Thứ Sáu, 15 tháng 5, 2015

ĐỜI ĐÃ LÊN HƯƠNG

Ê-xơ-tê 8-10 
Dù Haman đã bị tử hình ngay lập tức, bất động sản của y được ban cho hoàng hậu và quốc trượng Mạc-đô-chê giờ đã trở thành đương kim thủ tướng, nhưng sắc lịnh tiêu diệt dân Do Thái trong toàn đế quốc vào ngày 13 tháng 12 vẫn còn nguyên giá trị.
Đại đế A-suê-ru dù có toàn quyền trên cả vương quốc rộng lớn của mình những cũng không thể coi thường luật pháp được. “Sống và làm việc theo pháp luật” thì ít ra cũng phải được như thế này. Độc tài xưa có lẽ không … ‘độc’ bằng nay hay sao í. Xưa ở xứ độc tài đi nữa, thì dân hay vua gì cũng chịu sự xét xử của luật, còn nay ở các nước có chế độ độc tài toàn trị thì luật pháp chỉ dành cho dân thôi. Hic
Thực ra thì sau khi kẻ chủ mưu là Haman đã bị tử hình, dân Do Thái coi như đã thoát hiểm rồi. Thế nhưng, công việc hay ‘sự ban cho’ của Đức Chúa Trời không dừng lại ở đó. Chúa mà đã ra tay thì kiểu gì cũng “nhiều hơn là đủ”; Chúa mà đã ô-kê thì chắc chắn là “trỗi hơn vô cùng những gì con dân Ngài cầu xin và suy tưởng”.
Thay vì bị tiêu diệt, thì dân Do Thái giờ được phép tập hợp lại để bảo vệ sinh mạng mình, phá hủy, giết chết, diệt trừ những người nào mang vũ khí tấn công họ bất kể dân nào, tỉnh nào, phụ nữ hay trẻ em và cướp đoạt tài sản của chúng (8: 11). Một khi mà vua đã đứng về phía họ rồi thì chỉ có mấy tay nào … ‘điếc không sợ súng’ mới dám đụng đến dân Do Thái mà thôi.
Đó chỉ là A-suê-ru, vua dưới đất này mà dân Chúa ngày xưa còn khiến cho muôn dân thời bấy giờ hãi hùng đến thế. Huống chi, ngày nay, Vua trên muôn vua, tức là Đức Chúa Giê-xu Christ, đứng về phía con dân Ngài – chúng ta, thì còn ai chống nghịch được chúng ta? (Roma 8: 31)
Hãy nhìn lại lịch sử của dân tộc Do Thái, dân tuyển của Chúa về phần xác để được làm mới lại lòng tin cậy của mình nơi Chúa của chúng ta. Suốt những năm tháng trong thời các Quan Xét, thời Các Vua, dân Chúa đã nếm trải đủ mùi hoạn nạn. Nào chiến tranh, đói kém, những cuộc chính biến, gia đình ly tan, dân tộc ly tán, bị lưu đày. Họ trở thành những kẻ không tổ quốc vì quốc gia của họ đã bị xóa sổ hoàn toàn trên bản đồ thế giới, chỉ còn là một tỉnh của đế quốc Ba-tư. Họ đã nhận án tử, chỉ chờ đến ngày để thi hành án, tức là sẽ vĩnh viễn biến mất trên đất. Thế nhưng, họ lại sống còn kẻ thù của họ lại chết thay vào chỗ đó. Không dễ gì tiêu diệt dân Chúa, không thể nào xóa sổ dân Chúa được đâu, dù là xưa hay nay.
Có một chi tiết trong phần Kinh Thánh hôm nay khiến cho đôi người không đồng tình, thậm chí là lên án. Đó là việc hoàng hậu xin vua ‘khuyến mãi’ thêm một ngày nữa để bà con tại kinh đô Su-sơ … giết thêm một ít nữa. Hổng có nhiêu. Thêm 300 người nữa thôi hà. Sao hoàng hậu bổng dưng ác dữ vậy ta?
Chỉ trong vòng có 2 ngày mà có đến 75.800 người bị giết trong toàn đế quốc chưa kể 10 đứa con trai của Haman. Nếu chỉ đánh giá sự việc này bằng cái nhìn của người ngoài cuộc, hay bằng thuật ngữ đang nóng hổi tình thời sự là ‘biểu tình sa-lông’ hay ‘anh hùng bàn phím’ thì đúng là dân Chúa xưa và cả hoàng hậu nữa … quá ác và quá khích. Thế nhưng, nếu đọc kỹ thì ta sẽ thấy rằng gần 80.000 người này là “kẻ thù của họ”. Đó là những người đã gươm giáo sẵn sàng để tiêu diệt họ, xóa sổ họ theo sắc lịnh độc ác của Haman.
Chúng ta học được điều gì qua hành động ‘giết thù thẳng tay’ này của Ê-xơ-tê và dân Chúa ngày xưa? – Đó là: đối với kẻ thù thì không có chuyện nhân nhượng; đối với kẻ thù thì không có chuyện thương xót. Kẻ thù của con dân Chúa ngày hôm nay không phải là con người mà là Sa-tan, ma quỷ, tức là các thế lực thần linh gian ác (Epheso 6: 12-13)
Dân Do Thái thoát nạn vui mừng mở tiệc tạ ơn và chọn lấy tên Phurim (từ chữ Phu-rơ: bốc thăm – 3:7) để làm ngày kỷ niệm “Thoát Họa Diệt Chủng” hàng năm. Được Chúa giải cứu thì mừng, thì cảm tạ là đúng rồi. Nhưng lễ Phurim (mà người Do Thái cho đến tận ngày nay vẫn còn giữ) được quy định thành luật là để cho con dân Chúa không được quên biến cố ‘thoát chết’ diệu kỳ này. Đó là ngày tưởng nhớ, là ngày “kiêng ăn, khóc lóc” (9:31).
Có những sự giải cứu nào mà Chúa đã làm cho bạn, cho gia đình bạn mà bạn thường xuyên nhắc lại trong tinh thần cảm tạ Chúa và có chăng ta đã quên không ít việc Chúa đã làm cho mình?
Bài học cuối cùng của phần Kinh Thánh hôm nay nằm ở chương cuối cùng, câu cuối cùng, câu Kinh Thánh nói về Mạc-đô-chê. Mạc-đô-chê, người Do Thái, làm tể tướng của vua A-suê-ru, được tôn trọng giữa người Do Thái, và được anh em quý mến vì ông mưu cầu hạnh phúc cho dân tộc và lên tiếng để đem lại an ninh cho nòi giống của mình. (10:3)
Mạc-đô-chê được dân trọng, dân qúy không phải vì địa vị thủ tướng mà là “vì ông mưu cầu hạnh phúc cho dân tộc và lên tiếng để đem lại an ninh cho nòi giống của mình”. Đó là bài học cho mỗi chúng ta, đặc biệt là cho những anh chị em nào là con dân Chúa, đang làm việc trong các cơ quan nhà nước, cũng như những người lãnh đạo trong các hội thánh.
Và tại sao chúng ta lại không cầu xin Chúa cho Việt Nam của mình một vị thủ tướng như Mạc-đô-chê, người biết “mưu cầu hạnh phúc cho dân tộc và lên tiếng để đem lại an ninh cho nòi giống của mình” nhỉ? Nếu chúng ta dám tin, Chúa sẽ … dám làm à nha. Vì Chúa đã hứa Ta sẽ ban cho các ngươi những người lãnh đạo vừa lòng Ta, họ sẽ dùng trí khôn ngoan, óc thông sáng mà chăn dắt các ngươi (Giê-rê-mi 3: 15)
Nào, giờ thì bạn dám tin chưa? 


Thứ Năm, 14 tháng 5, 2015

AI TIN THÌ ĐƯỢC

Dừng Chân Lần Thứ 17 
NHÌN LẠI
“Về nước đi!” (Đây là điều mà Ạt-ta-xét-xe đã nói với Nê-hê-mi)
“Ở yên đó!” (Đây thực chất là những gì Mạc-đô-chê đã bảo Ê-xơ-tê phải làm)
Những điều này nghe có vẻ khó hiểu cho đến khi chúng ta nhận ra rằng cả hai mệnh lệnh trên đây là ý muốn của Chúa đối với những tôi tớ được chọn của Ngài.
Khi nhận thấy nhu cầu tái thiết tại cố đô Giê-ru-sa-lem với bao nhớ thương, và muôn trùng cách trở, thì Nê-hê-mi đã bắt đầu lên kế hoạch thực hiện, trong sự cầu nguyện. Thế cho nên, khi được vua hỏi đến thì Nê-hê-mi đã đâu đó sẵn sàng.
Trái ngược với Nê-hê-mi, Ê-xơ-tê lại nhìn thấy nhu cầu thực sự ngay tại kinh thành Su-sơ, nơi mình đang sống. Dân tộc của cô đang bị đe đọa bởi họa diệt chủng dưới tay kẻ độc ác Haman. Bởi sự giúp đỡ của người anh họ, cũng là bố nuôi của mình, Ê-xơ-tê đã kiêng ăn, cầu nguyện và lên kế hoạch. Và rồi khi được vua hỏi đến thì Ê-xơ-tê cũng đã đâu đó sẵn sàng.
Mỗi người đều đã đối diện với những sự chống nghịch tồi tệ và những tình thế tưởng chừng không thể nào vượt qua nổi. Và cả hai đều thừa lý do để có thể từ chối mệnh lệnh đã được giao phó. Thế nhưng, họ đã không từ chối. Và rồi họ đã được chứng kiến Đức Chúa Trời làm phép lạ qua những tôi tớ sẵn lòng của Ngài. Hãy học theo và noi gương những anh hùng đức tin mà chúng ta đã đọc. Hãy tin cậy và vâng lời Chúa trong mọi quyết định của đời sống mỗi ngày.
NHÌN LÊN
“Thành phố Rô-ma không thể được xây trong một ngày” thế nào thì những chuyện khác cũng vậy. Dù đó là những vấn đề có khả năng đụng chạm đến đời sống của nhiều người hay chỉ là hoàn thành một việc tốt. Do đó, việc lên kế hoạch cẩn thận kết hợp với sự cầu nguyện nóng cháy và làm việc cách siêng năng sẽ đem lại những kết quả ngoạn mục cho Đức Chúa Trời, trong những tình huống, những hoàn cảnh tưởng chừng bất khả thi.
Dưới đây là … ‘trích đoạn’ một số ‘dự án’ mà có lẽ bạn nên xem xét. Nghe này: nếu chỉ một chắt hay chỉ mình ên ta không thể hoàn thành chúng (dự án) được thì tại sao ta lại không chia sẻ khải tượng và gánh nặng của mình cho những anh chị em đồng đức tin trong vòng tròn cầu nguyện nhỉ? Có nhiều việc, Chúa muốn bạn cùng với nhiều người khác mà giải quyết đấy.
‘Chúng’ đây:
§  Trả nợ dứt điểm (bao gồm cả những thế chấp nhà cửa)
§  Bắt đầu một lớp học Kinh Thánh hàm thụ hay một buổi nhóm truyền giảng hàng tuần tại nhà mình hoặc nhà người bạn hàng xóm của mình.
§  Khởi động một chương trình sinh hoạt, một sân chơi cho những người trẻ tuổi trong địa phương hay thành phố của mình.
§  Viết một cuốn sách.
§  Tham gia một chuyến truyền giáo nước ngoài ngắn hạn.
§  Gọi điện hay liên lạc với một bạn học cũ hay một người bạn đồng hương để kể lại những khác biệt mà Đức Chúa Giê-xu đã làm trong cuộc đời của mình.
§  Gây quỹ xây dựng nhà tình thương cho những gia đình nghèo, neo đơn.
§  Tham gia vào các cơ quan nhà nước
§  Đăng ký học lại để hoàn tất chương trình phổ thông trung học, hay để tốt nghiệp đại học hoặc cao học.
NHÌN TỚI
Không ai tin là Nê-hê-mi có thể tái thiết được tường thành Giê-ru-sa-lem vốn đã đổ nát cả. Được củng cố bởi hàng giờ cầu nguyện đầy nước mắt và sự hiệp tác của 50,000 đồng hương đầy nhiệt huyết, Nê-hê-mi đã lãnh đạo dân sự hoàn tất mục tiêu cách lạ lùng chỉ trong vòng có 52 ngày, bất chấp mọi chống đối quyết liệt!
Không ai tin rằng Ê-xơ-tê có thể ngăn được sự chết đang treo lơ lửng trên đầu dân tộc của mình. Thế nhưng, với một tấm lòng được chuẩn bị qua sự kiêng ăn và cầu nguyện, cộng với sự cố vấn của người anh họ, cũng là bố nuôi Mạc-đô-chê, Ê-xơ-tê đã mạo hiểm bước vào nội điện để trình lên vua lời thỉnh cầu vô cùng táo bạo của mình. Kết quả là hàng ngàn người Do Thái đã được cứu.
Không ai có thể tin là bạn có thể hoàn tất mục tiêu hay khải tượng mà Chúa đã đặt để trong lòng của bạn … cho đến khi bạn ‘tiến chiếm’ lấy nó trong sức lực của Chúa toàn năng.


Thứ Tư, 13 tháng 5, 2015

ĐẦU XUÔI, ĐUÔI KHÔNG LỌT

Ê-xơ-tê 5-7 
Chỉ có 3 chương Kinh Thánh thôi mà đã có đến hai buổi đại tiệc rồi. Đúng là chuyện cung đình có khác. Còn nữa. Đại tiệc nhưng chỉ có 3 người. Vợ chồng vua A-suê-ru và thủ tướng Ha-man. (Ông này phải gọi là Dã-man mới chính xác. He he).
Chỉ thấy tiệc tùng nhưng rất kịch tính. Tiệc cung đình mà lị. Ăn uống chỉ là phụ thôi, còn nói mới là chính. Đối với vua, việc đến dự tiệc là một hành động ban ơn cho người muốn đãi tiệc; còn đối với Ha-man thì được dự tiệc là một vinh dự đặc biệt, nên chỉ cần được ngồi ở đó thôi là cũng đã ‘phê’ lắm rồi, nỏ cần ăn uống chi cả.
Khi nghe vua hỏi: “ái khanh muốn điều chi, dù đến nữa vương quốc ta cũng sẽ ban cho” thì Ê-xơ-tê không chớp thời cơ xin cái đầu của Haman trên đĩa, như con gái của Hê-rô-đia xin đầu Giăng Báp-tít (Mathiơ 14: 8). Ê-xơ-tê chỉ nhỏ nhẹ: “Dạ kính mong bệ hạ và đại nhân Ha-man hạ cố đến dự một bữa tiệc mà thiếp chuẩn bị ngay hôm nay thôi ạ”.
“Tưởng gì to tát, chớ ăn tiệc hả. Chuyện nhỏ. Duyệt ngay. Haman đâu nhỉ, chuẩn bị lên đường!”
Không biết là do Ê-xơ-tê không đủ can đảm để trình bày yêu sách cùng phu quân ngay trong lần tiệc đầu tiên hay vì hoàng hậu cố tình kéo dài thời gian, theo kiểu ‘ngàn lẽ một đêm’ mà khi vua lập lại câu hỏi “ái khanh muốn điều chi?” thì nàng lại hẹn đến buổi tiệc ngày mai sẽ nói.
Dù gì đi nữa thì cái đêm trước … ngày mai ấy lại là bước ngoặc xoay chuyển tình thế. Dù không xuất hiện trên sân khấu nhưng tổng đạo diễn của chương trình – Đức Chúa Trời – vẫn đang hành động. Một loạt những sự kiện, tưởng như ngẫu nhiên, liên tiếp xảy ra, đã đưa câu chuyện đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Đầu tiên là việc đêm ấy vua khó ngủ. Khó ngủ thì cũng thường thôi. Công việc triều chính bận rộn hoặc do ít vận động chân tay, hoặc do ăn … quá no cũng làm cho … khó ngủ. Nhưng trong muôn vàn cách để ru … vua vào mộng thì vua lại đi chọn nghe … ‘đọc chuyện đêm khuya’. Rồi trăm ngàn loại thơ văn, chuyện tích sao không nghe lại chọn đúng nhằm cuốn … “Nhật Ký Hoàng Cung” để nghe? Còn nữa, sao Haman lại đến đúng y bon ngay lúc mà vua A-suê-ru phát hiện ra chuyện Mạc-đô-chê chưa được thưởng công.
Thật là, tưởng dzậy mà hổng phải dzậy. Tưởng đâu tình cờ nhưng nỏ phải. Cái này gọi là Chúa tể trị nè. Tức là Chúa sắp xếp mọi sự, rồi thôi thúc, rồi ‘khiến’ người ta tình nguyện, vui thích làm theo những gì Ngài đã lập trình.
Không có chuyện Chúa áp đặt hay ép buộc đâu nha. Chúa đem người ta đến trước một sự chọn lựa. Người ấy có toàn quyền tự do chọn lựa. Nhưng cuối cùng người ấy lại chọn đúng ‘món’ mà Chúa thích. Đó là lý do mà A-suê-ru chọn đọc sách sử biên niên, còn Haman lại đến cung vào giờ ấy!
Hãy gẫm lại ngay cuộc đời của chính mình thì bạn sẽ nhận ra được rất nhiều sự kiện, biến cố và thậm chí là tai họa, tưởng như là tình cờ, xui rủi nhưng thật ra là Chúa tể trị mọi sự đó để đem ta đến chỗ nhận biết Ngài và làm theo ý muốn của Ngài. “Mọi sự hiệp lại có ích cho kẻ yêu mến Đức Chúa Trời” là vậy.
Chính cái đêm khó ngủ đó đã đem vua đến chỗ nhận biết sai sót của mình: quên công người cứu mạng. Và rồi trong buổi tiệc thứ hai khi nghe Ê-xơ-tê khẩn xin vua cứu mạng mình và dân tộc của mình thì ngay lập tức A-suê-ra đã nhận ra là mình đã sai.
Vì dân Do Thái mà vua đã ký lịnh diệt chủng là ai? Là người vợ yêu thương, xinh đẹp của mình đây, là Mạc-đô-chê liều thân cứu mạng mình mà không đòi công trạng kia. Á à, thế thì đích thị đây là một âm mưu, muốn nhằm vào chính ta để cướp ngôi rồi.
“Kẻ dám toan lòng làm như vậy là ai, và nó ở đâu?” (7: 5) Thế là, Haman bị điểm mặt. Rồi bị bịt mặt. Và bị xuyên thẳng qua thân người bằng một cây gỗ (hình thức tử hình man rợ của người Ba-tư), rồi được đưa lên cao. Cao thật. Đến 25m kia mà.
Thật ra, bắt đầu từ lúc Mạc-đô-chê được vua tôn trọng; Bắt đầu từ lúc người ta thấy thủ tướng Ha-man trở thành tên dắt ngựa để Mạc-đô-chê cởi, thì gió đã xoay chiều. Chính các vị cố vấn, vợ và bạn hữu của Haman cũng đã nhận biết điều này. “Ông bắt đầu sa cơ thất thế với Mạc-đô-chê rồi. Nếu hắn đúng là dòng giống Do Thái, ông không thể thắng được hắn đâu. Ông chắc chắn sẽ thảm bại.” (6: 13)
Việc thoát chết trong gang tấc này của Mạc-đô-chê nói riêng và dân Do Thái nói chung là kết quả của ba ngày kiêng ăn cầu nguyện toàn phần của hoàng hậu Ê-xơ-tê và toàn bộ dân sót.
Kẻ chủ mưu đã bị hành hình. Đối với Haman thì đúng là đầu xuôi, nhưng đuôi không lọt. Đầu xuôi, mà đuôi lại … xui. Hic
Không chỉ, ‘kẻ thù số một và trực tiếp’ của dân Chúa đã bị tiêu diệt, mà sự kiêng ăn cầu nguyện của dân sự Chúa cũng đã ‘cứu’ được vị vua đại ác, tính khí thất thường, coi mạng người như cỏ rác, và chuyên giải quyết chính sự nơi … bàn nhậu – đại đế A-suê-ru.
“Lòng của vua khác nào nước trong lòng bàn tay của CHÚA, Ngài nghiêng về phía nào nó phải chảy về phía đó.” (Châm ngôn 21:1)
Đá mà Chúa còn có thể khiến trở thành con cháu Apraham được, nếu Ngài muốn (Mathiơ 3: 9), huống chi là lòng của người lãnh đạo một quốc gia. Lú, thú, bù khú, … cỡ A-suê-ru mà chỉ sau một đêm Chúa đã thay đổi thành một người khác rồi, thì không có một vị lãnh đạo nào Đức Chúa Trời của chúng ta lại không thể thay đổi.
Chúa đang chờ sự cầu thay (chớ không phải sự chỉ trích, phê phán) của bạn và tôi cho những người lãnh đạo quốc gia của mình để Ngài chạm đến họ, biến đổi họ đấy.
Bạn đã sẵn sàng chưa? Hội thánh của bạn đã sẵn sàng chưa?


Thứ Ba, 12 tháng 5, 2015

NẾU PHẢI CHẾT THÌ CON CHẾT

Ê-xơ-tê 3-4 
Bốn năm sau ngày Ê-xơ-tê lên ngôi hoàng hậu, tại kinh thành Su-sơ có một vụ phong chức nữa xảy ra. Lần này cũng lại là một người ngoại quốc, nhưng là một nam nhân, cũng dòng vương tôn công tử, là hậu duệ không biết bao nhiêu đời của Aga, vị vua Amalec đã bị tiên tri Samuen chém đầu, dù vua Sau-lơ đã có ý tha mạng (1 Samuen 15: 23).
Kinh Thánh không cho chúng ta biết, Haman có công trạng gì mà được thăng tiến ‘phát một’ lên tới chót vót, trên muôn người dưới một người như thế. Chỉ biết rằng, từ lúc ông xuất hiện thì họa diệt chủng đối với dân sót của Chúa cũng đã cận kề.
Kinh Thánh cũng không cho chúng ta biết tại sao mà Mạc-đô-chê lại dám kháng lịnh vua trong việc tôn trọng Haman như bao nhiêu người khác. Chỉ có một chi tiết nho nhỏ được hé lộ: Mạc-đô-chê cứ bảo “rằng ông là người Do Thái”. Nhưng Kinh Thánh cũng đâu có chống đối việc dân sự Chúa tỏ lòng tôn kính những người lãnh đạo chính trị (địa phương hay quốc gia) qua cử chỉ cúi chào hay thậm chí là quỳ gối. (Sáng Thế 18: 2; 23: 7; 43: 26; Xuất hành 18: 7; 2 Samuen 16: 4). Thế thì, việc Mạc-đô-chê … ‘cương’ như thế có lẽ nằm sâu trong huyết quản của một người đối với ‘kẻ thù truyền kiếp’ rồi.
Dù đúng, dù sai thì hành động của Mạc-đô-chê cũng là duyên cớ để đẩy ông và tuyển dân của Chúa đến trước họa diệt vong. Câu chuyện đã vào hồi gay cấn.
Đến lúc này đây thì anh em hay bố con Mạc-đô-chê và cả chúng ta nữa mới nhận ra được lý do tại sao Ê-xơ-tê phải bị bắt vào cung, và phải ngồi trên ngôi hoàng hậu. Mọi sự đâu phải tình cờ, đúng không? Câu nói của Mạc-đô-chê với Ê-xơ-tê rất đang được suy gẫm và ghi nhớ đối với mỗi một chúng ta. “Biết đâu con được chức hoàng hậu là vì cớ thời điểm như thế này!”
Mỗi một vị trí của chúng ta trong gia đình hay ngoài xã hội, dù chúng ta có thích hay không, cũng đều là một “vị trí chiến lược” cả đấy. Chúa đặt ta lên đấy hay đưa ta vào đấy là có ‘ý đồ’ cả đấy. Vị trí đó không phải để cho ta than thân trách phận hay để cho ta ngoác mồm phè phởn, mà là để cho ta cơ hội làm một sự kiện để đời hay hoàn thành một bản hùng ca ‘đi cùng năm tháng’.
Nhớ nhé. Mỗi một chúng ta đều có một vị trí vô cùng quan trọng trong kế hoạch của Đức Chúa Trời đối với dân tộc của mình. Và có MỘT thời điểm cụ thể dành cho mỗi chúng ta để hoàn thành thiên mệnh đó. Ê-xơ-tê và Mạc-đô-chê xuất hiện, một chính một phụ, chỉ để tham gia vào một ‘sự kiện’ duy nhất này mà thôi và cả hai … ‘bổng chốc hóa anh hùng’!
Thế thì, khá sớm nhận biết lý do mà Chúa đặt bạn vào vị trí hiện tại, và hãy sẵn sàng để thưa với Chúa rằng “có con đây” khi thời điểm dành cho mình đang đến. Hãy can đảm và khôn ngoan trong việc sử dụng vị thế của mình vì lợi ích “cho mọi người, nhất là cho những anh chị em trong gia đình đức tin” (Galati 6: 10)
Một bài học khác mà chúng ta có thể thấy trong hai chương Kinh Thánh hôm nay liên quan đến hiệu quả lớn lao của việc kiêng ăn, và trong trường hợp này là kiêng ăn tập thể.
Toàn dân Do Thái lưu đày tại kinh đô Su-sơ theo lời kêu gọi của hoàng hậu Ê-xơ-tê đã tiến hành ba ngày kiêng ăn, kiêng uống, tức kiêng ăn toàn phần, và cầu nguyện suốt 3 ngày. Tuy Chúa không hề được đề cập đến, nhưng rõ ràng là Ê-xơ-tê và toàn dân Giu-đa tại kinh đô đã cầu nguyện với Giê-hô-va Đức Chúa Trời của mình để xin sự giải cứu.
“Nếu phải chết thì con chết” là một cam kết hết sức dứt khoát của Ê-xơ-tê trước vận mạng của dân tộc mình. Nhưng vị hoàng hậu người Do Thái này chỉ xả thân vì đại nghĩa KHI và CHỈ KHI toàn dân chịu hiệp lòng kiêng ăn cầu nguyện cho nàng suốt 3 ngày!
Kiêng ăn cầu nguyện là giải pháp duy nhất đúng trong những tình huống vô cùng khủng hoảng như vậy. Giô-sa-phát và dân Giu-đa từng kinh nghiệm sự giải cứu như thế trước họa xâm lăng (2 Sử ký 20), và biết bao lời chứng về sự giải cứu của Chúa trong suốt chiều dài lịch sử, khi dân sự Chúa hạ lòng kiêng ăn nài xin sự can thiệp của Ngài.
Bài học này vẫn còn nguyên giá trị. Và tình hình đất nước hiện nay là cơ hội chưa từng có để con dân Chúa người Việt Nam khắp mọi nơi noi gương người xưa, cùng nhau hạ lòng kiêng ăn kêu xin sự thương xót của Đức Chúa Trời trên dân tộc của chúng ta. Giờ đã điểm.
Biết đâu đây là thời khắc ‘chuyển họa, thành phúc’ của dân tộc ta thì sao?


Thứ Hai, 11 tháng 5, 2015

LỌ LEM THỜI … CỔ ĐẠI

Ê-xơ-tê 1-2 
Sách Ê-xơ-tê thuật lại một câu chuyện đầy kịch tính đã xảy ra với dân Do Thái trong khi bị lưu đày tại Babilon. Án tử hình ngay sát giờ thực thi đã đột ngột thay đổi 180o. Cả dân tộc được cứu thoát một cách kỳ diệu.
Không một chỗ nào trong sách này nhắc đến danh Đức Giê-hô-va hay ám chỉ đến Đức Chúa Trời nhưng rõ ràng là Chúa đứng sau tất cả những tình tiết trong câu chuyện này. Vâng, sự tể trị của Chúa phủ trùm lên toàn bộ câu chuyện.
Ê-xơ-tê một cô gái Do Thái mồ côi cả cha lẫn mẹ, sống với người anh họ tại một quốc gia thù địch, trong thân phận lưu đày. Cô bị bắt vào cung. Bị bắt, bị cưỡng bức chớ không phải được tuyển hay đi dự thi hoa hậu đâu nhé.
Bất kỳ cô gái nào bị bắt vào cung, cũng phải vào ngủ với vua một đêm, rồi sau đó phải sống hết cuộc đời trong cung với danh phận tì thiếp của vua nhưng không bao giờ được vua đoái đến, trừ khi cô ấy được chọn làm hoàng hậu. Do đó, một trinh nữ khi bị nhập cung thì có khác chi là bị … đi tù.
Ê-xơ-tê vốn là một thiếu nữ đang chịu cảnh lưu đày. Giờ đây, cô còn bị nhập cung thì đúng là “một cổ hai tròng”. Thế nhưng, chính người nữ đang “một cổ hai tròng” này lại là người sẽ cứu dân tộc mình thoát khỏi họa diệt chủng.
Không phải Đức Chúa Trời xúi cho Đại đế Xét-xe hay còn gọi là A-suê-ru say rượu, rồi cao hứng ra sắc lịnh lung tung, dẫn tới việc đệ nhất phu nhân bị phế truất ngay lập tức; Cũng không phải Chúa khiến cho hoàng hậu Vả-thi … ‘cương’ không đúng lúc. Thế nhưng, qua mọi việc này, ta nhận thấy, Đức Chúa Trời có thể sử dụng ngay cả những kẻ ác hay những hành động gian ác của con người để làm thành mục đích của Chúa đối cùng dân sự Ngài.
Việc này khiến ta nhớ lại câu chuyện Giô-sép bị bán sang Ai-cập bởi các anh ruột của mình. Cũng giống như Giô-sép, Ê-xơ-tê bị bắt vào cung. Lý do: Quá đẹp.
Vua bắt Ê-xơ-tê vào cung hay Đức Chúa Trời đưa Ê-xơ-tê vào cung? Xét-xe đội vương miện hoàng hậu lên đầu Ê-xơ-tê hay Đức Chúa Trời đưa Ê-xơ-tê lên ngôi hoàng hậu của vương quốc Ba-tư?
Nếu chỉ đọc 2 chương Kinh Thánh hôm nay thì không một ai trong chúng ta có thể thấy được bàn tay của Đức Chúa Trời đang điều khiển trong sự kiện này cả. Nếu chỉ đọc 2 chương Kinh Thánh hôm nay thì chúng ta chỉ có thể nói rằng, Ê-xơ-tê gặp may mà thôi.
Mà cô ấy may mắn thật. Bị bắt vào cung vua cùng với hàng ngàn mỹ nữ khắp 120 bang trong toàn đế quốc thời bấy giờ, thế mà cô được chọn. Trong hàng ngàn cô gái đẹp như thế mà chỉ mỗi mình cô chiếm được cảm tình của tổng quản Hagai. Lạ, đúng không?
Bạn thân mến, dù bạn là ai, dù bạn đang bất kỳ nơi nào, trong bất cứ thân phận nào, thì bạn cũng có một chỗ đứng vô cùng quan trọng trong chương trình của Đức Chúa Trời. Chúa đã chuẩn bị Ê-xơ-tê để thực hiện kế hoạch của Ngài trong việc cứu dân Do Thái thời lưu đày, khỏi họa diệt chủng thế nào, thì ngày nay, Chúa đang chuẩn bị bạn để làm thành ý muốn của Ngài thể ấy.
Đức Chúa Trời có thể đưa Ê-xơ-tê, một cô gái mồ côi thuộc dân tị nạn, lên làm hoàng hậu của một quốc gia đang cai trị gần như toàn thế giới thời bấy giờ, thì Ngài cũng có thể nâng bạn lên đúng địa vị mà Chúa muốn, đúng thời điểm mà Chúa muốn. Đức Chúa Trời có toàn quyền làm việc đó,“Vì chẳng ai từ phương đông, phương tây hay là từ phương nam có thể tôn cao người nào. Nhưng chính Đức Chúa Trời thi hành sự phán xét: Ngài hạ kẻ nầy xuống, nhấc người kia lên.” (Thi thiên 75: 6-7)
Hoàn cảnh của bạn dù bi đát thể nào, nguy hiểm ra sao đi nữa, nhưng một khi đã là dân sự của Chúa thì chắc chắn là Chúa sẽ biến ‘giờ hoạn nạn’ của bạn thành ra nguồn phước cho muôn người. Đức Chúa Trời mà chúng ta đặt lòng tin cậy, luôn thừa khả năng để biến họa thành phước. Hãy vững tin nơi Chúa.
Đức Chúa Trời có mục đích cụ thể cho cuộc đời của mỗi chúng ta. Chúa có mục đích cho Mạt-đô-chê; Chúa có mục đích cho Ê-xơ-tê và Chúa có mục đích cho cuộc đời của bạn. Hãy nghe lời Chúa phán: “Vì Ta biết chương trình Ta hoạch định cho các ngươi là chương trình hòa bình thịnh vượng, không phải là tai họa diệt vong. Ta kiến tạo cho các ngươi một tương lai sáng sủa, một niềm hy vọng vững vàng” (Giê-rê-mi 29: 11)


Chủ Nhật, 10 tháng 5, 2015

TÁI THIẾT DÂN THÁNH

Nehemi 11-13
Ba chương Kinh Thánh cuối cùng của sách Nê-hê-mi hôm nay thuộc dạng ‘hai xương, một … nạc’. Những ai mà không rành ‘ngoại ngữ’ thì chắc là đánh vần chật vật lắm đây, vì toàn là tên nước ngoài không hà. Nói vậy chớ phần đông anh chị em chúng ta đã quen ‘ăn xương’ rồi, nên có khi thấy ‘xương’ lại càng háo hức ấy chứ.
Nào, lên đường thôi.
“Các thủ lĩnh của dân Chúa đều ở tại Giê-ru-sa-lem và dân chúng còn lại bắt thăm để cứ mười người thì có một người đến ở tại Giê-ru-sa-lem là thành thánh, còn chín người kia thì ở trong các thành khác. Dân chúng chúc phước cho những người nam nào tình nguyện ở tại Giê-ru-sa-lem.” (11: 1-2)
Bản Dịch Mới dịch câu 2 thế này “Dân chúng đặc biệt biết ơn những người nào tình nguyện vào sống trong thành Giê-ru-sa-lem.”
‘Cán bộ’ ở thủ đô thì chẳng có gì phải bàn. ‘Số’ họ nó thế. Việc bốc thăm để được vào sống trong thủ đô thì cũng đúng thôi. Thế nhưng, dân tình “chúc phước” hay bày tỏ lòng biết ơn đặc biệt đối với những người tình nguyện vào Giê-ru-sa-lem để sống thì đúng là khó hiểu à nha. Răng lọa rứa hì?
Để hiểu được tình trạng trái khoáy này chúng ta cần phải trở lại với đoạn 7: 1-4: “Khi vách thành đã xây xong, và tôi đã tra các cánh cửa, lập những người giữ cửa, kẻ ca hát, và người Lê-vi trong chức việc của họ, thì tôi giao phó việc cai trị Giê-ru-sa-lem cho Ha-na-ni, em tôi, và cho Ha-na-nia, quan tể cung; … lại phải đặt người trong dân Giê-ru-sa-lem thay phiên mà canh giữ, mỗi người đứng canh nơi đối ngang nhà mình. Vả, thành thì rộng rãi lớn lao, còn dân sự ở trong nó lại ít, và nhà mới thì chưa có cất.”
Trong khoảng 160 năm, kể từ ngày bị quân Ba-bi-lôn hủy phá, Giê-ru-sa-lem đã trở nên hoang phế hoàn toàn. Do đó, khi hồi hương người Do Thái đã chọn sống ngoài vùng quê. Thanh bình hơn, an toàn hơn và dễ sống hơn.
Thế cho nên, khi Đền Thờ đã được tái lập, tường thành đã hoàn tất việc tu bổ nhưng thành phố vẫn vắng vẽ. Dân ít, nhà ít. Không mấy ai muốn từ bỏ nhà cửa, đất đai vườn tược, công ăn việc làm ổn định để lên phố cả. Đó là lý do dẫn tới việc bốc thăm, là lý do mà dân chúng vô cùng biết ơn những gia đình nào tình nguyện … nhận ‘hộ khẩu thủ đô’.
Vào sống trong Giê-ru-sa-lem, thành phố của Đức Chúa Trời, đòi hỏi một sự hy sinh rất lớn. Dù phải từ bỏ rất nhiều, nhưng nhiều người đã vì Chúa mà đến sống tại Giê-ru-sa-lem, một nơi mà đa số người ta thời bấy giờ không muốn chọn. Trong ngày sau rốt, cũng sẽ có nhiều người vì không thể bỏ được nơi ở quen thuộc, lối sống quen thuộc nên đã từ chối cơ hội vào sống trong Giê-ru-sa-lem mới từ trời giáng xuống (Khải huyền 21: 10).
Nếu hôm nay, Chúa muốn những con dân của Chúa đến sống tại một “Giê-ru-sa-lem” nào đấy, thì bao nhiêu người trong chúng ta sẽ sẵn sàng tình nguyện ra đi và bao nhiêu người trong chúng ta sẽ ra đi nếu thăm trúng nhằm mình? Được đi hay bị đi thì cũng là đi, nhưng được đi thì … có phước lủ khủ luôn.
Dù Kinh Thánh không nêu tên những người tình nguyện, nhưng việc làm của họ thì không bao giờ bị lãng quên. Chúa không bao giờ quên cả nghìn con người vô danh, ngày đêm trung tín làm tròn chức phận của họ, dù là công việc trong hay bên ngoài đền thờ, dù là gác cổng hay hướng dẫn ca đoàn (11: 12, 16, 17, 19). Bạn hiện có đang góp phần làm một công việc gì đó trong hội thánh của Chúa không? Chớ nãn lòng, có thể không ai quan tâm đến việc bạn làm, nhưng Chúa thì luôn để mắt đến bạn đấy. Bạn sẽ không mất phần thưởng đâu.
Chương 12, một lần nữa ‘ngược thời gian’ về với lễ cung hiến tường thành vô cùng hoành tráng. Nhạc đàn, kèn trống tưng bừng. Già trẻ lớn bé “cùng vui mừng hớn hở. Tiếng reo vui từ Giê-ru-sa-lem vang ra đến tận nơi xa.” (12: 43).
Vâng. Họ đã kinh nghiệm được sự vui mừng thật. Và sự vui mừng thật bao giờ cũng đi sau sự thanh tẩy hay thánh hiến (12: 30; 43). Nhớ nha: không có sự thanh tẩy hay thánh hiến thì sẽ không bao giờ có sự vui mừng thật, không bao giờ có hạnh phúc thật sự đâu.
Tội lỗi có đem lại cho người ta tiếng cười không, có khiến người ta vui không? – Có đấy. Nhưng có sự khác nhau một trời một vực giữa niềm vui bởi Đời và niềm vui bởi Trời; giữa niềm vui từ bên ngoài vào và niềm vui từ trong lòng mà ra đấy.
Bạn đã từng nếm trãi được niềm vui từ trong lòng, bởi Chúa, mà ra chưa?
Cuối cùng, chúng ta sẽ cùng học theo gương của Nê-hê-mi trong cách xử lý dứt khoát với tội lỗi trong chương 13. Chúng ta đã biết Nê-hê-mi không hề khoan nhượng hay thỏa hiệp đối với kẻ thù, giờ đây chúng ta lại thấy ông không hề nương tay đối với tội lỗi.
Trong thời gian Nê-hê-mi đi vắng, khi quyền tổng trấn được giao cho Ha-na-ni, em của ông (7:2) thì thượng tế Ê-li-a-síp lại đem lão Tô-bi-a, kẻ đã quậy phá Nê-hê-mi và dân Do Thái đủ trò suốt thời gian họ tu bổ tường thành, vào trong Đền Thờ Chúa để cư trú! Đúng là ‘nuôi ong tay áo, nuôi khỉ dòm nhà’ rồi còn gì. Đây là hình ảnh của việc người tin Chúa chứa chấp tội lỗi trong đời sống của mình.
Tô-bi-a là kẻ thù. Vâng, Ê-li-a-síp thừa biết chớ. Biết sao còn chứa, dù điều đó là phạm luật? – Vì cớ Tô là bà con với Ê. Rứa đó. Có nhiều thói hư tật xấu, mà thật sự là tội lỗi, đang còn ung dung tự tại trong đời sống ta, nhưng ta không nỡ giết. Ấy là vì chúng quen thuộc với chúng ta, gần gũi với chúng ta, thân thiết với chúng ta quá lâu rồi. Thế cho nên, làm sao tôi nỡ …. giết người tôi yêu!
Ê-li-a-síp thì chứa chấp, nhưng Nê-hê-mi thì không. Vừa khi phát hiện sự việc, ông tống khứ Tô-bi-gia và toàn bộ đồ đạc của hắn khỏi Đền Thờ Chúa ngay lập tức, rồi cho người tẩy uế phòng đó. Ông không quan tâm đến phản ứng của thượng tế Ê-li-a-síp, cũng chẳng để ý đến chuyện dân chúng sẽ bình phẩm ra sao về hành động của ông. Nê-hê-mi chỉ quan tâm đến một điều: đẹp lòng Chúa.
Anh chị em là ai trong thái độ đối với tội lỗi: chứa chấp như Ê-li-a-sip hay ‘đuổi thẳng cổ’ như Nê-hê-mi?
Đối với tội lỗi, Nê-hê-mi rất dứt khoát. Dù là tội lỗi của thầy thượng tế Ê-li-a-síp hay của dân sự (không nộp phần mười khiến người hầu việc Chúa phải bỏ việc hay tái phạm việc cưới gả với người ngoại thờ lạy hình tượng hoặc vi phạm giao ước: không nghỉ vào ngày Sa-bát) thì Nê-hê-mi cũng quyết liệt như nhau. Nhất định không khoan nhượng với tội lỗi. Đã là tội lỗi thì cứ phải đuổi thẳng cổ. Tái xây dựng một dân tộc thánh cho Đức Chúa Trời thì phải rứa thôi.
Tội lỗi không khác chi rắn độc. Nếu bị một con rắn độc quấn quanh tay mình hay rơi nhằm trúng mình thì bạn sẽ làm gì: cầu hỏi rồi chờ đợi ý Chúa, xin lời khuyên của bạn bè xung quanh hay càng nhanh càng tốt vứt nó ra xa thật xa? 


Thứ Bảy, 9 tháng 5, 2015

TÁI THIẾT NHÂN TÂM

Nehemi 8-10 
Sách Nê-hê-mi được chia đều làm 2 phần, mỗi phần 6 chương. Còn chương 7 có chức năng giống như một gáy lò xo của quyển sách. Tự kiểm tra lại đi nhé.
Sáu chương đầu, nói về công việc tái thiết hay tu bổ tường thành, còn 6 chương cuối nói về việc tái xây dựng hay làm mới dân sự cho việc thờ phượng Đức Chúa Trời.
Đến lúc này, tường thành đã xong. An ninh đã được bảo đảm. Nê-hê-mi liền đứng sang một bên nhường chỗ cho thầy tế lễ Ê-xơ-ra thi hành chức vụ. Việc hai vị lãnh đạo này hành động thật là nhịp nhàng, ăn ý, tiến lùi đúng lúc cũng là một bài học hay nhưng cũng … khó thuộc đối với nhiều người lãnh đạo. Sẵn tiến thì ai cũng có thể, song sẵn thoái (lùi) thì không phải ai cũng ô-kơ.
Ba chương Kinh Thánh hôm nay mô tả sự thăm viếng của Chúa trên dân sự Ngài, khi họ quyết định trở lại với Lời của Chúa.
Bấy giờ, dân sự đều nhóm hiệp như thể một người, tại phố ở trước cửa Nước. Chúng nói với E-xơ-ra là thầy thông giáo, xin người đem quyển sách luật pháp của Môi-se mà Đức Giê-hô-va đã truyền dạy cho Y-sơ-ra-ên. Ngày mồng một tháng bảy, thầy tế lễ E-xơ-ra đem luật pháp đến trước mặt hội chúng, người nam và nữ, cùng những người có thông sáng nghe hiểu được.  (8: 1-2)
Toàn dân hiệp lại “như thể một người”, rồi xin được nghe Lời Chúa. Rõ ràng, đây là công việc của Đức Thánh Linh. Ngài khuấy động lòng dân sự và ban cho họ một sự đói khát Lời Chúa cách lạ lùng. Họ đến với Ê-xơ-ra và gào lên: “Thầy ơi, xin đem Kinh Thánh ra đây!”
Đã có khi nào bạn đói Lời Chúa đến như vậy chưa? Đã có khi nào bạn chạy đến với những người lãnh đạo thuộc linh của mình mà xin được nghe Lời Chúa chưa? (Nếu có, thì lần cuối cùng bạn làm điều đó, cách đây bao lâu rồi?)
Đó là dân. Còn nếu bạn là thầy tế lễ như Ê-xơ-ra thì bạn có sẵn sàng đem sách luật pháp của Chúa, tức Kinh Thánh ra dạy cho những người đang đói khát này không? (Này bạn, khá nhớ nguyên tắc này: “ta không thể cho người khác điều mà mình không có”. Thế thì, trước khi bước ra để đáp ứng nhu cầu, cần hãy thành thật kiểm tra xem mình thật sự có điều họ cần không nhé).
Những cuộc phấn hưng được ký thuật lại trong Kinh Thánh hay trong lịch sử hội thánh đều bắt đầu bằng việc Lời Chúa được rao giảng cách chân thật. Bởi vì nơi đâu Lời Chúa thật sự được rao giảng thì nơi đó người ta được tự do, nơi đó có phép lạ xảy ra, nơi đó người ta nhận thấy sự hiện diện của Chúa.
Hãy lấy lòng đơn sơ, khiêm nhường thật sự trở lại với Lời của Chúa. Hãy đọc Lời Chúa với tấm lòng mở ra, đọc với tấm lòng lắng nghe, đọc trong sự bền đỗ và trong tinh thần kết ước. Sự thăm viếng của Chúa chắc chắn sẽ đến. Không chậm trễ đâu.
Hãy bắt đầu từ chính đời sống cá nhân, rồi nhân rộng ra trong gia đình mình và sau đó là ra hội thánh.
Một khi Lời Chúa được ĐỌC, được GIẢI NGHĨA hay giảng giải, tức làm cho người nghe hiểu được ý nghĩa, thì người ta sẽ có sự đáp ứng đối với Lời Chúa. Có thể đó là sự ăn năn (9: 1-38), có thể đó là việc phục hồi lại những gì … quên vâng giữ (8: 14-17), hoặc có thể đó là sự cam kết hay tái kết ước với Chúa trong những ngày còn lại của cuộc đời (10: 1-39).
Chỉ có Đền Thờ được xây dựng, tường thành được tu bổ thì chưa đủ, nếu không có những người thờ phượng … đủ chuẩn. Một nhà thờ rộng lớn, một nhà nguyện đủ tiện nghi, và đời sống tài chánh, vật chất của dân sự ngày càng dư dật cũng chẳng có ý nghĩa gì nếu như con dân Chúa không còn đói khát Chúa, không còn tìm kiếm Lời của Chúa.
Hội thánh Chúa ngày nay nói chung, và hội thánh nơi bạn sinh hoạt nói riêng hiện đang thật sự thiếu điều gì: Lời Chúa không được giảng dạy như đáng phải có hay có quá ít người khao khát học Lời Chúa? Và bạn đã làm gì để góp phần thay đổi tình trạng đó chưa?