Thứ Hai, 30 tháng 11, 2015

Phụ Lục 6: NGƯỜI XƯA ĐÃ CHẾT

Vậy, hãy giết chết những dục vọng thuộc về trần tục như gian dâm, ô uế, dục vọng ích kỷ, dục vọng xấu xa, tham lam, tham lam là thờ thần tượng. Vì những điều ấy, cơn thịnh nộ của Đức Chúa Trời sẽ giáng xuống trên những kẻ không vâng phục Ngài. Trước kia, thật ra anh chị em cũng đã làm những điều ấy khi còn sống như vậy. Nhưng bây giờ, anh chị em hãy loại bỏ tất cả những điều ấy, tức là thịnh nộ, tức giận, gian ác, phạm thượng, môi miệng tục tĩu. Đừng nói dối nhau vì đã lột bỏ người cũ và các việc làm của nó, Và đã mặc lấy người mới, là con người đang được đổi mới trong sự hiểu biết theo hình ảnh Đấng sáng tạo nó. (Colose 3: 5-10)
Nếu chỉ đọc phần Kinh Thánh này thôi thì cũng hơi bị sốc đó nghe. Đạo gì mà đụng tới là ‘cắt’, là ‘giết’, là ‘máu’, là ‘huyết’ không hà. Cả quyển Kinh đều thấy ‘máu’ loang từ đầu chí cuối. Thậm chí, đám cưới, đám tang mà ‘tụi nó’ (nhất là mấy ‘ông’ Ngũ Tuần, Ân Tứ) còn ‘gào’ tha thiết luôn: “Quyền trong huyết, huyết, huyết …” He he.
Thế thì mệnh lệnh “Sát” ở đầu câu 5 trên đây có phải là … ‘sát’ thật, “giết chết” thật không?
Trong nguyên văn Hy lạp, “giết chết” ( νεκρώσατε - nekrosate) là một từ rất mạnh. Nó không có nghĩa là kiềm chế hay kiểm soát những hành vi hay thái độ gian ác, mà là … bụp phát chết luôn, là  ra đòn dứt khoát, khiến đối tượng … chết không kịp ngáp. Đại loại vậy.
Nếu đã là như thế, thì … ‘làm sao giết được người trong mộng’ đây?
Để ý rằng, theo văn cảnh thì “giết chết” đồng nghĩa với “lột bỏ” (c.9); “người cũ” đồng nghĩa với “gian dâm, ô uế, dục vọng ích kỷ, dục vọng xấu xa, tham lam” (c.5) và “thịnh nộ, tức giận, gian ác, phạm thượng, môi miệng tục tĩu, … nói dối” (c. 8,9). Vậy, đối tượng mà ta cần phải xử tử là ‘người cũ’ của chính ta. Mà ‘người xưa’ của ta đã được ‘bêu’ ra ở đây tới … 11 khuôn mặt hay 11 cái nicknames lận. Hèn chi, những tưởng cắt đứt được rồi, ai ngờ bổng một hôm … không rủ mà ‘nó’ cũng đến!
Tự xử sao? Khó chớ chẳng phải dễ à nghe. Cứ mỗi lần chuẩn bị xuống tay, thì ‘nó’ lại rên ư ử lời bài ca xưa của nhạc sỹ Vinh Sử rằng, “Tại sao anh muốn giết người anh yêu. Người yêu anh có tội tình gì đâu”. Thế là chùn. Thế là để ‘nó’ sống. Rồi ‘ta’ lại dằn vặt, vật vờ, mỗi khi ‘nó’ quấy, ‘nó’ xúi ta.
Tự xử ở đây không bao giờ đồng nghĩa với tự tử à nghe. Tự xử tức là TỪ, là KỂ NHƯ, COI NHƯ ‘nó’ đã chết. Mà một khi mình đã TỪ ‘nó’ rồi; một khi mình COI NHƯ ‘nó’ đã chết rồi thì SAO? – Thì phải cắt đứt liên lạc, phải chấm dứt cung phụng chớ sao.
“Kể như, coi như” cũng giống như câu hát của Lan khi gặp lại Điệp, người yêu cũ: “Ông hãy về đi đừng tìm kiếm nữa làm gì. Người con gái tên Lan ngày xưa đã chết”. (Chết đâu mà chết, đứng lù lù một đống đây mà sao bảo chết). Vâng. Người ấy chết thật rồi. Người con gái ‘trút ống tiền cho người yêu ăn học’ năm xưa đã chết tự … lâu … rồi (nhớ xuống Vọng cổ chỗ này nghe. He he)
Nhiều người biết rõ là bố mẹ hay người thân của mình đã thật sự chết rồi nhưng vẫn còn cúng, tức là vẫn còn phục vụ, cung phụng, hầu hạ. Ngay cả theo thuyết nhà Phật, thì người chết hiện bị tù chung thân dưới âm phủ, nên không có cách gì về nhà được mà hưởng, mà ăn. Làm gì có chuyện đang bị tù giam mà xin về phép để dự sinh nhật hay tiệc tùng của gia đình mình. Đúng không? Mà nếu có về được đi nữa, thì người chết cũng không dùng được thức ăn, thức uống như người sống. Có chăng chỉ là mấy tay ‘xã hội đen’, tức ma quỷ, giả dạng làm người thân quá cố của ta mà chễm chệ trên ấy thôi. Mà nếu đã rước mấy tay anh chị đầu gấu này vào nhà rồi á, lâu lâu mấy chả không thỏa mãn với tiền bảo kê (của cúng) định kỳ, thì sẽ quậy tưng lên để được khổ chủ thêm tiền bồi dưỡng ấy chứ.
Quay trở lại với vấn đề tự xử, tức là TỪ, là KỂ NHƯ, COI NHƯ ‘nó’ đã chết đang nói ở trên. Thoạt nhìn, thì 11 khuôn mặt hay 11 nicknames của ‘người cũ’ chúng ta kia dễ được hiểu là bản tánh cũ của chúng ta. Nhưng Lời Chúa thì khẳng định rằng, nếu chúng ta thật lòng tin nhận Đức Giê-xu làm Cứu Chúa, bản tánh cũ tội lỗi đã chết đối với chúng ta rồi (xem lại các thơ Roma, Galati, Epheso). ‘Nó’ đã bị đóng đinh trên thập giá với Đấng Christ rồi.
Vậy thì 11 ‘thằng’ kia thật sự là ai? – Đó chính là những THÓI QUEN PHẠM TỘI của chúng ta. Thế thì, mỗi khi ‘nó’ đòi hỏi, ‘nó’ kêu gào, ‘nó’ năn nĩ, ỉ ôi, … hãy cương quyết nhất định không chìu ‘nó’, hãy nói dõng dạt với ‘nó’ rằng, “Xưa rồi Diễm! … (đọc lớn Họ và Tên của bạn) với lối sống cũ (gọi đích danh: tình dục bất pháp, say xỉn, nói tục chữi thề, …) đã chết lâu rồi.
Khá nhớ rằng, mấy ‘thằng cô hồn’ này cũng dai lắm đấy, lâu lâu ‘nó’ lại giả dạng đến ‘khều’ bạn rằng nó còn đang sống. Nếu tin lời ‘nó’, chắc chắn là bạn phải ‘cúng’, tức là phải cung phụng, hầu hạ ‘nó’. Nhưng nếu bạn ‘đốp’ ngay vào mặt ‘nó’ câu “Xưa rồi Diễm!” như ở trên mỗi khi ‘nó’ ló mặt, thì đảm bảo rằng, dù nó có lì cỡ nào cũng sẽ đến lúc ‘nó’ phải ngậm ngùi lí nhí: “buồn ơi, chào mi!” thôi.


CHÚA CỨU THẾ, ĐẦU CỦA HỘI THÁNH

Colose 1-4
Giống như các thơ Epheso và Philip, thơ Colose cũng được Phao-lô viết từ chốn lao tù. Nếu thơ Epheso mô tả hình ảnh “hội thánh của Chúa Cứu Thế”, thì thơ Colose khắc họa chân dung “Chúa Cứu Thế của hội thánh”. Thơ Epheso tập chú nơi Thân, còn thơ Colose lại tập chú vào Đầu.
Thơ Epheso tập chú nơi Thân vì cớ mối quan hệ giữa các chi thể trong thân, tức giữa các thành viên trong Hội Thánh, đang gặp phải trục trặc. Thế thì, một khi mà tác giả nhấn mạnh đến vai trò của Đầu, vị trí của Đầu, thì chắc chắn là bà con cô bác ở Colose đã có chuyện gì đó không ổn trong mối quan hệ với Đầu, tức với Chúa Cứu Thế Giê-xu rồi.
Theo như những gì bác Pôl đã viết trong thơ, thì rõ ràng là tại thành phố Colose đã có ‘một bộ phận không nhỏ’ những ‘chiên da’, những ‘học giả’ đang giở trò xuyên tạc, dạy dỗ lệch lạc về chính nhân thân cũng như công việc của Chúa Cứu Thế Giê-xu.
Vâng, bà con tín hữu ở Colose đang bị tà giáo dụ dỗ, lôi kéo. Họ bị lừa gạt bởi những lời thuyết phục lôi cuốn (2: 4), bằng triết học và lời giả dối rỗng tuếch theo truyền thống của loài người, nguyên tắc của thế gian, chứ không theo Chúa Cứu Thế (2: 8). Họ bị cám dỗ để vâng giữ những quy luật và giáo huấn của loài người” (2:22), là những điều mà thoạt trông thì “có vẻ khôn ngoan vì thờ lạy theo quy tắc con người tự đặt ra, với sự khiêm nhường và khắc khổ thân thể, nhưng không có giá trị gì để kiềm chế đam mê xác thịt”  (2: 23).
Cần nhớ là mọi tà giáo đều “từ giữa chúng ta mà ra” (1 Giăng 2: 19), nên chúng đều có tin thờ Chúa Giê-xu cả đấy. Có điều Chúa Giê-xu của các tà giáo là một Chúa Giê-xu trong hình thức tranh biếm họa mà thôi.
Mà biếm họa là răng? - Là vẽ lại CHÂN DUNG của một người nào đó theo phương diện hài hước, thổi phồng hoặc bóp méo nhưng vẫn giữ được những nét đặc trưng dễ nhận diện nhất của người đó.
Thế thì chân dung của Chúa Giê-xu đã được đám tà giáo tại Colose bóp méo ri nì: Đức Giê-xu chỉ là Con thôi nha. Ngài không phải là Đức Chúa Trời đâu; Đức Giê-xu chỉ là tạo vật, “được sinh ra” chớ không phải là Đấng Tạo hóa gì ráo trọi; Đức Giê-xu không thật sự có thân xác con người giống như chúng ta, nên việc Ngài chết trên thập giá rồi sống lại từ trong cõi chết thì không thể nào hiểu theo nghĩa đen được; vv và vv …
Chuyện từ hồi thế kỷ thứ 1, mà sao nghe quen quá hén. Y chang như lập luận của quân ông Cọp (Corb) – là những Chứng Nhân Giê-hô-va, người nước ngoài nhưng nói tiếng Việt như gió – tại xứ Cọ này mấy năm qua hoặc như của mấy anh giai ‘Tân Chứng Nhân’ ở Việt Nam, một dạo rầm rộ đăng phây thuyết giảng hơn một năm về trước. Thật như Kinh Thánh đã nói: Nếu có điều gì mà người ta nói: ‘Hãy xem, cái nầy mới!’ thì thật ra điều ấy đã có trong các thời đại trước chúng ta rồi (Giáo Huấn 1: 10)
Nhưng tại sao những kẻ vốn “từ giữa chúng ta” lại có cái nhìn méo mó, lệch lạc, sai trật về Đức Chúa Giê-xu đến vậy? – Ấy là vì chúng đã “dứt liên lạc với Đầu” (2: 19)!
Mà đã không còn dính liền với Đầu, tức là với Chúa Giê-xu thì chẳng phải là đã … ngủm củ tỏi rồi sao. Chết từ đời tám hoánh nào rồi mà cứ tưởng mình còn đang sống. Thế mới đau.
Mà mấy đám tà đạo chuyên vẽ tranh biếm họa Chúa Giê-xu là nhằm mục đích gì ấy nhỉ? – Nhằm phá đổ đức tin của những người tin thờ Chúa; nhằm dụ dỗ người tin … “dứt liên lạc với Đầu” như chúng chớ chi.
Vậy thì đâu là giải pháp của bác Pôl đối với đám chuyên vẽ bậy này? – Bác í không rỗi hơi đi cãi tay đôi với chúng. Bác í chỉ dành thì giờ giải bày cho bà con tín hữu một cách đầy đủ, chân thật rằng Chúa Cứu Thế Giê-xu là ai, những công việc mà Ngài đã làm là gì (1: 13-22).
Theo đó, Chúa Cứu Thế “là hiện thân của Đức Chúa Trời vô hình” (1: 13), là Đấng Tạo hóa (1: 16), “là Đầu của thân thể, tức là Hội Thánh”, “là trưởng nam của những người sống lại từ cõi chết” (1: 18). Chính “sự chết thân xác” của Ngài trên thập giá đã đem lại sự hòa giải giữa con người chúng ta với Đức Chúa Trời (1: 20, 22).
Để giúp cho nhân viên của mình nhanh chóng phân biệt đâu là tiền giả, các ngân hàng luôn tạo điều kiện để họ thường xuyên tiếp xúc với tiền thật. Cứ như thế thì đến lúc chạm đến tiền giả là tay của họ có thể “cảm biết” ngay. Đấy là cách của Phao-lô giúp người ta nhận diện và chống tà giáo, chống lại những sự dạy dỗ sai trật đấy ạ.
Nếu một người tin thờ Chúa được dạy dỗ những giáo lý nền tảng một cách đầy đủ, theo đúng như Kinh Thánh thì khi gặp phải tà giáo hay những sự dạy dỗ sai trật về Chúa, kiểu gì người ấy cũng nhận ra được. Thậm chí, người ấy có thể không chỉ ra được chỗ nào đúng, chỗ nào sai nhưng vẫn có thể cảm nhận được hay ngờ ngợ trong lòng rằng có gì đó không ổn.
Mục đích của Phao-lô trong thơ tín này là chỉ ra rằng Chúa Cứu Thế là trước hết muôn vật và là trên hết mọi sự. “Chúa Cứu Thế là tất cả và trong tất cả” (3:11). Ngài là Đầu của Thân Thể, tức Hội Thánh. Do đó, chỉ có dính liền với Đầu, tức là kết nối với Chúa Cứu Thế thông qua đức tin, thì người ta mới có thể nhận được sự sống đời đời. Và cũng chỉ có duy trì sự kết nối với Ngài thì người tin thờ Chúa mới có được quyền năng để sống một đời tin kính, đời sống cơ-đốc đích thật.
Mà đời sống cơ-đốc đích thật là răng? – Là luôn yêu Trời hơn yêu Đời (3:1-4); là … ngàn thu vĩnh biệt với tình dục bất khiết (3:5-8); là sống chân thật giữa Đời (3:9-15), là yêu người – đồng đạo, bạn đời, con cái, bố mẹ, chủ tớ – bằng tình Trời (3:16 – 4:1), là duy trì mối quan hệ với Trời qua sự cầu nguyện (4:2-4) và không quên nắm lấy cơ hội để rao báo Phúc Âm (4:5-6).
Trước khi chia tay, xin vắn tắt vài lời đối với câu “Đức Con là hiện thân của Đức Chúa Trời vô hình, là trưởng nam trên tất cả vạn vật” hay “là Đấng sinh ra trước tất cả mọi loài thọ tạo” (1:15). Vì câu Kinh Thánh này có từ SINH RA nên những người theo Chứng Nhân Giê-hô-va, cả phiên bản cũ lẫn mới, đều dựa vào đấy để cho rằng, Chúa Giê-xu chỉ là vật thọ tạo chớ không phải và không thể là Đức Chúa Trời được.
Thật ra, thì chỉ cần so sánh với từ “sinh ra” hay “trưởng nam” ở ngay trong câu 18 thôi thì ta cũng hiểu là Phao-lô đang nói về vị thế đứng hàng đầu của Chúa Giê-xu trong mọi sự chớ không phải là chuyện sinh đẻ hay được tạo dựng gì ở đây cả. Còn nữa, câu 16 cho thấy rằng Đức Chúa Con chính là Đấng Tạo hóa. Hóa ra, Chúa Giê-xu vừa là tạo vật lại vừa có thể là Đấng Tạo hóa à?
Cần chi phải giải nghĩa nguyên văn Hy Lạp hay sử dụng Phúc Âm Giăng để chứng minh chuyện này, đúng không?
Ai không công nhận Chúa Giê-xu là Đức Chúa Trời thì xin cứ việc. Riêng chúng ta,“đã tiếp nhận Đấng Christ Jêsus là Chúa thể nào thì hãy bước đi trong Ngài thể ấy; hãy đâm rễ, lập nền trong Ngài; hãy mạnh mẽ trong đức tin như anh em đã được dạy dỗ, và càng gia tăng trong sự cảm tạ.  (2: 6-7)


Chủ Nhật, 29 tháng 11, 2015

Phụ Lục 5: NHƯ KẺ THÙ CỦA THẬP TỰ GIÁ

“Thưa anh chị em, hãy cùng nhau noi gương tôi và nhìn xem những người sống theo gương mà chúng tôi để lại cho anh chị em. Vì tôi đã nói với anh chị em nhiều lần, nay tôi phải nói lại trong nước mắt: Có nhiều người sống như kẻ thù nghịch thập tự giá của Chúa Cứu Thế. Kết cuộc của họ là sự hư vong, họ lấy cái bụng làm Đức Chúa Trời mình và vinh quang trong cái đáng hổ thẹn. Họ chỉ nghĩ đến những điều thế tục. Trái lại chúng ta là công dân trên trời, chúng ta đang trông đợi Đấng Cứu Thế từ đó đến, là Chúa Cứu Thế Giê-xu. Ngài, bởi quyền năng đã bắt muôn loài qui phục mình, sẽ biến đổi thân thể hèn mọn của chúng ta ra giống như thân thể vinh quang Ngài”. (Philip 3: 17-21)
Đây là những lời tâm tình của sứ đồ Phao-lô từ chốn lao tù với những thành viên hội thánh Philip. Cụm từ “có nhiều người sống như kẻ thù nghịch với thập tự giá” mà Phao-lô đề cập ở trên là những Cơ-đốc nhân chớ không phải người ngoại.
Đã là Cơ-đốc nhân, tức là người tin thờ Chúa, mà còn có thể sống như kẻ thù của thập tự giá sao? Chắc chắn là Phao-lô không nói điêu, không vu oan giá họa cho người khác rồi. Thế thì đâu là chân dung của mấy ‘nhân dzật’ … ‘thấy vậy mà không phải vậy’ này?
Khi nói đến thập tự giá của Chúa Cứu Thế Giê-xu là ta muốn nói đến tinh thần hy sinh, từ bỏ chính mình vì người khác. Ngược lại với thập tự giá là lối sống ích kỷ, chỉ biết vun vén, lợi dụng người khác để thỏa mãn những nhu cầu, những ham muốn, sở thích của riêng mình.
Cơ-đốc nhân có lối sống thù nghịch với thập tự giá của Đấng Christ là những người ‘đi đạo vì … gạo’; Người hầu việc Chúa có lối sống thù nghịch với thập tự giá của Đấng Christ là những người xem chức vụ, hội thánh, bầy chiên như là phương tiện để kiếm sống.
Phao-lô dùng một cụm từ đầy hình ảnh để khắc họa những ‘khuôn mặt … mốc’ đang lẫn trong hội thánh Chúa, đang khoát áo người đầy tớ Chúa: “lấy bụng mình làm Đức Chúa Trời”. Nói nôm na, những người này đang thờ cái bụng của họ chớ chúa, chiếc gì. Điều đó có nghĩa là, chuyện gì ‘có ăn’ hay ‘ăn được’, chuyện gì có lợi cho cá nhân thì mấy ‘chả’, mấy ‘cổ’ mới làm, còn nếu ‘nỏ có chi’ á … đừng có mơ. Hic.
Thêm nữa, những thành phần này “vinh quang trong cái đáng hổ thẹn, chỉ nghĩ đến những điều thế tục”. Có nghĩa là ‘mấy anh, mấy chị’ nhà ta … hơi bị khác người: luôn lấy làm vinh dự, lấy làm tự hào trong những chuyện mà người khác luôn cảm thấy hổ thẹn, xấu hỗ. Người ta thì tốt khoe, xấu che còn mấy ảnh, mấy chỉ chơi ngược lại: tốt che, xấu khoe. (Mà hổng biết những thành phần sống “nghịch với thập tự giá” này còn có gì tốt để mà che không nữa).
Nhiều khi, nghe ‘chúng’ khoe mà mình ngồi bên còn muốn kiếm chỗ trốn. Đôi lúc, MSB tui ‘ước ao’: phải chi Bin Laden chưa bị giết thì mấy ‘tay’ này đăng ký làm cảm tử quân cho khủng bố coi bộ được à nghe (vì nó nỗ quá, không ai chịu nỗi!)
Ác nỗi, mấy người này “trong (thờ) bụng, ngoài Chúa”, nên Phao-lô khóc hết nước mắt cũng phải thôi. Mà cũng có thể lắm, mấy anh chị này không hề biết rằng, họ đang sống thù nghịch với thập tự giá ấy chứ.
Mà dù có biết hay không, thì kết cuộc chờ họ là sự suy vong, nếu họ không tỉnh ngộ.
Anh chị em thân mến của tôi ơi, hãy thành thật với chính mình: anh chị em đang sống cách hòa thuận hay đang thù nghịch với với thập tự giá của Chúa Cứu Thế? Đức Giê-xu hay là cái bụng của anh chị em đang là Chúa, là Chủ của anh chị em? Vì ai (hay vì cái gì) mà anh chị em đi cầu nguyện, đi nhà thờ, đi làm chứng và làm những công việc ‘thiêng liêng’ khác vậy?
Vẫn còn cơ hội để thay đổi vào hôm nay.


VUI MỪNG TRONG ĐẤNG CHRIST

Philip 1-4 
Phi-líp là hội thánh đầu tiên được thành lập trên đất Âu châu, trong chuyến truyền giáo lần thứ 2 của sứ đồ Phao-lô (Công vụ 16). Và giờ đây, khoảng 11 năm sau, từ trong chốn lao tù ở thủ đô Rô-ma, Phao-lô đã viết lá thư này nhằm khích lệ bà con cô bác không việc gì phải buồn lo, mà thay vào đó là hãy vui mừng … tẹt ga, hát ca … tới bến.
Vâng, VUI MỪNG là chủ đề chính của thơ Philip đấy ạ.
Thơ Philip có 4 chương chớ gì. Cứ mỗi chương, bác í “cài cắm” một lý do để … vui như Tết rứa đo. Chương 1 là vui trong khổ nạn nè. Chương 2 là vui trong tâm tình phục vụ hay vui được làm đầy tớ cho nhau nè. Chương 3 là vui trong chân lý hay vui trong lẽ thật nè, và cuối cùng, chương 4 là vui trong sự hiến dâng.
Theo Phao-lô, thì bí quyết vui tới bến không do những gì đến từ bên ngoài quyết định, mà là do lòng tin quyết nơi quyền tể trị tuyệt đối của Đức Chúa Trời trong mọi hoàn cảnh và trong mọi thời điểm.
Phao-lô đang ở tù khi viết lá thơ này. Ở tù mà vui cái nỗi chi hì? Phao-lô vui, không phải vì được ở tù mà là vì được nhìn thấy những công việc lạ lùng của Đức Chúa Trời qua việc ở tù của ông.
Nhờ ở tù mà ông mới có cơ hội rao giảng Phúc Âm cho “cả quân đoàn bảo vệ hoàng cung và mọi người khác” thuộc hoàng gia La-mã (1: 13). Không chỉ nghe thôi đâu nha, họ còn trở nên người tin nhận Chúa nữa đấy (4: 22)
Còn nữa, nhờ bác í bị cầm tù mà “phần nhiều anh chị em … đã vững tin hơn trong Chúa, dám rao truyền lời Chúa mà không sợ hãi điều gì.” (1: 14).
Thậm chí, có cả ‘một bộ phận không nhỏ’ trong số những người dạn dĩ ra đi rao truyền Lời Chúa kia là những đứa học trò, những đứa con thuộc linh … ‘chưa đủ tuổi’ của bác í nữa cơ. Đám “trẻ trâu” này cũng giảng Tin Lành rất chi là máu lửa nha. Có điều chúng làm công việc Chúa với động cơ sai trật. Làm để chứng tỏ ta đây có tài, làm để chứng tỏ ta đây hơn … thầy!
Có khi nào anh chị em mong cho một người hầu việc Chúa nào đó thất bại trong chức vụ hay mong cho hội thánh mà người đó đang lãnh đạo bị tiêu tán không? Anh chị em có cảm thấy cay cú khi một người hầu việc Chúa nào đó mà mình không thích gặt hái được thành công trong một chương trình truyền giảng hay anh chị em cảm thấy sung sướng vui mừng khi người ấy gặp hoạn nạn, khó khăn chăng?
Phải thành thật đủ và khiêm nhường đủ thì may ra ta mới có thể nhận biết được là mình có thuộc hạng “trẻ trâu” như thế trong hội thánh của Đức Chúa Trời hay không mà thôi.
Giữ lòng cay cú, thù ghét đối với những người hầu việc Chúa khác – dù người đó vốn là thầy, là cha thuộc linh của mình hay người ngang hàng hoặc vốn là thuộc cấp, là học trò của mình đi nữa – thì cũng đã là sai trật trước mặt Chúa rồi, huống chi là mong cho chức vụ của người ấy bị thất bại hay hội thánh mà người ấy trông coi bị tiêu tán. Đúng không?
Đã mang danh là người hầu việc Chúa mà lại cầu mong cho công việc Chúa, hội thánh Chúa bị phá tán, bị sụp đổ thì … “liệu hồn với Chúa nghe con”! Sớm tỉnh ngộ đi nha các cha, các anh. He he.
Dù đang bị cầm tù, và còn bị đám học trò ‘khiêu khích’, nhưng Phao-lô vẫn cứ … tươi xanh rứa đo. Ấy là vì bác í nhìn thấy được rằng Chúa đã thật sự có lợi trong hoàn cảnh bất lợi của cá nhân mình. Nhờ bác bị ở tù mà Tin Lành được rao giảng khắp nơi cách mạnh mẽ và kết quả là có rất nhiều người – đặc biệt là thành phần quý tộc, tức cán bộ cao cấp – được cứu. Bảo răng mà không vui. Vui trong khổ nạn là rứa đo.
Thế còn vui trong tâm tình phục vụ hay vui được làm đầy tớ cho nhau là răng?
Ấy là vui vì được phục vụ, vui vì còn có cơ hội để chăm sóc, để giúp đỡ, để gây dựng người khác, những người mà trong cái nhìn “loạn thị” của mình, chúng ta luôn xem là “những đối tượng không xứng đáng”, thấp kém hơn ta trong mọi phương diện! (Thật ra, không một ai trong chúng ta là trọn vẹn, là xứng đáng được yêu thương, được phục vụ, được chăm sóc đâu. Đúng không?).
Nhưng cứ cho là “mắt” của ta hoàn toàn … ‘âu-cơ’, đạt chuẩn 10/10, tức là những kẻ kia rõ ràng “kém hơn ta trong mọi phương diện” đi nữa. Thì cũng nhờ ở chỗ chúng “kém hơn” í mà ta mới còn có cơ hội để phục vụ. Nếu chúng mà ngang bằng với ta hay trổi hơn ta thì chắc chắn là … hổng có cửa đâu cưng. Nếu người ta tốt đủ rồi, trưởng thành hết rồi thì Chúa đâu có cần tới chúng ta làm gì.
Thật sự chuẩn không cần chỉnh như Chúa Cứu Thế Giê-xu kia mà Ngài còn có thể bỏ hết mọi quyền lợi mình đáng được hưởng, hạ mình xuống hết cỡ để yêu, để chăm, để cứu con người tội lỗi chúng ta thì hạng “vốn là đồng nát, vừa được phục hồi” như chúng ta đây thì tinh tướng cái nổi chi mà không thể đưa tay ra để nâng đỡ anh em đồng đạo của mình.
Thế thì, việc gì mà phải càu nhàu hay cãi cọ, bực bội hay oán trách những người mà ta chăm, ta dạy, hay ta giúp nhỉ. Vui … tẹt ga lên xem nào. Vui là vì Chúa còn cho mình có cơ hội để giúp đời. Và khi mà ta còn được giúp đời, thì nhân cách Đấng Christ còn có cơ hội được hoàn thiện trong ta đấy. Biết hông cưng?
Còn nhiều chuyện vui trong thơ Philip này để … vui lắm đấy, nhưng thời lượng hôm nay đến đây là hết rồi. Hãy dành nhiều thì giờ để suy gẫm cả bốn chương Kinh Thánh này thì chắc chắn anh chị em sẽ không gặp khó khăn gì trong việc “vui mừng trong Chúa luôn luôn!”


Thứ Bảy, 28 tháng 11, 2015

GIÀU CÓ MUÔN ĐỜI

Dừng Chân Lần Thứ 43
NHÌN LẠI
Tất cả những phần Kinh Thánh mà chúng ta đọc trong tuần qua đều thuộc “tác quyền” của sứ đồ Phao-lô, một cây viết ‘sung’ nhất của kinh Tân Ước. Có ít nhất là 13 thơ tín đã được viết ra trong suốt thời gian của 3 hành trình truyền giáo và những lần ở tù … không đếm hết!
Trong thơ 1 Cô-rinh-tô, Phao-lô ‘bị’ chộ mặt với mấy ‘ôn’ thánh tại Cô-rinh-tô về lối sống không vâng phục của họ. Nạn bè phái chia rẽ, lộn xộn mất trật tự, và đủ thứ … ‘tả pí lù’ khó chịu khác phủ vây hội thánh tại đó. Rồi chính vì việc người ta phản ứng đối với bức da-meo thứ nhất này đã thúc giục Phao-lô ‘quất’ phát tiếp theo (thơ 2 Cô-rinh-tô). Trong thơ đó, ông đã trình chiếu toàn tập … “xác ướp sứ đồ” nhằm chứng minh thẩm quyền mà ông sử dụng để viết lá thơ đầu tiên.
Còn thơ Galati từng được gọi là “Tuyên Ngôn Giải Phóng” đấy ạ. Ở đó, Phao-lô tuyên báo rằng sự tự do đến thông qua sự cứu chuộc chính là sự tự do trong Đức Chúa Giê-xu Christ. Chúng ta được cứu, cũng như được nên thánh KHÔNG PHẢI là do phúc âm giả – phúc âm của việc làm hay phúc âm dựa trên công đức. Sứ điệp của thơ Galati nhắm trực tiếp vào những ai tự nguyện từ chối sự tự do trong Đấng Christ để chịu lấy ách nô lệ của lề luật Do Thái giáo.
Trong Đấng Christ, chúng ta đã được ‘thoát xiềng’ luật pháp (Galati) và được giàu sang không thể tả trong gia đình của Đức Chúa Trời (Ê-phê-sô). Gia tài thiên thượng mà chúng ta được thừa hưởng bao gồm cả quyền làm con lẫn sự cứu chuộc, quyền thế lẫn vị thế, quyền công dân trên trời lẫn những nguồn lực thuộc linh trên đất để tuôn tràn ra tình yêu của Đấng Christ trong đời sống mỗi ngày của mình.
NHÌN LÊN
Bạn giàu có cỡ nào về tiền bạc? (Đó là những gì thường được gọi là “giá trị thực” của bạn, tức là số bạn có ít hơn số bạn nợ bao nhiêu)
Bạn giàu có cỡ nào về gia đình và bạn hữu? (Đó là những cuộc đời bạn đã chạm đến mà nếu khác đi thì họ tiếc nuối dường bao vì đã không được biết bạn)
Và bạn giàu có cỡ nào trong Đấng Christ? (Đó là gia sản thuộc linh của bạn với tư cách là một thành viên trong gia đình đức tin của Đức Chúa Trời. Thông qua đức tin trong Đấng Christ)
Mọi vàng bạc của cải trên thế gian này cũng chẳng thể nào mua cho bạn được một cốc cà-phê trừ khi bạn biết rằng mình là người giàu có và bạn biết cách làm thế nào để sở hữu hay chiếm hữu nó mà thôi.
Chuyện rằng, có người kia tại miền đông bang Texas (USA) đã chết trong tình trạng nghèo rớt mồng tơi … sau khi đã sống những ngày tàn, trong một căn nhà hẹp, là căn nhà nằm trên một mỏ dầu lửa chưa được khai thác, có trử lượng lớn nhất thế giới. Giàu thôi rồi, nhưng lại sống không khác gì một kẻ ăn xin. Tiếc thay, đó lại là tình trạng đáng buồn của rất nhiều Cơ-đốc nhân hôm nay.
NHÌN TỚI
Hãy dành khoảng ít phút xem lại thơ Ê-phê-sô và thống kê tất cả những gì bạn có và bạn là ai vì bạn hiện đang ở “trong Đấng Christ” đấy. Bạn có thể dùng bút hoặc chì màu gạch dưới những cụm từ như trong Đấng Christ hoặc trong Ngài. Sau đó, sử dụng những cụm từ mà bạn vừa mới khám phá được để hoàn thành câu sau đây:
“Vì cớ tôi đang ở trong Đấng Christ, nên tôi được …………………………….., và tôi thể hiện điều này ra. Hôm nay, với sự giúp đỡ của Chúa tôi sẽ ……………………………………………… ”.
(Chẳng hạn, theo Ê-phê-sô 1: 7 thì “Vì cớ tôi đang ở trong Đấng Christ, nên tôi được tha tội theo sự phong phú của ân điển Ngài, và tôi thể hiện điều này ra. Hôm nay, với sự giúp đỡ của Chúa tôi sẽ tha thứ cho một ai đó, dù người đó có xứng đáng hay không”).
Nếu có thể tìm được năm “thỏi quặng vàng” trong thơ Ê-phê-sô, thì bạn đang làm tốt rồi; từ 6 đến 10 “thỏi” thì bạn là nhà khai khoáng num-bờ oanh rồi đấy; từ 11-15 “thỏi’, bạn là siêu thám tử rồi, và nếu trên 15 thì bạn xứng đáng được gắn huy chương vàng rồi đấy.
Nào, xuất phát!


Thứ Sáu, 27 tháng 11, 2015

Phụ Lục 4: THUẬN HÒA

"Vì kính sợ Đấng Christ hãy vâng phục/thuận phục nhau" (Epheso 5: 21)
Trong chủ đề Hiệp Một Trong Chúa Cứu Thế, phần áp cuối của thơ Epheso nêu ra cách “đối nhân xử thế” hơi bị … chuẩn của 3 cặp đôi điển hình: Vợ-chồng, cha (mẹ)-con, chủ-tớ.
Theo đó, 'cấp dưới': vợ, con, tớ được lịnh phải PHỤC 'cấp trên': chồng, cha (mẹ) và chủ.
“Phục” luôn hàm ý nhiều đến thái độ hơn là hành động. Nếu chỉ có vâng lời (hành động) mà không phục, không trọng 'bề trên' của mình thì theo phần Kinh Thánh ở đây, bạn và tôi - dù là thứ dân hay bậc quan viên, dù học thức thấp lè tè hay cao ngất ngưởng đi nữa - cũng chưa tròn bổn phận làm dân Thiên Chúa.
Có vợ chồng nhà kia, nay 'chàng' đã về 'trễn' rồi, lúc nào cũng cự cãi nhau quyết liệt trong việc ... áp dụng phần Kinh Thánh này trong đời sống mỗi ngày. Chàng thì lúc nào cũng đòi hỏi 'đối tượng ... vợ’ thực thi pháp luật: "phải thuận phục chồng". Còn vợ thì khi mô cũng sòng phẳng: 'xem lại mình đi. Đó đã yêu đây chưa mà đòi phục với chả ... dịch. Xí!'
Vợ đầu phục chồng, con hiếu kính bố mẹ, tớ vâng phục chủ không phải vì chồng, bố (mẹ), chủ có xứng đáng để mình phục, mình hiếu, mình vâng hay không, mà là mình có VÂNG LỜI CHÚA để phục chồng, hiếu kính bố mẹ, vâng lời chủ hay không mà thôi.
Nếu bạn 'ngộ' ra được chuyện này (vâng lời Chúa) thì việc vâng phục những uy quyền lãnh đạo mà Chúa thiết lập trong gia đình, trong xã hội và kể cả trong hội thánh, đối với bạn, sẽ luôn là 'chuyện nhỏ như con thỏ', bất kể những đối tượng mà bạn phải vâng phục có ... 'dở người' đến đâu đi nữa.
Thế còn bổn phận của 'mấy cha, mấy anh' bề trên thì thế nào? Yên tâm. Sẽ có lúc 'sờ' đến mấy chả. Hôm nay chưa phải lúc. He he
Hình ảnh cuối: Nếu một hôm nào đó, ở một nơi nào đó, nhìn thấy có một mem kia, ăn mặc rất chi là pờ-rồ, hàng hiệu tiền triệu luôn, nhưng cứ liên tục dùng tay, dùng gậy, tự quất túi bụi vào thân thể mình, làm cho nó te tua, tơi tả, tàn tạ luôn, thì bạn sẽ gọi tên ấy là gì, nếu không phải một từ gọn lỏn: thằng Điên (?)
Hỡi 'các cha, các anh', nghe Chúa bảo kìa: "chồng phải yêu vợ như chính thân mình" (5:28). Hỡi mấy ông thường nói chuyện với vợ (và kinh khiếp hơn là với bạn gái) bằng tay và chân, đừng để người ta nhìn vào 'quí dị' rồi tuyên bố một câu xanh dzờn: "Thằng" này mới 'ở trỏng' trốn ra đấy phỏng. Dạ "ở trỏng' là ở đâu? - Bệnh viện tâm thần chớ đâu.
Câu hát xưa "Anh chỉ là người điên trong vườn hoa tình ái. Anh chỉ là người say bên đường em nhìn thấy" trong bài "Mùa Đông Của Anh' của Trần Thiện Thanh có thể vẫn còn làm say lòng mấy cô teen bị cận nặng ở đâu đó, chớ còn đối với vợ của bạn ở nhà, nếu vô phúc nghe được câu này, nàng sẽ giật bắn người rồi bất tỉnh, trước khi nhả được 2 chữ: 'Xin Hồn'.


Phụ Lục 3: RƯỢU GÌ NÊN SAY?

"Vì vậy, đừng trở nên như người dại dột, nhưng phải hiểu rõ thế nào là ý muốn của Chúa. Đừng say rượu, vì rượu dẫn đến buông tuồng, nhưng phải đầy dẫy Thánh Linh" (Epheso 5: 17-18)
Điệp từ 'khôn, dại - dại khôn' cứ lập đi lập lại trong phần giữa của chương 5 thơ Epheso. Khôn: biết tận dụng thì giờ, còn khờ? - 'Biết' phung phí thời gian! Khôn: biết rõ ý Chúa, còn 'lúa'? - Biết được ... chết liền!
Chúa không muốn ta say rượu. Có phải vì sợ ta sẽ bị xơ gan hay là sợ ta 'cho chó ăn ... chè' chăng? Ngàn lần không. Chúa không muốn ta say vì hậu quả của nó liên quan đến nhân cách, đến phẩm giá của mấy ... kẻ say!
Nào có ai thực sự tôn trọng mấy người say; nào có thân nhân, bạn bè nào tự hào rằng mình có ông chồng, bà vợ uống rượu nhất làng đâu. Nhìn thấy mấy cô bia rượu vô tư, thuốc lá phì phèo, thì ai trong chúng ta tin rằng mấy cô ấy là con nhà đứng đắn, dù có là hoa hậu hay ngôi sao điện ảnh đi nữa.
Cùng một thái độ ấy sẽ được dành cho chúng ta - những người xưng mình là tin thờ Chúa - nếu người ta thấy chúng ta đang bia rượu giống như đời trong các bữa ăn, dù trong nhà riêng hay tại nhà hàng.
Chưa nói đến chuyện đẹp (vui) lòng Chúa gì cả, người say - dù là nam hay nữ - không bao giờ được người khác tôn trọng. Đơn giản là người đó đang bôi bẩn, hủy hoại chính nhân cách, phẩm giá của mình. Người ấy đang tự làm cho chính mình trở nên là kẻ ngu dại trước mắt người khác.
Thế uống mà không say thì ok chớ?
Đây là lập luận của mấy anh, mấy chị còn 'quyến luyến bụi hồng trần'.
Ô hay, đã biết rằng ranh giới của 'dại khôn' ấy thật rất mong manh, tại sao cứ phải đem nhân cách, phẩm giá, danh dự của mình đánh cược sát bên mép vực đấy làm gì cơ chứ. Chỉ có 'thiếu muối i-ốt' nặng, chỉ có không bình thường mới đem tiền để mua một căn nhà, một mãnh đất đang trong tình trạng tranh chấp mà thôi. (Việc uống rượu, bia đối với người tin Chúa chính là 'đất đang trong tình trạng tranh chấp' vậy).
Chúa không chỉ lịnh: "Đừng say rượu!", mà còn bảo: "Hãy đầy dẫy Thánh Linh".
“Đầy dẫy” là răng? - Là tràn, là quá chén đấy. Có điều là 'quá chén' Thánh Linh, chớ không phải quá chén rượu 'bột nỡ', 'ba cây búa' hay kính thưa các thể loại ma men đâu nha.
Nói cách khác, Chúa kêu gọi chúng ta, những người đã tiếp nhận Đức Giê-xu làm Cứu Chúa là hãy chấm dứt việc làm đệ tử của ... Lưu Linh mà hãy trở nên là đệ tử của Thánh Linh!
Khi nào thì một người sẽ say? - Uống nhiều, quá lượng. Bạn chỉ nhấp có một lần, và có thể lần đó là từ thuở tám hoánh nào, mà bảo là hiện còn đang say Thánh Linh được hay sao?
Bạn muốn say rượu gì: rượu đời hay rượu Trời? - Dù là rượu gì thì cũng phải uống thì mới say. Nhớ nhé.
Nào 100%, dzô!