Chủ Nhật, 13 tháng 9, 2015

GIÔ-NA HÀNH KHÚC

Giô-na 1-4
Nếu so về độ mỏng thì sách tiên tri Giô-na không thể sánh cùng … cực siêu mỏng Áp-đia của ngày hôm qua. Thế nhưng, nếu nói về độ ngắn của sứ điệp thì có lẽ Giô-na đã đạt đến độ ngoại hạng, siêu cầu thủ rồi. Ngắn đến thế này cơ mà:
Còn bốn mươi ngày nữa, thành Ni-ni-ve sẽ sụp đổ.  (3: 4) Chỉ vỏn vẹn có 10 từ. Đó là trong tiếng Việt, chớ còn trong tiếng Anh hay một số ngôn ngữ khác thì còn ngắn hơn.
Ngắn nhưng mà … bén lắm à nha. Cả thành Ninive, từ dân đến vua, từ người đến thú đều quấn bao gai, nhin ăn, nhịn uống kêu xin sự thương xót của Đức Chúa Trời ngay lập tức (3: 5-9)
Sự ăn năn đã xảy ra trên cả một cộng đồng ngoại giáo, SAU KHI người của Chúa (Giô-na) hạ lòng ăn năn, quay trở lại đầu phục Chúa. Điều này cũng đã từng xảy ra trong chức vụ của sứ đồ Phê-rơ nhưng so về số lượng người đáp ứng thì kém xa Giô-na (3.000/120.000)!
Bài học đầu tiên từ sách Giô-na là rứa đo.
Tiếp theo, hễ nơi đâu còn có người thật lòng ăn năn cầu khẩn Chúa, thì nơi đó còn nhận được sự tha thứ của Đức Chúa Trời. Bất kể người đó là ai – là đầy tớ Chúa hay người chưa từng tin thờ Chúa.
Tiếp theo, là chuyện lạ đời khi người giảng đạo không muốn người nghe quy đạo. Tại sao Giô-na không muốn toàn quan, toàn quân, toàn dân Ninive ăn năn? Tại vì đối với Y-sơ-ra-ên thì Ninive là kẻ thù truyền kiếp. Mà kẻ thù thì chỉ có giết chớ làm gì có chuyện tha. Đúng không?
Nhưng ngặt nỗi, Đức Chúa Trời của Giô-na lại hay “động lòng thương xót” lắm cơ. Bất kỳ ai mà hạ lòng ăn năn, xưng nhận tội lỗi mình và cầu xin sự tha thứ thì Chúa tha liền à. Giô-na biết rõ điều đó. Ông biết rằng, Chúa là Đức Chúa Trời nhân từ, hay thương xót, chậm giận, và giàu tình yêu thương, lại sẵn sàng đổi ý không giáng tai họa (3: 2)
Thế cho nên, Giô-na đã chọn thà bất tuân thiên lệnh, và thậm chí thà chết chớ nhất định không cho kẻ thù của dân tộc mình có con đường sống (1: 1-3, 12). Yêu nước đến thế là cùng. Thâm thù đến thế là … tuyệt đỉnh công phu đấy.
Rồi khi bị Chúa … ‘triệt buộc’ phải xuất đầu lộ diện tại Ninive để công bố ý muốn của Đức Chúa Trời trong hình hài của người về từ cõi chết, thì Giô-na giảng theo kiểu … “mời nhưng vái trời đừng ăn!”
Ừ thì Giô-na đã vâng lời. Ông đã đến đúng nơi cần đến, nói những gì cần nói và thậm chí, ông đã có một cuộc truyền giảng thành công ngoài mong đợi.
Vâng, trong cái nhìn của con người thì đúng là như thế. Song trong cái nhìn của Đức Chúa Trời thì vẫn còn một điều cần phải được gỡ bỏ khỏi tấm lòng của tôi tớ Ngài. Người hầu việc Đức Chúa Trời cần phải có một tấm lòng thương xót.
Khi giới thiệu Chúa Giê-xu cho người khác, khi chia sẻ Tin Lành cho người khác thì chúng ta làm điều đó vì răng: vì bổn phận, trách nhiệm, vì sợ bị Chúa uýnh hay là vì ta thương họ, muốn cho họ hưởng được tình yêu của Chúa?
Khi cầu thay cho những người lãnh đạo đất nước hoặc cho những người đang chống đối, bách hại, quấy phá mình, bạn và tôi có thật sự thương cảm họ hay cầu thì cầu nhưng lòng luôn thầm mong ‘chúng’ chết phứt cho rồi?
Hỡi anh chị em yêu dấu của tôi, đặc biệt là những người đang hầu việc Chúa, hãy tra xét lòng mình xem có bị tinh thần “hận truyền kiếp” của Giô-na đang ‘ám’ không nhé. Có những đối tượng nào mà anh chị em không bao giờ muốn họ được cứu chăng?
Bài học thứ 4 mà chúng ta có thể nhận được từ sách Giô-na là quyền tể trị của Đức Chúa Trời trên toàn cõi tạo vật.
Chúa điều động và sai khiến mọi vật, mọi quy luật để hoàn thành chương trình, kế hoạch của Ngài. Từ con cá voi đến con sâu cắn lá; từ một trận bão lớn đến một cơn gió nóng. Chúa bảo nuốt, chúng nuốt; Chúa bảo cắn, chúng cắn; Chúa bảo nôn, chúng nôn. Tất tần tật, tuốt tuồn tuột đều răm rắp vâng lịnh Chúa.
Đức Chúa Trời mà chúng ta thờ phượng là như thế đấy. Hãy cố mà học biết tin cậy nơi Ngài.
Cuối cùng là hình ảnh đầy tương phản: khi đối diện với hiểm họa chết người chờ chực là cơn bão lớn trên biển thì các thủy thủ ngoại giáo đều khẩn thiết cầu xin với thần thánh của mình, riêng người của Chúa vẫn vô tư ngủ. Không phải ngủ vì “tâm linh tôi an ninh thay” mà là vì “nhắm mắt lại”, “trốn tránh thực tại”, không quan tâm gì đến những biến động xung quanh.
Sẽ là vô cùng tồi tệ khi người của Đức Chúa Trời không còn có thói quen kêu cầu Chúa của mình kể cả khi lâm vào hoạn nạn, tai ương.
Đối với con người thì việc Giô-na xuống tàu đi Ta-rê-si có thể được hiểu là đang đi “công việc Chúa ở nước ngoài”, nhưng đối với Đức Chúa Trời thì đó là một hành động đào ngũ, rời bỏ chức vụ. May mà còn có cơn bão lớn nổi lên nên người ta mới biết được Giô-na đang chống nghịch Chúa, đang lìa bỏ công việc Chúa giao. Bằng không thì …
Hóa ra không phải chuyến đi nào cũng là đi theo ý Chúa nhỉ?  

Thứ Bảy, 12 tháng 9, 2015

Ê-ĐÔM TÀN CUỘC

Áp-đia 
Nếu nói về độ mảnh, độ mỏng thì sách tiên tri Áp-đia đúng là cực siêu mỏng luôn. ‘Em’ nó mỏng nhất trong 39 sách thuộc kinh Cựu ước đấy ạ. Mỏng nhưng không hề kém sắc, thậm chí là hơi bị bén đấy nhé. Áp-đia chỉ nhắm vào một đối tượng duy nhất, để ‘chém’ đúng một nhát thôi. Đối tượng đó là dân Ê-đôm.
Ê-đôm là hậu duệ của Ê-sau. Ê-sau là anh của Gia-cốp. Gia-cốp là tổ phụ của dân Y-sơ-ra-ên. Hai anh em nhà này (Ê-sau, biệt danh Cả Lông hay Cả Đỏ và Gia-cốp, biệt danh Út Đểu) vật lộn với nhau từ trong bụng mẹ. Và cũng từ trong bụng mẹ, Út đã được chọn để thay Cả. Rồi theo ý chí tự do của mình, ngày kia Cả đã ‘bán’ quyền trưởng nam của mình cho Út để lấy một bát súp củ cải đỏ. Út đã được tiếng. Rồi ngày kìa, Út gạt ông bố mù chiếm gọn mọi phước lành của Cả. Cả “tiếng” lẫn “miếng”, giờ đều nằm gọn trong tay Út. Thế là, huynh hận đệ hết thế hệ này sang thế hệ khác.
Và “hận Út Đểu” là nguyên nhân chính dẫn đến lời tuyên án mà Đức Chúa Trời dành cho hậu duệ của Ê-sau thông qua chức vụ của tiên tri Áp-đia.
“Vì sự tàn bạo ngươi đối với anh em ngươi là Gia-cốp, nên ngươi sẽ bị hổ thẹn và bị hủy diệt đời đời! (c. 10)
Ê-đôm đã làm gì mà bị kêu án là tàn bạo đối với em mình? – Nghe thì có vẻ lạ lùng, nhưng điều mà Ê-đôm đã làm là KHÔNG LÀM GÌ CẢ! Vâng, Ê-đôm đã không làm gì cả khi dân Giu-đa bị hoạn nạn. Ê-đôm chỉ đứng nhìn khi Giu-đa bị quân thù tấn công. Có chăng chỉ là … “hả hê” chút đỉnh khi thấy con cháu Út Đểu bị người ta uýnh te tua. Ngoài ra, thì cũng có ‘giữ giùm’ ít đồ cho chú Út nó, với lại có ‘ngăn cản’ mấy đứa nhỏ chạy lung tung vậy thôi à (c. 11-14).
Ừ chỉ có chừng đó thôi mà bị uýnh hội đồng, bị nhục và bị đì-lít (delete) vĩnh viễn, không thể phục hồi được nữa.
Nhưng chuyện anh em nhà ‘hắn’ thì liên can chi đến ta ngày nay cơ chứ? – Sao không. Nếu không liên quan, Chúa ‘dán’ em cực siêu mỏng này vào Kinh Thánh làm gì.
Này tại sao Ê-đôm lại bị uýnh hội đồng, bị nhục thôi rồi và bị đì-lít vĩnh viễn? - Ấy là vì nó xử sự không đúng với dân Giu-đa, tức là với con dân của Chúa. Đừng quên là Chúa có lập một giao ước với dân sự Ngài mà đại diện là Apraham, rằng “sẽ rủa sả kẻ nào rủa sả ngươi, và ban phước cho kẻ nào chúc phước cho ngươi” (Sáng 12: 3; Galati 3: 8-9)
Thái độ của một người đối với người tin thờ Chúa sẽ quyết định phước hay họa mà họ sẽ nhận lãnh đấy. Dân Ê-đôm đã thờ ơ, không ra tay giúp đỡ khi con dân Chúa bị hoạn nạn, lại còn “đục nước, béo cò”, “mượn gió bẻ măng” nên đã bị uýnh cho sát ván luôn. Không những thế, vào đến giữa thế kỷ thứ I, dân Ê-đôm bị tuyệt chủng hoàn toàn.
Nguyên tắc này vẫn còn nguyên hiệu lực cho đến tận hôm nay. Bất kỳ cá nhân, tổ chức hay quốc gia nào có thái độ thù ghét, chống đối hay tấn công dân sự Chúa (cả dân Israel và người tin thờ Chúa Giê-xu) thì đều phải gánh chịu sự trừng phạt từ nơi Chúa cả đấy.
Ngay cả chúng ta, những người đã tin thờ Chúa cũng chịu sự chi phối của điều khoản này của giao ước Apraham. Thế thì, có khi nào bạn hoàn toàn vô tâm đối với hoạn nạn của những anh chị em đồng đức tin nơi Đức Chúa Giê-xu như mình không? Hoặc tệ hơn, đã có khi nào bạn hể hả khi thấy một người tin thờ Chúa hay hầu việc Chúa bị hoạn nạn hay bị sa ngã không? Chắc là không đâu nhỉ?
Thế khi nghe tin những người tin thờ Chúa Giê-xu như chúng ta đang bị quân Hồi giáo cực đoan tại I-rắc, Syria chặt đầu, bách hại mỗi ngày thì chúng ta phản ứng thế nào: cầu nguyện với Chúa hay dửng dưng đọc lướt qua như bao tin tức khác?
Hoặc gần hơn, khi nghe tin một người tin Chúa hay một người hầu việc Chúa nào đó mà mình không thích hoặc là “đối thủ” của mình bị hoạn nạn, bị ngã đổ thì phản ứng của bạn sẽ là gì: hể hả vui mừng hay kêu khóc với Chúa và tìm mọi cách để ủi an?
Đọc sách Áp-đia thì thấy dân Ê-đôm sao mà bạc thế, nhẫn tâm đến thế. Song biết có mấy ai ngày nay, còn đủ tỉnh táo để nhận ra rằng, tinh thần Ê-đôm vẫn còn ngự trị, vẫn còn thắng thế đây đó trong nhiều hội thánh, trong nhiều cộng đoàn con dân Chúa.
Hãy tự soi mình, và sớm thoát khỏi “con đường dẫn đến sự chết” này hỡi anh chị em. Còn có ‘đứa’ nào mà ta mong cho ‘nó’ lụn bại, thân tàn ma dại không? Hãy giải quyết nhanh đi nhé, ‘tha’ cho nó ngay đi, kẻo Chúa sai Ap-đia đến tuyên án là chạy không thoát đâu đấy.
Bài học hôm nay thì chỉ có chừng nớ thôi, song áp dụng suốt cả đời đấy. Cực siêu mỏng mà không hề mỏng. Nhớ nha


Thứ Sáu, 11 tháng 9, 2015

ĐẦU TAN, ĐUÔI HỢP

A-mốt 8-9
Trong phần kết thúc sứ vụ tiên tri của mình ngày hôm nay, A-mốt đã trình bày cả hai thể loại sứ điệp: phán xét và hy vọng. Đầu tan, đuôi hợp là vậy.
Với hình ảnh giỏ trái cây mùa hạ, mà trong tiếng Hê-bơ-rơ khi phát âm nghe gần giống như từ “cuối cùng”, Chúa báo cho dân sự Ngài biết rằng, … “đã hết giờ thăm nuôi”!
Đối tượng được nêu tên trong “bảng phong thần” hôm nay vẫn là những kẻ gây nên bất công xã hội, mà cụ thể là đám nhà giàu và con buôn, chuyên áp bức bóc lộc người nghèo, thu lợi bất chính.
Đối với thành phần này thì việc giữ những lễ nghi hay sinh hoạt tôn giáo như ngày Trăng Mới, ngày Sa-bát, tức nghỉ vào thứ 7, như ta nghỉ Chúa nhật hiện nay, chẳng qua chỉ còn là hình thức cho xong việc mà thôi.
Thân xác họ thì hiện diện trong các buổi lễ và sinh hoạt tôn giáo nhưng lòng và trí họ thì đang lang thang ngoài phố chợ, nơi chốn kinh doanh. Đi lễ nhưng mắt cứ chăm xem đồng hồ, mong được về sớm để đi bán hàng, để giải trí, để du hí.
Chúa thề rằng: “Ta sẽ chẳng hề quên những việc làm của chúng!” (8: 7)
Án dành cho chúng sẽ khiến cho trời long, đất lở, khắp chốn kinh hoàng (8: 8-9). Nơi thờ tự của chúng sẽ bị phá nát tan tành; những thần tượng mà chúng tôn thờ sẽ bị đập cho … tơi bời khói lửa luôn (9: 1).
Một khi mà Chúa đã ra tay trừng trị thì có mà chạy đằng giời. Dù có chạy lên trời, chui xuống đất, lặn xuống biển hay trốn ra nước ngoài … làm nô lệ đi nữa thì thanh gươm công lý của Đức Chúa Trời cũng sẽ “thăm viếng” ngươi nhiệt tình luôn (9: 2-4)
Trong thời quốc nạn ấy của Y-sơ-ra-ên, một nạn đói lạ lùng sẽ xảy ra. Khi ấy, người ta “chẳng phải là đói về bánh, cũng chẳng phải khát về nước, bèn là về nghe lời của Đức Giê-hô-va.” (8: 11)!
Câu Kinh Thánh này thường bị hiểu sai dẫn tới việc tin rằng, sẽ có một thời người ta sẽ đói khát Lời Chúa quá sá cỡ luôn; khắp mọi nơi người ta sẽ tìm kiếm Lời Chúa, …
Không. Câu Kinh Thánh này không có ý nói là vào thời ấy sẽ thiếu Lời Chúa, mà là thiếu việc NGHE Lời Chúa. Nói cách khác, sẽ có một thời người ta KHÔNG CÒN KHẢ NĂNG NGHE ĐƯỢC TIẾNG (LỜI) CHÚA, dù họ muốn nghe (8: 11-13)! Đây là tình trạng “béo lòng, nặng tai” mà tiên tri Ê-sai đã từng lên tiếng (Esai 6: 9-10).
Một khi mà dân sự Chúa, tôi con Chúa đã lâm vào cảnh “điếc”, “mù” đối với Lời Chúa, với tiếng phán của Chúa như thế thì xem như … đã hết thuốc chữa rồi. Thảo nào, không ít người tham gia hết kỳ bồi linh này, đến hội nghị phục hưng nọ, từ trong nước ra ngoài nước mà cứ … vũ như cẫn! Cứ đi đi, về về, đi đi, về về mà vẫn mãi … “con đường xưa em đi”, chớ chẳng thấy khác chi mô!
Chúa cảnh báo dân Y-sơ-ra-ên một lần nữa rằng, tuy được Chúa cứu, Chúa chọn nhưng họ chẳng có gì đặc biệt hơn các dân tộc ở xung quanh đâu (9: 7). Thế thì, đừng có ở đó mà tinh tướng, mà ỷ lại rằng thì là, “Đức Chúa Trời nào nỡ vậy” nha cưng.
Nhiều khi chúng ta dễ bị nhiễm vi-rút này lắm đó, khi nhìn ra xung quanh, sánh mình với những đối tượng khác và thầm cho rằng, mình không đến nỗi nào, vẫn còn … thánh chán.
Hãy nghe Lời Chúa phán: “Phải, phàm những kẻ có tội trong dân ta, phàm những kẻ nói rằng: Hoạn nạn sẽ không gần chúng ta, cũng không kịp đến chúng ta, –  thì chúng nó sẽ chết bởi gươm” (9: 10)
Sự phán xét của Chúa là chắc chắn đối với những người phạm tội trong dân sự Ngài. Thế nhưng, như đã từng được lập đi lập lại rằng, mục đích của sự kỷ luật không phải là nhằm vứt bỏ hoàn toàn mà là để được lại trong tình trạng tốt hơn.
Đây là Lời của Chúa:
“Nầy, con mắt Chúa Giê-hô-va để trên nước có tội nầy, và ta sẽ hủy phá nó khỏi mặt đất; nhưng ta sẽ không diệt sạch nhà Gia-cốp, Đức Giê-hô-va phán vậy.” (9: 8)
“Trong ngày đó, ta sẽ dựng lại nhà tạm của Đa-vít, là nhà đã đổ, và tu bổ lại những chỗ rách nát của nó. Ta sẽ dựng lại những nơi đổ nát và xây nó lại như ngày xưa; đến nỗi chúng nó sẽ thâu được những dân sót của Ê-đôm và hết thảy các nước được xưng bởi danh ta, Đức Giê-hô-va là Đấng làm trọn mọi điều ấy phán vậy.” (9: 11-12)
Tất cả những điều này nay đã được ứng nghiệm rồi, nơi dân Y-sơ-ra-ên nói riêng và cho Hội Thánh Chúa nói chung (Công vụ 15: 16-17)
Chúng ta học được điều gì từ những câu cuối cùng trong sách tiên tri A-mốt? - Ấy là sự thành tín của Đức Chúa Trời. Điều gì Chúa đã phán – dù là trừng phạt hay phục hồi – Chúa đều thực hiện cách trọn vẹn. Không hề có chuyện Chúa nói chơi, hù dọa, hay hứa … lèo. Điều gì Chúa đã phán thì chắc chắn sẽ xảy ra. Do đó, hãy luôn kính sợ Ngài và vững tin nơi Ngài.


Thứ Năm, 10 tháng 9, 2015

HỌA ĐẾN RỒI KÌA

A-mốt 6-7
Trong phần Kinh Thánh hôm nay, A-mốt tiếp tục phần tuyên án của mình. Đối tượng bị tuyên án hôm nay là những người lãnh đạo quốc gia và hàng quý tộc của cả Y-sơ-ra-ên lẫn Giu-đa (6: 1). Hôm qua, quý bà đã bị kết án rồi, và hôm nay đến lượt quý ông.
Tội của “mấy cha, mấy anh” là gì? – Là ăn chơi … quên tổ quốc! (6: 4-6)
Vì đang sống trong một thời sung túc nên cả Giu-đa (đại diện là Si-ôn) lẫn Y-sơ-ra-ên (đại diện là Samari) đều rơi vào cảnh tự mãn ngút ngàn.
Ăn thì phải là cao lương mỹ vị, dùng thì phải là hàng hiệu chính hãng (6: 4, 6). Tiệc tùng, lễ hội, đàn ca hát xướng triền miên.
Ăn uống, hay dùng hàng hiệu tự thân nó không có gì là tội lỗi cả. Chúa không quở trách hay lên án con dân Chúa và hàng lãnh đạo về việc ăn sung mặc sướng. Chúa lên án họ - những người lãnh đạo quốc gia - vì họ không hề quan tâm gì đến “lợi ích dân tộc”, không quan tâm gì đến “tiền đồ quốc gia”. Chúa lên án họ vì đã “đảo ngược công lý, đánh tráo đức hạnh, bất chấp cả luân thường đạo lý” (6: 12).
Vào thời bấy giờ tại Y-sơ-ra-ên lẫn Giu-đa, bất công xã hội gia tăng chưa từng có. Thật không khác chi ở ta thời nay, khi mà công lý chỉ còn là tên của một diễn viên hài! Đó cũng chính là lý do mà chúng ta thấy, dường như, tiên tri A-mốt lên án những bất công xã hội mạnh mẽ hơn là tội thờ lạy hình tượng.
Không chỉ vô trách nhiệm đối với vận mệnh của dân tộc, đối với cơ nghiệp nhà Chúa, những người lãnh đạo của cả Y-sơ-ra-ên và Giu-đa còn quá tự mãn vì tình trạng sung túc hiện tại của chính mình. Họ không tin rằng sẽ bị tai họa; họ không tin rằng sẽ bị diệt vong.
Mà tin sao được, khi ta đang thịnh vượng, sung túc, an ổn thế này. “Ta mà phạm tội ấy à? Phạm tội mà lại được thịnh vượng, hùng cường thế này sao?”
Trả lời cho kiểu lý luận ‘cùn’ ấy, Chúa bảo họ hãy đến “Canh-nê, Ha-mát Ráp-ba, Gát” mà xem. Mấy thành phố đó, vùng lãnh thổ đó chẳng rộng hơn, mạnh hơn, vững hơn cả hai vương quốc của ngươi gộp lại sao? Thế mà Chúa ‘bụp’ một phát là tất cả đã bị xóa sổ hoàn toàn. Huống chi là các ngươi, bé bằng cái lỗ mũi. Ở đó mà tinh tướng. (6: 2)
Những người lãnh đạo luôn được ăn trên ngồi trốc, nên cũng được ưu tiên một trong việc đi lưu đày! Công bình quá rồi còn gì (6: 7)
Còn đối với những lãnh đạo tôn giáo, cỡ như tế sư Amaxia ở Bê-tên, người đã chẳng những không ăn năn những việc ác mình mà còn đặt điều, chụp mũ, vu khống tôi tớ thật của Chúa, thì ngoài việc bản thân y phải đồng chịu cảnh lưu đày biệt xứ, còn gia tài y thì tiêu tan, con cái y tiêu tùng, vợ y phải “bán trôn nuôi miệng”! (7: 17)
Án của Chúa, một khi đã tuyên thì chỉ có thể thay đổi hình thức thi hành án – nếu có sự cầu thay của tôi tớ Chúa – nhưng không bao giờ được miễn thi hành. Nhớ nha.
Hình ảnh Chúa căng dây dọi hay dây chuẩn mực trên dân Y-sơ-ra-ên cho biết đã đến lúc Chúa … “căn theo lý mà xử” rồi. Một khi mà Chúa đã lấy thước tấc của Ngài ra đo, thì mọi người, mọi việc đều thiếu hụt, đều cong vẹo là cái chắc.
Có thể, trong cái nhìn của con người thì đời sống của chúng ta, công việc của chúng ta, chức vụ của chúng ta, gia đình của chúng ta, hội thánh của chúng ta rất ô-kơ, thậm chí còn quá ô-kơ nữa là khác. Nhưng nếu đem so với dây chuẩn mực của Chúa – Lời Chúa – thì liệu quá trình thẩm định có cho ra kết quả là “tê-ken” như trong trường hợp của vua Bê-tơ-xát-sa (Đanien 5: 27) chăng?
Có thể, vì có một ai đó đã cầu thay nên dịch châu chấu, và lửa hoạn nạn chưa giáng xuống trên chúng ta chớ chẳng phải vì chúng ta quá tốt lành như chúng ta nghĩ đâu nha.
Khá tỉnh thức, canh giữ tấm lòng, ý tưởng và lối sống của mình mỗi một ngày. Chúa mà chúng ta thờ phượng và phục vụ cũng chính là Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên trong thời A-mốt. Ngài là Đấng yêu thương, nhưng đồng thời cũng là quan án công bình, không bao giờ gọi kẻ có tội là vô tội đâu nhé.


Thứ Tư, 9 tháng 9, 2015

GIA TỘC SUY TÀN

A-mốt 3-5 
Sau khi đi một “đường cong mềm mại” xâu 7 tên láng giềng vào một chuỗi, sợi dây thòng lọng dần siết vào cổ Y-sơ-ra-ên. Vì đây mới là đối tượng phục vụ chính của tiên tri A-mốt.
Trong 3 chương Kinh Thánh hôm nay, chúng ta sẽ học được không ít điều về những nguyên tắc luận tội và định án của Đức Chúa Trời.
Trước hết, đó là nguyên tắc: đặc quyền đi liền trách nhiệm.
“Ta đã biết chỉ một mình các ngươi trong mọi họ hàng trên đất; vậy nên ta sẽ thăm phạt các ngươi vì mọi sự gian ác các ngươi.”  (3: 2)
Y-sơ-ra-ên là dân được tuyển chọn của Đức Chúa Trời, hay nôm na là con một. Là con một thì quyền lợi thì khỏi nói rồi, nhưng còn trách nhiệm? – Là con một thì phải gánh hết mọi trách nhiệm chớ răng. Đúng không?
Không có chuyện rằng thì là con một nên được miễn … ăn đòn khi phạm lỗi đâu nhé. Đừng có đem chuyện COCC (con ông cháu cha) ra mà hòng bẻ cong Luật Trời.
Nếu bạn đã là con dân của Chúa, được học biết điều ngay lẽ phải rồi mà còn không chịu theo đường ngay, lối sáng nhưng cứ sống như lúc còn trong tối tăm thì hình phạt từ nơi Chúa là không tránh khỏi. Và nếu bạn là người từng nhiều năm trong Chúa, là nhân sự Hội Thánh, là người hầu việc Chúa thì mức án chắc chắn là sẽ được ‘chiếu cố’ theo hình thức tăng nặng đấy.
Thứ hai, trước khi xử phạt phạm nhân, Đức Chúa Trời luôn cho họ cơ hội để ăn năn.
“Cũng vậy, Chúa Giê-hô-va chẳng có làm một việc gì mà Ngài chưa tỏ sự kín nhiệm Ngài ra trước cho tôi tớ Ngài, là các đấng tiên tri (3: 7)
Không bao giờ có chuyện, vừa phạm tội là bị Chúa uýnh cái ầm liền đâu. Chúa dùng hết người này đến hoàn cảnh nọ để cảnh báo, nhưng nếu phạm nhân cứ “đường ta ta cứ đi”, không chịu quay đầu là bờ thì việc chịu án chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.
Trong trường hợp của vương quốc Y-sơ-ra-ên phái Bắc này, thì Chúa đã liên tục sai các tiên tri của Ngài đến cảnh báo họ nhưng họ chẳng thèm nghe. Rồi thì đói (4: 6), rồi thì hạn (4: 7-8), rồi thì sâu bọ phá hại mùa màng (4: 9), rồi thì dịch bệnh, chiến tranh, bạo loạn, đảo chính (4: 10-11), … Nhưng tất cả những tín hiệu cảnh báo này không đủ ‘đô’ để tỉnh thức dân sự Chúa khỏi sức hút của một đời sống tội lỗi, một đời sống vô tín, một đời sống xa cách Chúa nhưng lại tưởng rằng mình vẫn đang có Chúa và đang phụng sự Chúa.
Có đến 5 lần trong chương 4 cụm từ “Dầu vậy các ngươi cũng không trở lại cùng ta!” được lập lại (4: 6, 8, 9, 10, 11). Hãy suy gẫm về sự nhân từ và sự nín chịu của Chúa và sự cứng lòng của dân sự của Chúa, một khi đã miệt mài trong tội lỗi.
Câu 12 của chương 4 thường được sử dụng để giảng trong lễ tang của người tin Chúa, nhưng trong bối cảnh của cả chương thì đây là lời của Chúa cho những người cứng lòng, phản nghịch. “Ok, vì án phạt đã được tuyên rồi, có gì trăn trối thì nói đi để còn ra pháp trường!”
Thứ ba, một khi mà con dân Chúa cứ ‘cương’, không chịu nhận lỗi và ăn năn sám hối thì Chúa chắc chắn sẽ xử án cách công khai. Tức là, phơi bày chuyện đó ra trước bàn dân thiên hạ.
Chúa mời gọi dân Philitin, với đại diện là Ách-đốt, cùng dân Ai-cập đến thủ đô Samari cả Y-sơ-ra-ên là nhằm mục đích đó (3: 9).
Thế cho nên, khi Chúa còn dùng ai đó, một điều gì đó hay một hoàn cảnh nào đó để cảnh báo chúng ta thì hãy lo mà tỉnh thức, tra xét lòng mình, lối sống của mình, và quay đầu trước khi Chúa lôi chúng ta ra trước bàn dân thiên hạ, mà nhất là trước mặt những người không tin thờ Chúa, chống nghịch Chúa.
Trong phần luận tội của tiên tri A-mốt ở phần Kinh Thánh hôm nay có một đối tượng trong dân Y-sơ-ra-ên được chỉ đích danh:
“Hỡi những bò cái của Ba-san, ở trên núi Sa-ma-ri, Hãy nghe đây! Các ngươi áp bức kẻ nghèo nàn, hà hiếp người thiếu thốn, Và nói với chồng của mình rằng: ‘Hãy đem thức uống đến đây!’” (4: 1)
Basan là một địa danh thuộc lãnh thổ của vương quốc phía Bắc, nay thuộc cao nguyên Gô-lan. Đây là nơi lý tưởng của việc chăn nuôi bò sữa. Bò cái Basan là hình ảnh nói về những mệnh phụ phu nhân, những người phụ nữ quyền quý trong Y-sơ-ra-ên thời bấy giờ.
Tội của họ là gì? – Nếu nói một từ thì là: ĂN, còn hai từ thì là THAM ĂN. Đây đúng là “ăn để chết” nè.
Điều cuối cùng mà chúng ta có thể tìm thấy trong phần Kinh Thánh hôm nay là Chúa luôn có phương cách điều trị cho mọi chứng bệnh tội lỗi cho dân sự của Ngài.
“Hãy tìm kiếm Ta thì các ngươi sẽ sống!” (5: 4, 6, 8)
“Hãy tìm điều lành và đừng tìm điều dữ, để các ngươi được sống” (5: 14,15)
Giải pháp không phải là chạy đến nơi này, nơi kia (Bê-tên, Ghinh-ganh, Bê-e Sê-ba); giải pháp cũng không phải là duy trì các lễ nghi tôn giáo. Thăm viếng nơi này, nơi kia không có gì là sai; duy trì những lễ nghi hay các buổi thờ phượng Chúa không phải là tội lỗi. Thế nhưng, nếu nơi lòng của chúng ta – Đền Thờ thật của Chúa – mà chúng ta không thể hoặc không còn gặp được Chúa, thì mọi sinh hoạt tôn giáo của chúng ta, dù chân thành, sùng kính đến đâu cũng không thể khiến chúng ta “được sống” đâu.
Nếu Đức Chúa Trời không còn thật sự được tôn làm Chúa trong đời sống của chúng ta, thì anh chị em ơi, dù có tham dự hàng ngàn, hàng vạn kỳ bồi linh ở trời Tây, đất Á hay sinh hoạt ngay trong những Hội Thánh với những đầy tớ Chúa được ơn cỡ nào đi nữa, thì sự sống thật vẫn luôn là xa vời đối với mỗi một chúng ta.
Dân Y-sơ-ra-ên đã được biết giải pháp của Đức Chúa Trời cho tình trạng của mình, nhưng họ khước từ điều ấy, và kết quả là đúng 30 năm sau, họ đã “bị lưu đày qua bên kia Đa-mách” (5: 27).
Còn tôi và anh chị em thì sao?


Thứ Ba, 8 tháng 9, 2015

TRỜI TUÔN LỬA GIẬN

A-mốt 1-2 
A-mốt, chớ không phải là A-móc hay A-còng: @, là một chàng Hai Lúa chính hiệu, gốc Nam Bộ được Chúa gọi làm tiên tri cho vương quốc Y-sơ-ra-ên ở phía Bắc. Thời điểm mà Hai Lúa A-mốt đùng đùng bỏ bầy chiên, bỏ vườn cây ăn trái, ngược ra Bắc giảng đạo là thời cực thịnh của cả hai vương quốc: Giu-đa phía Nam, và Y-sơ-ra-ên phía Bắc. Thời Ô-xia làm vua Giu-đa và Giê-rô-bô-am II đang cai trị Y-sơ-ra-ên. (Anh chị em có thể xem lại thời kỳ lịch sử này trong sách II Vua và II Sử Ký).
Đang lúc đất nước thái bình, kinh tế tăng trưởng vùn vụt, tình hình an ninh chính trị cực kỳ ổn định, sinh hoạt tôn giáo và lĩnh vực xã hội khác đang trên đà thăng tiến, thế mà có tay ‘nhà quê một cục’ lại dám gân cổ, nhân danh Chúa, mà phê bình chỉ trích lên án chế độ và quần chúng nhân dân mới lạ chứ. Tay này đúng là điên nặng rồi nè.
Thế nhưng, Hai Lúa A-mốt đâu có điên. Sứ điệp của ‘hắn’, tuy đậm chất nông dân, nhưng có sức xuyên thủng mã ngoài đáng trọng của quốc gia, rồi bóc trần cái căn cốt đang thối rữa của sự thất đức, bất công, lạc quan ảo và lòng mộ đạo nông cạn của cả một dân tộc.
Là nông dân thứ thiệt, chưa qua trường lớp chuyên môn gì ráo trọi, nhưng một khi đã cầm mi-cờ-rô-phôn trong tay rồi thì Hai Lúa A-mốt nhà ta cũng rất chi là … tiên tri pờ-rồ nha.
Đầu tiên là luận tội bảy … thằng lùn hàng xóm: Asyri, Philitin, Ty-rơ, Ê-đôm, A-môn, Mô-áp và … Giu-đa. Rồi cuối cùng, … chấm tọa độ zero, xiết dần thòng lọng: ‘Mầy’ hả Y-sơ-ra-ên. Ở đó mà cười người ta đi con!
Hãy tưởng tượng tâm trạng hể hả, phấn khích của vua tôi nhà Y-sơ-ra-ên là thể nào khi nghe tiên tri A-mốt luận tội và tuyên án đối với các dân tộc thù nghịch với họ ở xung quanh.
Lần lượt từng ‘thằng’ ngoại bang một sẽ bị thiêu cháy trong lửa vì những tội ác chống lại nhân loại của chúng. “Quá xứng đáng còn gì. Ác quá mà. Đúng là Trời có mắt” – Có thể Y-sơ-ra-ên đã reo lên như thế.
Rồi đến lượt thằng em Giu-đa cũng bị … hỏa hình như thế. “Thấy chưa, có hai chi phái mà cũng bày đặt. Đấy, giờ mới biết ai đúng ai sai đó nha. Cháy nhà ra mặt chuột. Y-sơ-ra-ên nâm-bờ oanh! Giê-rô-bô-am vạn tuế, vạn vạn tuế! Y-sơ-ra-ên nâm-bờ oanh! Giê-rô-bô-am vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Bổng nhiên, tiếng reo hò đột ngột im bặt khi giọng sang sảng của A-mốt vẫn tiếp tục: “Đức Giê-hô-va phán như vầy: Bởi cớ tội ác của Y-sơ-ra-ên đến gấp ba gấp bốn lần, nên ta không xây bỏ án phạt khỏi nó, …” (2: 6).
Là sao, là sao? – Chuẩn bị nghe tuyên án chớ sao.
A-mốt tuyên án rất chi là bài bản, đúng y chang theo mẫu đã định nha. Cùng một khuôn như thế, dành cho 7 phạm nhân. Này nhé:
“Đức Giê-hô-va phán như vầy: Bởi cớ tội ác của ……………………. đến gấp ba gấp bốn lần, nên ta không xây bỏ án phạt khỏi nó; vì chúng nó đã …………………………….. Ta sẽ sai lửa đến trên ……………………., nó sẽ thiêu nuốt …………………………”
Dân ngoại bị ‘đốt’ vì những tội ác chống lại nhân loại, còn dân Chúa – thì ngoài những tội ác về mặt xã hội (2: 6-8, 11-12) – họ bị ‘thiêu chín’ vì “đã bỏ luật pháp của Đức Giê-hô-va và không vâng theo lệ luật Ngài” (2: 4).
Hiểm họa nằm ở chỗ: con dân Chúa cả nước đều phạm tội trọng nhưng họ lại đang có một đời sống thịnh vượng, phát đạt về phương diện vật chất; sảng khoái về phương diện tinh thần; yên ổn trong quan hệ giao tiếp. Làm sao một cá nhân, một dân tộc phạm tội lại có thể có được một kết quả như thế cơ chứ. Chết là ở chỗ đó, họa là ở chỗ đó.
Cũng giống như biết bao nhiêu người Việt ta, dù ở trời Âu hay đất Á, thường phớt Ăng-lê ba cái chuyện cảnh báo về ăn uống dinh dưỡng: “Ây-da, cứ vẽ chuyện. Sống chết có số. Cứ ăn uống thỏa mái vào. Đường sữa, dầu mỡ cứ vô tư đi. Đã ăn uống là phải khoái khẩu, là phải ngon miệng, chả việc gì phải kiêng khem cả. Chưa gì đã sợ chết”
Ừ thì vô tư, cho đến một ngày, đùng một phát mấy căn bệnh nhà giàu réo gọi. Xong phim!
Hãy nghe lời cảnh báo vẫn còn đầy tính thời sự của của Chúa nè cưng: “Nầy, ta sẽ chận ép các ngươi trong nơi các ngươi cũng như cái xe đầy những lúa bó chận ép. Người lẹ làng sẽ không thể trốn được; người mạnh mẽ sẽ không bổ sức cho mình nữa, và người bạo dạn sẽ chẳng cứu được mạng sống mình. Kẻ giương cung sẽ chẳng đứng vững được; kẻ có chân lẹ làng sẽ chẳng lánh khỏi được; người cỡi ngựa sẽ không thể cứu mình; và kẻ bạo gan trong những người mạnh mẽ sẽ ở trần mà trốn trong ngày đó, Đức Giê-hô-va phán vậy.” (2: 13-16)
Người thờ Chúa, gia đình thờ Chúa mà bị cùng mức án y chang như dân không tin thờ Chúa thì đúng là không còn gì để nói nữa rồi.
“Phòng bệnh hơn chữa bệnh”. Ai cũng thuộc nằm lòng câu này. Thế nhưng, thuộc là một chuyện, còn việc có chịu “phòng”, có chịu “tránh” hay không lại là một chuyện hoàn toàn khác. Thế thì, hãy dành thì giờ đọc đi đọc lại vài lần 2: 4-12 để “phòng tránh” hoặc để tự bắt mạch cho mình xem đã bị dính chủng virut nầy chưa, hỡi anh chị em.