Giô-na
1-4
Nếu so về độ mỏng thì sách
tiên tri Giô-na không thể sánh cùng … cực siêu mỏng Áp-đia của ngày hôm qua.
Thế nhưng, nếu nói về độ ngắn của sứ điệp thì có lẽ Giô-na đã đạt đến độ ngoại
hạng, siêu cầu thủ rồi. Ngắn đến thế này cơ mà:
“Còn
bốn mươi ngày nữa, thành Ni-ni-ve sẽ sụp đổ.” (3: 4) Chỉ vỏn vẹn có 10 từ. Đó là trong
tiếng Việt, chớ còn trong tiếng Anh hay một số ngôn ngữ khác thì còn ngắn hơn.
Ngắn nhưng mà … bén lắm à
nha. Cả thành Ninive, từ dân đến vua, từ người đến thú đều quấn bao gai, nhin
ăn, nhịn uống kêu xin sự thương xót của Đức Chúa Trời ngay lập tức (3: 5-9)
Sự ăn năn đã xảy ra trên cả
một cộng đồng ngoại giáo, SAU KHI người của Chúa (Giô-na) hạ lòng ăn năn, quay
trở lại đầu phục Chúa. Điều này cũng đã từng xảy ra trong chức vụ của sứ đồ
Phê-rơ nhưng so về số lượng người đáp ứng thì kém xa Giô-na (3.000/120.000)!
Bài học đầu tiên từ sách
Giô-na là rứa đo.
Tiếp theo, hễ nơi đâu còn
có người thật lòng ăn năn cầu khẩn Chúa, thì nơi đó còn nhận được sự tha thứ
của Đức Chúa Trời. Bất kể người đó là ai – là đầy tớ Chúa hay người chưa từng
tin thờ Chúa.
Tiếp theo, là chuyện lạ đời
khi người giảng đạo không muốn người nghe quy đạo. Tại sao Giô-na không muốn
toàn quan, toàn quân, toàn dân Ninive ăn năn? Tại vì đối với Y-sơ-ra-ên thì
Ninive là kẻ thù truyền kiếp. Mà kẻ thù thì chỉ có giết chớ làm gì có chuyện
tha. Đúng không?
Nhưng ngặt nỗi, Đức Chúa
Trời của Giô-na lại hay “động lòng thương xót” lắm cơ. Bất kỳ ai mà hạ lòng ăn
năn, xưng nhận tội lỗi mình và cầu xin sự tha thứ thì Chúa tha liền à. Giô-na
biết rõ điều đó. Ông biết rằng, “Chúa là Đức Chúa
Trời nhân từ, hay thương xót, chậm giận, và giàu tình yêu thương, lại sẵn sàng
đổi ý không giáng tai họa” (3: 2)
Thế cho nên, Giô-na đã chọn
thà bất tuân thiên lệnh, và thậm chí thà chết chớ nhất định không cho kẻ thù
của dân tộc mình có con đường sống (1: 1-3, 12). Yêu nước đến thế là cùng. Thâm
thù đến thế là … tuyệt đỉnh công phu đấy.
Rồi khi bị Chúa … ‘triệt
buộc’ phải xuất đầu lộ diện tại Ninive để công bố ý muốn của Đức Chúa Trời
trong hình hài của người về từ cõi chết, thì Giô-na giảng theo kiểu … “mời
nhưng vái trời đừng ăn!”
Ừ thì Giô-na đã vâng lời.
Ông đã đến đúng nơi cần đến, nói những gì cần nói và thậm chí, ông đã có một
cuộc truyền giảng thành công ngoài mong đợi.
Vâng, trong cái nhìn của
con người thì đúng là như thế. Song trong cái nhìn của Đức Chúa Trời thì vẫn còn
một điều cần phải được gỡ bỏ khỏi tấm lòng của tôi tớ Ngài. Người hầu việc Đức
Chúa Trời cần phải có một tấm lòng thương xót.
Khi giới thiệu Chúa Giê-xu
cho người khác, khi chia sẻ Tin Lành cho người khác thì chúng ta làm điều đó vì
răng: vì bổn phận, trách nhiệm, vì sợ bị Chúa uýnh hay là vì ta thương họ, muốn
cho họ hưởng được tình yêu của Chúa?
Khi cầu thay cho những
người lãnh đạo đất nước hoặc cho những người đang chống đối, bách hại, quấy phá
mình, bạn và tôi có thật sự thương cảm họ hay cầu thì cầu nhưng lòng luôn thầm
mong ‘chúng’ chết phứt cho rồi?
Hỡi anh chị em yêu dấu của
tôi, đặc biệt là những người đang hầu việc Chúa, hãy tra xét lòng mình xem có
bị tinh thần “hận truyền kiếp” của Giô-na đang ‘ám’ không nhé. Có những đối
tượng nào mà anh chị em không bao giờ muốn họ được cứu chăng?
Bài học thứ 4 mà chúng ta
có thể nhận được từ sách Giô-na là quyền tể trị của Đức Chúa Trời trên toàn cõi
tạo vật.
Chúa điều động và sai khiến
mọi vật, mọi quy luật để hoàn thành chương trình, kế hoạch của Ngài. Từ con cá
voi đến con sâu cắn lá; từ một trận bão lớn đến một cơn gió nóng. Chúa bảo
nuốt, chúng nuốt; Chúa bảo cắn, chúng cắn; Chúa bảo nôn, chúng nôn. Tất tần
tật, tuốt tuồn tuột đều răm rắp vâng lịnh Chúa.
Đức Chúa Trời mà chúng ta
thờ phượng là như thế đấy. Hãy cố mà học biết tin cậy nơi Ngài.
Cuối cùng là hình ảnh đầy
tương phản: khi đối diện với hiểm họa chết người chờ chực là cơn bão lớn trên
biển thì các thủy thủ ngoại giáo đều khẩn thiết cầu xin với thần thánh của
mình, riêng người của Chúa vẫn vô tư ngủ. Không phải ngủ vì “tâm linh tôi an
ninh thay” mà là vì “nhắm mắt lại”, “trốn tránh thực tại”, không quan tâm gì
đến những biến động xung quanh.
Sẽ là vô cùng tồi tệ khi
người của Đức Chúa Trời không còn có thói quen kêu cầu Chúa của mình kể cả khi
lâm vào hoạn nạn, tai ương.
Đối với con người thì việc
Giô-na xuống tàu đi Ta-rê-si có thể được hiểu là đang đi “công việc Chúa ở nước
ngoài”, nhưng đối với Đức Chúa Trời thì đó là một hành động đào ngũ, rời bỏ
chức vụ. May mà còn có cơn bão lớn nổi lên nên người ta mới biết được Giô-na
đang chống nghịch Chúa, đang lìa bỏ công việc Chúa giao. Bằng không thì …
Hóa ra không phải chuyến đi
nào cũng là đi theo ý Chúa nhỉ?