Galati 1-6
Trong Đấng Christ, tức là trong Chúa Cứu Thế
Giê-xu, chúng ta được tự do.
Tự do khỏi điều gì? – Tự do khỏi luật pháp.
Tự do là để làm gì tùy thích hay răng? – Nỏ phải.
Tự do không phải là giấy phép để phạm tội mà là để
sống một đời tin kính. Nói cách ngắn gọn là tự do để làm điều đúng, chớ không
phải để làm điều sai. Đấy, nội dung chính của thơ Galati là chừng nớ thôi.
Nhưng … tại sao Phao-lô lại nhấn mạnh đến chuyện
này khi viết cho các hội thánh tại vùng Galati? - Ấy là vì tại các hội thánh
này – sau khi được Chúa dùng Phao-lô và Banaba thành lập trong hành trình
truyền giáo lần thứ nhất của họ – đã được các giáo sư giả, những người hầu việc
Chúa gốc Do-thái, ‘chăm sóc’ hết sức tận tình bằng một Phúc Âm cải biên.
Theo loại ‘Phúc Âm’ đó, thì một người ngoại quốc,
tức không phải người Do Thái, muốn nhận được sự cứu rỗi thì ngoài việc tin nơi
Chúa Giê-xu còn cần phải vâng giữ luật pháp nữa.
Mà “Luật Pháp” bác Pôl đề cập ở đây là luật chi? –
Đó chính là những luật lệ, quy định của Do Thái giáo. Những luật lệ, quy định
này lại bao gồm những lề luật được ghi chép trong kinh Cựu ước. Trong kinh Cựu
ước có 3 loại luật.
(a) Giáo luật hay giáo nghi: Loại
luật này liên quan cách đặc biệt đến việc thờ phượng Chúa của người Israel, đặc
biệt là nghi thức cắt dương bì (xem Lê-vi ký 1: 1-13). Mục đích chính yếu của
các nghi lễ này là hướng người ta đến với Đức Chúa Giê-xu Christ. Do đó, những
luật này đã hết hiệu lực sau khi Chúa Giê-xu sống lại từ trong kẻ chết.
Người tin thờ Chúa ngày nay không phải tuân giữ
những nghi lễ loại này. Tuy nhiên những nguyên tắc ẩn đằng sau các giáo nghi
này là thờ phượng và yêu kính Đức Chúa Trời thánh khiết thì chúng ta vẫn phải
duy trì.
(b) Dân luật hay luật dân sự: loại
luật này hướng dẫn dân Israel trong cuộc sống hàng ngày (xem Phục Truyền 24:
10-11). Vì cớ xã hội và văn hóa ngày nay đã có quá nhiều khác biệt, nên có
nhiều điều trong ‘cuốn cẩm nang’ này không thể áp dụng hoàn toàn theo nghĩa đen
được. Phao-lô khuyên Cơ-đốc nhân gốc ngoại quốc vâng giữ một số điều trong bộ
Dân luật này, không phải vì trách nhiệm (bắt buộc) mà là vì sự hiệp một.
(c) Luật đạo đức: Loại luật này là
những mạng lịnh trực tiếp của Đức Chúa Trời, chẳng hạn như Mười Điều Răn (Xuất
Hành 20: 1-17). Nó đòi hỏi sự tuân thủ nghiêm khắc. Nó bày tỏ thuộc tính và ý
muốn của Đức Chúa Trời và vẫn còn nguyên hiệu lực đối với chúng ta ngày hôm
nay. Tuy nhiên, chúng ta vâng giữ luật đạo đức này không phải để được cứu mà là
để sống trong đường lối đẹp lòng Đức Chúa Trời.
Chúng ta cần phải phân biệt rõ những điều này để
hiểu được những gì Phao-lô đã nói. Khi ông bảo rằng, Cơ-đốc nhân ngoại quốc
không còn ở dưới luật pháp nữa thì điều đó không có nghĩa là các điều răn, mạng
lịnh trong kinh Cựu ước không còn được áp dụng đối với chúng ta ngày nay nữa.
KHÔNG. Các điều răn, mạng lịnh trong kinh Cựu ước nói riêng và 39 sách Cựu ước
nói chung MÃI MÃI vẫn là LỜI CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI.
Kinh Thánh bảo rằng, “người ta sống không phải chỉ
nhờ bánh mà còn nhờ mọi lời nói ra từ miệng Đức Chúa Trời”. Mọi lời thì bao gồm
tất tần tật những gì được ghi trong 39 sách Cựu ước đấy.
Ngày nay, là những người tin thờ Chúa, chúng ta vẫn
phải vâng giữ hay làm theo MỌI LỜI Chúa dạy. Có điều chúng ta vâng giữ KHÔNG
PHẢI ĐỂ ĐƯỢC CỨU mà là để được phước!
Chúng ta đã được cứu rồi. Được cứu nhờ đức tin nơi
Chúa Cứu Thế Giê-xu. Không có gì phải bàn cãi trong vấn đề này cả. Không ai lăn
tăn gì trong điểm cốt lõi của niềm tin Cơ-đốc này cả. Không cần phải nói đi nói
lại rằng thì là “được cứu nhờ huyết Chúa Giê-xu”, “được cứu chỉ bởi đức tin”,
“được cứu bởi ân điển chớ không bởi việc làm”, hay “Cơ-đốc nhân không còn ở
dưới luật pháp” nữa.
Vấn đề là “được cứu” RỒI THÌ RĂNG? Được “tự do khỏi
luật pháp” RỒI THÌ RĂNG?
Nghe đây:“Hỡi anh em, anh em đã được gọi đến sự
tự do, song chớ lấy sự tự do đó làm dịp cho anh em ăn ở theo tánh xác thịt,
nhưng hãy lấy lòng yêu thương làm đầy tớ lẫn nhau” (5: 13)
Nhưng nếu có ‘đứa’ nó bảo giờ được tự do khỏi lề
luật rồi nên có quyền … ‘chơi tới bến’, không kiêng cữ gì ‘gáo’ thì răng? – Thì
“không được hưởng Vương quốc Đức Chúa Trời” chớ răng (5: 21).
Còn nếu muốn rõ “được hưởng Vương quốc Đức Chúa
Trời” là được điều chi, thì chịu khó đọc lại từ sách Phúc Âm Mathiơ đến các thơ
tín của Phao-lô (mà ta đã đi qua) để xem thử chính Chúa Giê-xu và các sứ đồ dạy
gì nhé. Đảm bảo: đọc xong là … toát mồ hôi hột liền đấy.
Trong phần Kinh Thánh hôm nay, bác Pôl lại một lần
nữa đề cập đến hình ảnh: hai trong một (hai bản tánh, hai con người) trong mỗi
một chúng ta.
Là TA cả đấy thôi nhưng đứa cũ, đứa mới; là TA cả
đấy thôi nhưng đứa thiêng, đứa phàm. Ngặt nỗi là đứa cũ, đứa phàm kia vẫn được
quyền ‘nằm’ đấy cho đến chừng ta gặp Chúa mới thôi.
Điều này cũng tương tự như máy tính của bạn có hai
cấu hình hay dễ hiểu hơn là bạn dùng điện thoại 2 sim vậy. Mỗi khi nạp tiền,
hay muốn gọi đi đâu là nó liền chìa ra cái thông báo: SIM 1 hay SIM 2?
“SIM Thánh Linh” hay “SIM xác thịt” là tùy vào chọn
lựa của bạn đấy. Nhưng nhớ là “ai gieo giống chi, lại gặt giống ấy. Kẻ
gieo cho xác thịt, sẽ bởi xác thịt mà gặt sự hư nát; song kẻ gieo cho Thánh
Linh, sẽ bởi Thánh Linh mà gặt sự sống đời đời.” (6: 7-8)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét