2
Corinhto 6-9
Phần Kinh Thánh
hôm nay được dành để nói về hai chuyện, tuy có ‘dính dáng’ đến nhau nhưng thoạt
trông thì chẳng có liên quan gì … ráo trọi. Hai chương đầu (6-7), được Phao-lô
sử dụng để tiếp tục ‘bênh’ mình. Còn hai chương tiếp theo (8-9) được dùng để dạy
về việc dâng và nhận tiền dâng.
Trong chương 6,
có hai địa chỉ Kinh Thánh thường được trích dẫn để giảng dạy với ý nghĩa xa với
ý nghĩa gốc cỡ chừng … “một quảng đường đi một ngày sa-bát”! He he. Đó là 6: 2
và 6: 14.
Em đầu thì được
dùng để kêu gọi người ta tin nhận Chúa, (tương tự như Khải huyền 3: 20), còn
đứa sau (6: 14) thì dùng để đe mấy nhỏ đang lăm le lấy chồng, cưới vợ … ‘ngoài
luồng’. Vâng, nếu ‘bứng gốc’ 2 đứa đó ra khỏi mạch văn thì ai muốn hiểu sao
hiểu, còn nếu để chúng đứng nguyên vị trí như nó vốn có thì ý nghĩa là hơi bị
khác à nha.
Nhớ là Phao-lô
đang say sưa ‘viết tin nhắn’ cho ‘một bộ phận không nhỏ’ … thánh mà không thánh
hay nhẹ nhàng hơn là … đã tái sanh mà tánh (vẫn còn) sai! Phao-lô viết cho
những người đang chỉ trích, từ chối ông tại Cô-rinh-tô. Ông ‘nhắn tin’ cho họ,
trước hết, với tư cách là một đại sứ của Đấng Christ (5: 20), một ‘đồng nghiệp’
của Đức Chúa Trời (6: 1).
Nếu một quốc gia
từ chối không tiếp đại sứ của một quốc gia khác thì điều đó liên quan đến quan
hệ ngoại giao giữa hai quốc gia rồi, chớ không chỉ liên quan đến bản thân vị
đại sứ ấy. Khi người Cô-rinh-tô chống đối, từ khước Phao-lô – vị đại sứ của
Nước Trời – thì có nghĩa là họ đang chống đối, từ khước chính Chúa. Đó là lý do
ở chương 5, Phao-lô đã khuyên nài họ làm hòa lại với Chúa, và ở đầu chương 6,
ông kêu gọi họ “đừng nhận ân điển của Chúa cách vô ích”.
Chúng ta thường
được dạy rằng, ân điển là quà tặng miễn phí mà người nhận không xứng đáng được
hưởng. Thế nhưng, đối với Phao-lô, thì ân điển còn hơn là như thế. Ân điển là
khả năng siêu nhiên, là đặc ân để phục vụ, để làm trọn ý định của Thiên Chúa
trên đời sống của một tín hữu: “Nhưng nhờ ân điển của Đức Chúa Trời mà
tôi được như ngày nay, và ân điển của Ngài ban cho tôi không phải là vô ích.
Trái lại, tôi làm việc nhiều hơn tất cả những người khác; nhưng nào phải tôi mà
là ân điển của Đức Chúa Trời ở với tôi” (1Cô-rinh-tô 15: 10).
Cũng giống như
một ‘bộ phận không nhỏ’ này ở Cô-rinh-tô năm xưa, khá nhiều con dân Chúa và hội
thánh ngày nay có xu hướng xem nhẹ chức vụ đầy hy sinh của các mục sư, truyền
đạo và những người hầu việc Chúa trung tín. Thay vì nhận lãnh sự phục vụ từ
những người hầu việc Chúa với tấm lòng biết ơn, thì những thành phần này, hội
thánh này lại đón nhận với thái độ chỉ trích, phê phán. Không tiếc lời chỉ
trích, phê phán, lên án những người hầu việc Chúa nhưng tuần nào chúng cũng
‘ngửa tay’ ra để nhận từ những người ấy. Nhận như thế là “nhận ân điển của Chúa
cách vô ích” đấy.
Có thể áp-đét (update)
câu nói của Phao-lô trong 6: 1 như ri: “Hãy sử dụng cách có ích những gì mà quý
dzị đã nhận lãnh từ nơi chúng tôi, thay vì suốt ngày nói xấu chúng tôi, chỉ
trích chúng tôi, công kích chúng tôi. Và hôm nay, vâng chính hôm nay là thì giờ
thuận lợi để làm chuyện có ích đó. Chúa sẵn sàng giúp quý dzị. Chúa sẵn sàng
cứu quý dzị”.
Anh chị em ơi,
nếu không thể NÓI một lời cảm ơn, dù chỉ là lời nói thuần túy, đối với những
người lãnh đạo thuộc linh, những người hầu việc Chúa trong hội thánh của mình, thì
tốt hơn hết anh chị em hãy yên lặng thay vì nói những lời vô ơn đối với họ,
những người đã phải chịu quá nhiều hy sinh lao nhọc để phục vụ anh chị em. Nếu
không thể LÀM một điều gì đấy có ích cho những người thầy, người cha hay người
mẹ thuộc linh của mình, thì tốt hơn là anh chị em đừng làm gì hết thay vì chất
thêm trên họ những gánh nặng mà họ vốn dĩ đang phải mang gánh nhiều lắm rồi.
Đã là người tin
thờ Chúa, hà cớ chi ta phải ‘đèo bồng’, phải “mang ách chung”, tức là chấp nhận
những ý tưởng tối tăm, gian ác, ô dơ để chống nghịch lại với những người lãnh
đạo thuộc linh, những người hầu việc Chúa? Quỉ đấy chớ không phải mình đâu. Lo
mà ra khỏi chúng đi, lo mà phân rẽ khỏi chúng đi. Anh chị em có còn muốn được
Đức Chúa Trời tiếp nhận không? Anh chị em còn muốn được tiếp tục làm con trai,
con gái của Đức Chúa Trời không? (6: 14-18)
Hai chương 8 và
9 đi vào hướng dẫn cụ thể cho việc làm thế nào để ân điển của Chúa không trở
nên vô ích trong đời sống của một tín hữu. Cách hiệu quả nhất: sống hiến dâng.
Tình huống cụ thể: dâng tiền. Đối tượng cụ thể: những đồng đạo đang trải qua
nạn đói tại Jerusalem.
Rất nhiều khuôn
mẫu được Phao-lô sử dụng trong việc quyên góp tài chính mà ngày nay vẫn còn
nguyên giá trị sử dụng. Đó là việc sử dụng gương người tốt việc tốt để kêu gọi:
tín hữu tại hội thánh Macedonia và chính Đấng Christ (8: 1-9); là việc đề cập
đến lợi ích của người dâng, cả tiếng lẫn … miếng (8: 10-15; 9: 1-14). Đó là áp
dụng nguyên tắc “minh bạch, công khai” về tài chánh khi cử cả một “ban tài
chánh” hẳn hòi để lo việc thu và quản lý số tiền quyên góp (8: 16-24). Một
trong những cách hiệu quả mà các quốc gia tiến bộ trên thế giới ngày nay đều áp
dụng để ngăn chận tình trạng quan chức ăn cắp (ở ta cứ gọi trớ đi là tham
nhũng) là sử dụng giao dịch điện tử, tức là hạn chế đến mức thấp nhất việc sử
dụng tiền mặt. Một khi mà mọi con số thu chi của một cá nhân, một tổ chức đều
được công khai trong hệ thống ngân hàng, tức là được nhiều người biết đến, thì
ý tưởng ăn cắp của một người sẽ bị ngăn chặn từ xa.
Tiếc thay, ở ta
và ở … Tàu chuyện đó vẫn còn là ước mơ. Thế cho nên, đã có không biết bao nhiêu
bậc cha, chú – trong Hội Thánh cũng như ngoài xã hội – đã chết thảm vì cái vụ
‘tiền tươi, thóc thật’ này. Đúng là bác Phao-lô nhà ta nhìn xa, trông rộng hì.
Nguyên tắc công khai minh bạch về tài chánh lại càng cần thiết được áp dụng hơn
nữa tại những nơi mà số Cơ-đốc nhân xác thịt chiếm ‘một bộ phận không nhỏ’ như
tại hội thánh Cô-rinh-tô xưa. Nó không chỉ giữ cho người tin Chúa không ‘chết’
vì tiền, mà còn bảo vệ khỏi những kẻ ‘được ơn’ kiếm chuyện, vu khống người hầu
việc Chúa.
Còn rất nhiều
điều để học từ trong hai chương 8 và 9 về sự dâng hiến, đặc biệt là về chính
Đức Chúa Trời. Song thời lượng không cho phép nên đành hẹn lại anh chị em vào
một dịp khác.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét