2 Corinhto 10-13
Những tưởng là bác Pôl đã giải quyết dứt điểm với mấy ‘ôn’ con tại
Cô-rinh-tô trong phần Kinh Thánh hôm qua rồi, hóa ra là chưa xong. Thế cho nên
trước khi dừng bút, bác í lại mần thêm phát nữa. Kinh.
Thi hành kỷ luật một ai đó không bao giờ là một công việc thú vị, và
càng nhức nhối hơn khi thẩm quyền của người thi hành kỷ luật bị công kích. Để
bênh vực thẩm quyền sứ đồ của mình, một sứ đồ của Đức Chúa Giê-xu Christ,
Phao-lô đã xâu chuỗi một loạt những chứng cớ từ ‘lý lịch trích ngang’ của mình,
bao gồm cả sự kiện ‘thoát xác lên trời’ lẫn ‘cái dằm trong xác thịt’ (12:
1-10).
Mà bác í cũng lạ lắm cơ. Thường thì người ta “tốt khoe, xấu che” nhưng
bác Pôl nhà ta thì lại ‘khoe’ toàn cái yếu, cái nhục, cái bại của mình không à
(12: 22-33). Mà bác đang ‘thi’, đang ‘so’ với mấy ‘ôn’ giáo sư, mấy ‘ôn’ sứ đồ
hoặc tự phong hoặc được người phong tại Cô-rinh-tô kia đấy. Bác í không sợ
‘thua’ mới lạ chớ. Răng rứa? – Vàng thiệt mà, sợ gì lửa.
Đọc 4 chương Kinh Thánh hôm nay, chúng ta thấy được điều gì về chức vụ
của một vị sứ đồ được nhìn nhận là thành công thuộc hàng tốp ten tự cổ chí kim?
Nếu chỉ thuần túy trong cái nhìn của con người thì không có gì là chiến thắng,
là anh hùng hết ‘gáo’. Nào bị uýnh bị tù, bị thù bị rét, bị xét bị đói, bị trói
bị nguy, … liền tù tì, đúng là lên bờ xuống … biển, cả nghĩa đen lẫn nghĩa
bóng.
Chỉ mỗi cảnh phải trốn vào giỏ để thoát thân khỏi thành Đa-mách là đã
thấy bác í ‘yếu’ cỡ nào rồi, đúng không? Đó là chưa kể đến chuyện “cái dằm nằm
thâm niên trong xác thịt” của bác í. Sứ đồ nổi tiếng chi mà có mỗi cái dằm tí
ti nhưng vẫn không thể nhổ được hè?
Vâng, hầu hết những chức vụ, những cuộc đời được xem là thành công trong
Kinh Thánh, nếu xét theo cái nhìn hay tiêu chuẩn của con người thì không thể
nào gọi là thành công được, thậm chí phải gọi là thất bại mới đúng. Giăng
Bap-tít, Phê-rơ, và thậm chí là của Chúa Giê-xu và như thế cuộc đời và chức vụ
của Phao-lô cũng không ngoại lệ. Trong cái nhìn của con người – mà mấy ‘ôn’ con
ở Cô-rinh-tô đang nhìn – thì không cách chi có thể gọi Phao-lô là sứ đồ được
cả. Thế nhưng, trong cái nhìn của Thiên Chúa thì Phao-lô đúng là “hàng thượng
thiên chất lượng cao” đấy.
Phao-lô không khoe về dòng giống, về bằng cấp, về học vị, về địa vị của
mình, nhưng ông khoe về những hy sinh gian khó mà ông đã chịu trong tư cách một
đại sứ của Đấng Christ, “một người được Chúa trực tiếp sai đi” (tức nghĩa đen
của từ sứ đồ). Nói như thế không có nghĩa là bác í khoe rằng mình có khả năng
chịu đòn hay … lì đòn, mà là khoe về chiếc tem chất lượng cho chức vụ sứ đồ
thật của mình đấy thôi. Mà đòi đến “tem chống giả” này thì mấy ‘ôn’ giáo sư, sứ
đồ tại Cô-rinh-tô kia biết móc đâu ra. Đúng là bác Pôl quái thật đấy. Chiếu như
thế thì chúng không bí mới là lạ. Đúng không?
Ngày nay cũng còn đó những ‘chiên dza’ đi giảng dạo, tức là chuyên đi
hết nơi này đến nơi khác để giảng dạy Kinh Thánh. Những người này thường là
liên lạc, kết nối với một số người trong một hội thánh địa phương nào đó,
thường là những tín đồ … có số má, hay thuộc thành phần bất hảo, để tổ chức
những buổi nhóm, buổi học Kinh Thánh, cầu nguyện phấn hưng, … mà không hề xin
phép hoặc thậm chí báo cho người lãnh đạo hội thánh đó biết.
Thử hỏi, một người mang danh là hầu việc Chúa (mục sư, giáo sư, truyền
đạo, …) mà lén lén lút lút vào nhà người khác như một kẻ trộm như thế, thì họ
sẽ dạy gì cho những con chiên trong những buổi nhóm đó: Họ khuyên các tín hữu
đến tham dự các buổi nhóm đó tôn trọng, thuận phục người lãnh đạo tại địa
phương đó chăng? (Họ có trọng, có phục đâu mà đi dạy người ta kia chứ). Họ sẽ
khuyên tín đồ hiệp một, kính Chúa, yêu người, sống đời thánh khiết chắc?
Thế mà, “một bộ phận không nhỏ” cũng nghe theo, tin theo mới đau chớ.
Bài học ở Cô-rinh-tô là ví dụ sống đấy. Hội thánh chia bè kéo cánh, người thành
lập hội thánh, lãnh đạo hội thánh thật thì bị công kích, xua đuổi, còn ‘kẻ
trộm, kẻ gian’ thì lại được queo-cơm! Hãy tỉnh thức hỡi anh chị em.
Trong chương 10 hôm nay cũng có một địa chỉ Kinh Thánh thường được những
người Ngũ Tuần, Ân Tứ hiểu theo nghĩa ‘bị bứng gốc’ khỏi văn mạch.
‘Hắn’ đây: “Vả, những khí giới mà chúng tôi dùng để chiến tranh
là không phải thuộc về xác thịt đâu, bèn là bởi quyền năng của Đức Chúa Trời,
có sức mạnh để đạp đổ các đồn lũy: Nhờ khí giới đó chúng tôi đánh đổ các lý
luận, mọi sự tự cao nổi lên nghịch cùng sự hiểu biết Đức Chúa Trời, và bắt hết
các ý tưởng làm tôi vâng phục Đấng Christ” (10: 4-5).
Nếu đọc ‘có đầu
có đuôi’, thì ta sẽ thấy bác Pôl không hề có ý nói đến chiến trận thuộc linh,
diệt ma trừ tà gì ở đây hết á. Ý bác chỉ đơn giản tuyên bố là sẽ không ăn miếng
trả miếng với mấy ‘ôn’ con của bác tại Cô-rinh-tô theo cùng cái cách rất chi là
xác thịt, rất chi là … bẩn mà chúng dành cho bác mà thôi. Đó cũng là xì-tai mà
chúng ta cần phải học theo bác í khi bị đòn oan nha bà con. Nhớ đấy.
Điều cuối cùng trong phần Kinh Thánh hôm nay liên quan đến “cái dằm
trong xác thịt” của Phao-lô (12: 7-9). “Cái dằm” nếu là nghĩa đen thùi lùi thì
quá đơn giản. Đó là một mãnh vỡ rất nhỏ hoặc của gỗ, hoặc của đá, … có khả năng
xuyên thấu. Nhưng chắc chắn Phao-lô không nói theo nghĩa đen. Này nhé, ‘hắn’ là
“sứ giả của Sa-tan”, được chính Chúa (chớ không phải Sa-tan à nha) cài cắm vào
xác thịt Phao-lô. Mục đích? – Giữ Phao-lô khỏi kiêu ngạo vì chuyến du lịch lên
thiên đàng năm trước.
Như vậy, cái dằm này cũng có chức năng giống hệt như một cái phanh
(thắng) của chiếc xe hay chính xác hơn là như một chiếc hàm thiếc nơi miệng
ngựa vậy đó. Vì mục đích của ‘hắn’ rất chi là rõ ràng, tức là có lợi cho
Phao-lô, nên dù 3 lần chớ đến 100 lần ông cầu xin đi nữa thì Chúa vẫn lắc đầu
như thường.
Vì dính đến “xác thịt” nên nhiều người cho rằng “cái dằm” là một căn
bệnh … kinh niên chi đấy mà Phao-lô đã mắc. Số khác thì luận rằng, “cái dằm” là
cái số khổ, cái số bị đòn mà Phao-lô được hưởng trọn đời, kể từ khi bước chân
vào con đường hầu việc Chúa. Chịu. Giá mà bác í chịu nói rõ cho một tiếng thì
hay biết mấy nhễ. Giờ thì chỉ còn ‘nín chịu’ chờ ngày về trễn mà hỏi bác í chớ
biết mần răng.
Bạn có thể cho rằng, “cái dằm” là cái chi chi đó cũng được, nhưng đó
phải là ‘cái’ mà Chúa dùng để ‘hãm’ người của Chúa khỏi rơi vào tội kiêu ngạo
và để chứng tỏ rằng, “quyền năng của Đức Chúa Trời trở nên trọn vẹn trong sự
yếu đuối của con người”.