2 Corinhto 1-5
Để hiểu đúng và tránh bị … “đậu phụng
đường” khi đọc thơ 2 Cô-rinh-tô, anh chị em nên lưu vào bộ nhớ vài điều cơ bản
sau đây về hoàn cảnh mà ‘hắn’ được ra đời nhé.
Nổi giận bởi bức da-meo đầu tiên của
Phao-lô, tức thơ 1Cô-rinh-tô, những giáo sư giả tại Cô-rinh-tô đã xúi giục quần
chúng chống lại ông. Họ vu rằng Phao-lô thuộc típ người sớm nắng chiều mưa,
kiêu ngạo, không thật sự ấn tượng cả trong ngoại hình lẫn trong lời nói, không
thành thật và không đủ chuẩn của một sứ đồ. Phao-lô đã thân hành đến đấy, nhưng
dường như những lãnh đạo ở đó – những người mà ông đem về với Chúa và trưởng
dưỡng – đã không còn ‘queo-căm’ ông. Thế là Phao-lô buộc phải cắt ngắn chuyến
thăm để về lại Ê-phê-sô. Trong thời gian lưu lại đây, ông đã được nếm đủ cả vui
lẫn buồn (Công Vụ 19)
Từ Ê-phê-sô, Phao-lô viết một lá thơ
ngắn, (không phải thơ 2 Cô-rinh-tô đâu nha) rồi sai Tít đem đến Cô-rinh-tô, xem
xét và giải quyết tình hình ở đấy. Còn bức da-meo 2 Cô-rinh-tô này được Phao-lô
‘phóng bút’ sau khi Tít thắng lợi trở về. Đại đa số tôi con Chúa tại Cô-rinh-tô
đã nhận ra được vấn đề, ăn năn nhận lỗi. Tuy nhiên, vẫn còn một số ít tiếp tục
‘giữ vững lập trường quan điểm’ lên án, phê phán, chỉ trích Phao-lô – người
thầy, người cha thuộc linh của chính họ.
Thư 2 Cô-rinh-tô được Phao-lô dùng để
bênh vực cho chức vụ sứ đồ của mình, nhưng qua đó cũng cho ta thấy được một
khía cạnh trong gói “khổ nạn” của một người hầu việc Chúa: khổ vì trò, vì con
của mình nuôi dạy mãi mà chẳng chịu lớn (nhưng chúng thì cứ tưởng rằng chúng đã
lớn!).
Trong phần Kinh Thánh hôm nay,
Phao-lô từng bước chứng minh những nhận định cùng những lời buộc tội của những
học trò cá biệt, những nghịch tử của ông tại Cô-rinh-tô là sai bét tè lè nhè
luôn.
Trước hết, Phao-lô báo cho mấy ‘ông’
con của mình biết rằng việc ông đang chịu khổ … sém chết tại Ê-phê-sô là để cho
mấy ‘ổng’ được sướng đấy (1: 3-11). Và khổ nạn trăm bề mà Phao-lô đang chịu là
có sự tiếp tay hay có “sự tham gia” của họ (1: 7). Thế thì, hãy xem lại đi
chúng tôi là người thế nào nhé. Người thế nào lại sẵn sàng chịu khổ, thậm chí
sẵn sàng bỏ mạng vì anh em mà không một tiếng oán than (1: 12-14)?
Tiếp theo, lý do Phao-lô rút sớm và
không tái xuất hiện tại Cô-rinh-tô “mặt đối mặt” với những người chống đối,
không phải vì ông thuộc nhóm “miệng hùm gan sứa” hoặc là kẻ “sớm nắng chiều
mưa”. Ông không đến trực tiếp mà chỉ đến gián tiếp qua thư từ là bởi vì YÊU đó
thôi. Có cha mẹ nào lại đi hơn thua với con bao giờ, đặc biệt là những đứa con
bị … hội chứng down, đúng không? (1:15 - 2:4).
Còn trước việc ‘một bộ phận không
nhỏ’ ở Cô-rinh-tô chê mình “không thật sự ấn tượng cả trong ngoại hình lẫn
trong lời nói”, Phao-lô không hề phủ nhận gì cả. Thậm chí ông còn xác nhận là
họ đúng nữa kia đấy. Đúng là Phao-lô chẳng có một tấm giấy xác nhận hay thơ
giới thiệu, tiến cử gì từ Jerusalem ‘gáo’ trọi. Điều duy nhất mà ông có là ‘sản
phẩm’ trực tiếp của ông – tức hội thánh tại Cô-rinh-tô mà trong số đó có những
kẻ đang chống đối ông – mà thôi.
Ngày nay cũng vậy, có biết bao nhiêu
anh chị ‘sanh dziên’ – tín đồ có, mà đã là người hầu việc Chúa cũng có – luôn
mồm chê thầy, chê bố mình thậm tệ mà không hề biết rằng, mình từ người đó mà
ra. Và thường thì những người có ‘ơn’ phê bình, chỉ trích và thậm chí là mạt
sát thầy của mình, bố của mình cách thậm tệ lại là những người rất ít khi và
không loại trừ khả năng là chưa khi nào cầu nguyện cho những người ‘đẻ’ ra mình
hay ‘nuôi dưỡng’ mình.
Nếu anh chị em là người đang ở vào
hàng thầy, hàng bố mà gặp phải cảnh bị chữi bị lánh, bị đuổi bị đánh bởi chính
những ‘ông’ con, ‘ông’ trò của mình thì dù có đau hơn … bò đá đi nữa, hẳn
nhiên, thì cũng đừng trù ẻo chúng nó làm gì. Thay vào đó, hãy cậy ơn Chúa mà
theo gương Phao-lô … gồng mình chịu trận. Phao-lô làm vậy cũng là vì theo gương
Đấng Christ – gương chịu khổ vì tội nhân để đem họ làm hòa lại với Đức Chúa
Trời. Đến Chúa Giê-xu – không một sai sót gì, dù bé, dù lớn – mà chúng còn từ
chối, đoạn tuyệt thẳng thừng, thì Phao-lô hay bất cứ ông thầy, ông bố tinh thần
nào làm răng mà thoát được.
Đời một người ra đi rao giảng Tin
Lành, thiết lập hội thánh và huấn luyện môn đồ là một của lễ dâng tế cho Đức
Chúa Trời. Mà đã là của lễ (thường ở dưới dạng thức ăn) thì người khen, kẻ chê
cũng là chuyện thường tình thôi. Người khỏe thì khen thơm, đứa bệnh sắp chết
thì chê thối. Đứa sáng thì cho rằng xinh, còn đứa mù đui thì cho là xấu tệ. Nếu
đã là người hầu việc Chúa thì ta đâu thể “đẽo cày giữ đường” theo chuẩn lè tè,
và thậm chí chưa thể gọi là chuẩn, của nhóm ‘quần chúng tự phát’ trong hội
thánh được.
Bí quyết thành công của người giảng
Tin Lành nằm ở sứ điệp hòa giải của người đó chớ không nằm ở ngoại hình, tài ăn
nói hay địa vị chức tước của người. Trong một thời đại và trong một xã hội mà
hình thức bề ngoài, và danh hiệu được đề cao cách quá đáng như hiện nay, ngay
cả trong các hội thánh và giữa cộng đồng dân sự Chúa, tôi tớ Chúa, thì những
“chuẩn mực đo lường” mà Phao-lô nêu ra trong các chương 4 và 5 của thơ 2 Cô-rinh-tô
đáng được nghiêm túc xem xét và vận dụng.
Nếu những địa chỉ Kinh Thánh như 4:
17; 5: 7; 5: 17; 5: 21 mà được giải thích trong cùng văn cảnh của những chương
Kinh Thánh này thì chúng ta sẽ hiểu được chính xác hơn những gì mà Phao-lô muốn
nói, thay vì cách hiểu hơi bị … ‘mất gốc’ nên có thể diễn giải rộng mênh mông,
như từ trước đến nay ta vẫn luôn được nghe.
Cuối cùng, Phao-lô tạm kết chương 5
bằng một lời kêu gọi: “Nhân danh Chúa Cứu Thế chúng tôi van nài anh chị
em hãy hòa giải với Đức Chúa Trời” (5: 20). “Anh chị em” ở đây là
những thánh đồ, là ‘một bộ phận không nhỏ’ tín hữu và người hầu việc Chúa tại
Cô-rinh-tô đấy. Thành phần như thế mà Phao-lô lại kêu gọi là “hãy làm hòa với
Đức Chúa Trời”.
Theo bạn thì tại làm răng?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét