Giê-rê-mi 40-45
Chuyện rằng, thuở xưa khi giao thương
giữa các vùng còn lắm cách ngăn, một số người đã biết tận dụng đưa hàng dưới
xuôi lên các vùng mạn ngược để buôn bán, trao đổi. Để đem hàng đến tận các làng
bản vùng cao, thì các thương nhân này chỉ sử dụng độc một loại phương tiện giao
thông là … mô-tô bước. Mỗi khi đến một ngã ba đường, họ luôn dừng lại để xác
định hướng đi, bằng cách gieo …. quẻ!
Quẻ chỉ đơn giản là một khúc cây, hay
đoạn gỗ dài chừng gang tay, được đánh dấu một đầu, ngầm hiểu là quẻ … thuận hay
ô-kơ. Nếu khi gieo quẻ, mà đầu được đánh dấu chỉ về hướng nào, thì a-lê-hấp …
tiến về hướng ấy, vì xem như đã được thần linh mách bảo. He he
Lần nọ, có nhà kia khi đến một ngã ba
cũng đã gieo quẻ như thế. Cũng lầm rầm khấn vái, cũng gieo đi, gieo lại đến
những 3 lần, lần nào đầu quẻ được đánh dấu cũng chỉ về bản Đoài. Thế nhưng, lão
không đi mà lại vào một gốc cây ven đường ngồi nghỉ. Lát sau, một đồng nghiệp
của lão đi đến, thấy thế bèn hỏi:
“Sao còn ngồi đây?” - Ờ, thì …
“Gieo quẻ chưa?” – Rồi
“Hướng nào?” – Đoài
“Sao chưa đi?” – Vì, … tớ muốn sang
Đông
!!!
Chuyện cứ như đùa nhưng lại là phiên
bản của những gì đã xảy ra với dân sót Giu-đa, dưới sự lãnh đạo của Giô-ha-nan,
sau khi thủ đô Giê-ru-sa-lem bị thất thủ (42:1 – 43:7).
Cũng thiêng liêng lắm à nha: “Xin Giê-hô-va Đức Chúa Trời của ông chỉ cho
chúng tôi con đường phải đi và công việc phải làm!” (41: 3). Cũng
nghiêm túc ra phết chớ chơi à: “Cầu
xin CHÚA chân thật và thành tín làm chứng rằng Ngài sẽ trừng phạt chúng tôi nếu
chúng tôi không làm y theo mọi điều CHÚA, Đức Chúa Trời của ông, sai ông truyền
lại cho chúng tôi. Chúng tôi đã nhờ ông cầu khẩn Ngài. Dù muốn dù không, chúng
tôi xin vâng lời CHÚA, Đức Chúa Trời của chúng tôi, để được phúc lành. Phải,
chúng tôi sẽ vâng theo lời CHÚA, Đức Chúa Trời của chúng tôi” (41:
5-6).
Thế nhưng, những người này không thật
lòng tìm kiếm ý Chúa mô. Họ chỉ muốn dọ xem ý Chúa có trùng với ý của họ hay
không mà thôi. Nếu trùng thì hết sức ô-kơ, còn nếu không thì … tình nghĩa đôi
ta chỉ thế thôi! Rứa đóa.
Có khi nào bạn cầu hỏi ý Chúa về một
chuyện gì đấy (hôn nhân, kinh doanh, gia nhập với một tổ chức, …) nhưng trong
đầu mình đã có sẵn một quyết định rồi không?
Nếu bạn đã thề non hẹn biển với một
người con trai (con gái) nào đó rồi, nếu bạn đã ‘trót’ yêu người ấy rồi, thì
đừng có đóng bộ thiêng liêng để cầu hỏi ý Chúa rằng thì là Chúa ơi, ‘nó’ có
phải là nữa kia của con không, hả Chúa.
Nếu câu trả lời của Chúa là một chữ
NO to tổ bố thì bạn có chắc là sẽ không đi vào vết xe đổ của Giô-ha-nan và
những kẻ đồng lõa chớ?
Nghe này, khi đang yêu, đang si, đang
mê, đang say – dù tiền, tình hay danh tiếng – thì có mấy ai còn đủ tỉnh táo, đủ
sáng suốt, đủ minh mẫn để nghe, để thấy đâu. ‘Quất’ thẳng băng như tiên tri
Giê-rê-mi như thế mà đám mê Ai-cập kia còn cười cái hậc, rồi buông một câu cộc
lốc: “Xạo!” nữa là.
Tỉnh lại nghe cưng, quay đầu là bờ.
Chạy trời không khỏi nắng đâu!
Sáu chương Kinh Thánh hôm nay cho
chúng ta thấy rõ thêm bản chất gian ác của con người khi lìa xa đường lối Chúa.
Những tưởng số người Giu-đa, phần lớn ở miền quê, được thoát khỏi cảnh phu tù
Babilon sẽ tỉnh ngộ mà tu tâm dưỡng tánh sau đại họa của dân tộc chớ. Thế
nhưng, họ lại dấn thân càng hơn vào tội lỗi (giết người, phản loạn, không vâng
lời Chúa) và công khai khoe khoang về tội lỗi chống nghịch Chúa của mình (44:
16-19). Đúng là “cà cuống, chết đến đít vẫn còn cay”!
Việc Giê-rê-mi bị bắt xuống Ai-cập
thì đúng là … hơi bị ‘đau’ cho ông ấy. Thế nhưng, trong chương trình của Đức
Chúa Trời thì Giê-rê-mi là phương tiện ‘chăm sóc’ của Ngài dành cho đám dân sót
phản loạn tại Ai-cập. Lúc nào họ cũng được ‘nghe’ Lời Chúa. Lúc nào họ cũng
được ‘nhắc nhở’ về án phạt đã được rao ra. Chúa không hề lìa họ, Chúa không hề
bỏ họ, Ngài luôn ở cùng họ cho đến khi thi hành xong án phạt trên họ … cho đến
người cuối cùng! Chạy không thoát đâu cưng.
Chuyện cuối cùng liên quan đến bí thư
Ba-rúc. Tuy chuyện xảy ra từ thời Giê-hô-gia-kim, tức là khoảng 15
năm trước khi Giê-ru-sa-lem sụp đổ, nhưng đến chương 45 mới được ‘xì’ ra. “Điều
to tát cho riêng mình” mà thư ký Ba-rúc tìm kiếm, được Bản Dịch Mới nêu đích
danh là “danh vọng”. Ba-rúc tìm kiếm danh vọng hay như Bản Diễn Ý là “gây dựng
cơ đồ, sự nghiệp” cho riêng mình thì có gì sai, mà Chúa phải kêu riêng ra để
nhắc nhở hè?
Anh í được nhắc nhở là vì “không đúng
thời điểm”.
Đã đến lúc Ta giải tỏa sạch sẽ rồi mà
còn ham hố danh vọng, địa vị chi nữa con ơi. Xì-tốp đi. Phần con thì chừng ni
đủ rồi nè: “Tai họa mà ta sắp giáng xuống đất nầy, sẽ được lịnh … ‘cong mềm
mại’ khỏi ngươi!”
Xi du à-ghen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét