năm thứ
27 ở đây, tức là 27 năm kể từ ngày dân Giu-đa, trong đó có tiên tri
Ê-xê-chi-ên, bị bắt làm phu tù. Tức là 16 năm sau khi Giê-ru-sa-lem bị thiêu
rụi. Thế nhưng, sở dĩ, lời tiên tri này (29: 17-21) được ‘dán’ vào đây là vì nó
liên quan đến án phạt của Ai-cập. Đơn giản rứa thôi. Chúng ta đã từng quen với
kiểu “đầu nên rốt, rốt nên đầu” thế này trong sách Giê-rê-mi rồi, nhớ không?
Cuối cùng, là điều rút ra được từ trong điếu văn
32: 17-32 dành cho những thế lực quốc tế hùng mạnh một thời lúc bấy giờ:
Nào công hầu, nào khanh tướng, nào ngựa xe, nào
quyền thế, của cải, nào danh hiệu, nào tầm ảnh hưởng, và thậm chí không ít lần
còn được Chúa gọi là “đầy tớ Ta” đi nữa mà không thật sự có Chúa trong đời sống
thì kết cuộc cũng nằm chung với “những kẻ không chịu cắt bì” nơi âm phủ mà
thôi.
Sứ điệp của Ê-xê-chi-ên dành cho những cường quốc
thời đó cũng chính là sứ điệp mà Chúa muốn công bố đến các quốc gia ngày hôm
nay. Số phận của nhân loại không nằm trong tay của các vua, các nguyên thủ quốc
gia hay quốc tế mà chỉ nằm trong tay của Đức Chúa Trời mà thôi.
Có thể những nhà sử học thế tục cho rằng Israel
không mấy quan trọng khi so sánh quốc gia này với Babilon và Ai-cập, hay với
Nga hoặc Mỹ. Nhưng Ê-xê-chi-ên đã nhìn thấy những thế lực quốc tế hùng mạnh này
từ viễn cảnh của Đức Chúa Trời. Giống như những hạt bụi trên trang sách tiên
tri, những cường quốc này sẽ biến mất, không còn được nhìn thấy nữa một khi mà
chương trình của Đức Chúa Trời đối với dân sự Ngài bắt đầu chuyển sang trang
mới.
Bạn có được khích lệ khi biết được điều này không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét