Roma 9-11
Dân
tuyển ở đây chính là dân Do Thái (Israen), một dân tộc được Đức Chúa Trời chọn
lựa và dành riêng cho Ngài. Vì là “hàng tuyển” nên họ được hưởng … số sướng,
không thiếu một thứ gì cả (9: 4-5). Từ nơi họ mà Đức Giê-xu, tức là Đấng Mê-sia
hay Đấng Cứu Thế đã ra đời. Thế nhưng họ lại từ chối Ngài, từ chối sự cứu rỗi
mà Thiên Chúa đã dành sẵn cho họ qua Chúa Cứu Thế Giê-xu. Đúng là có số sướng
mà không biết hưởng!
Nếu
đúng là người đã được Chúa chọn mà lại mất sự cứu rỗi thì hóa ra lời hứa của
Chúa, kế hoạch của Chúa (dành cho họ) là không có giá trị, là thất bại à? –
Không hề nhé (9: 6).
Israen
cũng có năm bảy đường Israen nha. Hay ngắn gọn là Do Thái … có hai loại Do
Thái. Một là Do Thái “theo lời hứa”, còn một là Do Thái “theo xác thịt”. Chỉ có
đứa “theo lời hứa” mới thật sự là đứa được chọn. Mà hễ đứa nào được chọn thì
chéc cú là sẽ được xưng công chính hay hưởng được sự cứu rỗi – sự cứu rỗi duy
bởi ân huệ mà thôi.
Thế
thì, không phải cứ ai đi nhà thờ là đều được cứu đâu nha; không phải bất kỳ ai
sinh ra trong gia đình có đạo là nghiễm nhiên có vé vào Thiên Đàng đâu đấy. Nếu
bảo rằng mình đi Đạo, mình thờ Chúa mà lòng mình không có Chúa Giê-xu ngự trị;
đời sống của mình Chúa không thể làm chủ thì hổng chừng cưng đang thuộc về
“hạng Do Thái theo xác thịt” rồi đấy nha.
Người
ta được cứu tùy thuộc nơi sự chọn lựa của Chúa. Mà sự chọn lựa của Chúa thì
hoàn toàn không dựa trên trí tuệ, cũng không dựa trên quan hệ, trên hậu duệ,
hoặc trên tiền tệ, mà chỉ dựa mỗi trên … ân huệ!
Thế
thì có bất công không? – Bất công thế nào được. Vì “mọi người đều đã phạm tội”
và “hậu quả của tội lỗi là sự chết”, nên bất kỳ ai trong chúng ta cũng xứng đi
địa ngục, bất kỳ ai trong chúng ta cũng xứng đáng đi … định cư nơi Hồ Lửa đời
đời cả thôi. Thế cho nên, nếu có ai đó théc méc với Chúa rằng, “tại sao ông cứu
con nhỏ kia mà lại không cứu tui?” thì người ấy hoàn toàn chưa hiểu biết gì về
… ân huệ hay ân điển rồi.
Phần
đông chúng ta thường rơi vào chỗ nguy hiểm khi cho rằng mình được quyền hay có
quyền (tức xứng đáng) hưởng ân huệ của Đức Chúa Trời. Nếu Chúa bị buộc phải thi
ân hay bày tỏ lòng thương xót, thì đó đâu phải là ân huệ mà chỉ là bổn phận,
hay trách nhiệm mà thôi.
Hàng
năm, vào những dịp lễ lớn Chủ tịch nước thường hay ký lịnh ân xá cho một số
phạm nhân đã bị tuyên án tử hình. Họ được miễn tội chết trong khi những tử tù
khác thì phải chết. Không ai vì chuyện ấy mà kêu ca hay lên án chủ tịch nước là
bất công cả. Đơn giản là vì không một ai sẽ bị kể là bất công vì cớ không bày
tỏ lòng thương xót đối với tất cả mọi người.
Ô-kơ,
thôi thì chuyện Chúa muốn chọn ai để ... thương … là quyền của Chúa đi. Thế
nhưng, giả dụ tôi thuộc nhằm đứa Chúa chọn để … ghét bỏ thì kiểu gì chả chết, vì
làm răng mà có thể cãi được mệnh Trời, đúng không? Mà nếu đúng là như thế thì
tôi có cố gắng, có kiêng khem, có tin kính cũng bằng thừa. Chúa định cho tôi
như thế rồi cơ mà. Thế thì, Chúa còn quở trách chi tôi, còn bắt phạt gì tôi nữa
(9: 19).
Thoạt
nghe, lập luận trên đây rất chi là … có lý. Dường như, Đức Chúa Trời đã ép
người quá đáng thì phải. Tuy nhiên, không phải tất cả những gì có lý đều là
chân lý đâu nha.
Dân
Do Thái đã chủ động chối bỏ Chúa Giê-xu chớ không phải họ bị ép buộc phải làm
như vậy. Có đến những ba lần tổng trấn Philat bảo tha, nhưng cả ba lần chúng
đều mở loa là … GIẾT! Họ có thể chọn khác đi, đúng không? Thế nhưng, kết cuộc
họ lại chọn … GIẾT, tức là chọn loại bỏ theo đúng như chương trình mà Đức Chúa
Trời đã định.
Đúng
là Chúa đã chọn Gia-cốp và bỏ Ê-sau từ lúc hai đứa còn … ở trong đầu gối của ông
bố Y-sác cơ. Thế nhưng, sau đó thì sao? Chính Ê-sau đã tình nguyện từ chối
quyền trưởng nam, tức quyền thừa kế, để đổi lấy một bát súp đậu đấy thôi. Có ai
ép buộc chi đâu. Cái bụng của bác í ép thì có. Ê-sau có thể chọn cách khác cơ
mà, nhưng kết cuộc là bác í đã TỰ NGUYỆN chọn … đúng như điều Chúa đã định.
Còn
phía ngược lại, người được Chúa chọn để hưởng ơn cứu rỗi CÓ THỂ chối bỏ Chúa
không? Tất nhiên là có, vì người ấy hoàn toàn có ý chí tự do cơ mà. Thế nhưng,
một khi đứng trước sự chọn lựa thì kiểu gì rồi cuối cùng người ấy cũng chọn lấy
Chúa chớ không bỏ Chúa. Thậm chí, có lúc họ thất bại như trường hợp của Phê-rơ
(chối Chúa ba lần) đi nữa thì cuối cùng họ cũng ăn năn quay trở lại với Chúa mà
thôi.
Thế
thì, sự chọn lựa theo ân huệ hay ân điển của Đức Chúa Trời không bao giờ loại
bỏ quyền tự quyết (tự do quyết định) của con người. Và sự phán xét của Đức Chúa
Trời sẽ căn cứ trên quyết định của mỗi một chúng ta – quyết định tin thờ Chúa
Giê-xu hay từ chối Chúa Giê-xu (10: 4, 9-13).
Đến
đây, sẽ có người thắc mắc là nếu Đức Chúa Trời đã chọn trước một ai đó để hưởng
(hoặc để chối bỏ) ơn cứu rỗi thì việc rao giảng Tin Lành có còn cần thiết nữa
không? Câu trả lời của Phao-lô là VẪN RẤT CẦN THIẾT.
Cần
thiết vì có được nghe thì mới có cơ hội chọn lựa; mới có cơ hội đưa ra quyết
định tin hay không tin, tiếp nhận hay từ chối ơn cứu rỗi từ Đức Chúa Trời. Mà
để được nghe thì cần phải có người rao giảng (10: 14, 17). Vì Chúa là Đức Chúa
Trời công bình nên ai cũng được ban cho cơ hội để chọn lựa, để đưa ra quyết
định cá nhân của mình đối với Chúa Giê-xu. Việc rao giảng Tin Lành hay nôm na
là “làm chứng về Chúa Giê-xu” vẫn còn cần thiết là như thế.
Tuy
nhiên, thời nào cũng vậy, luôn luôn tồn tại ‘một bộ phận không nhỏ’ những người
“không chịu vâng theo Phúc Âm”, tức là nghe thì nghe nhưng không chịu tin (10:
16). Ngay cả, trong dân được tuyển chọn của Chúa là Do Thái mà cũng không thiếu
thành phần “lòng chai, trí lú, mắt mù, tai điếc” này cơ mà. Đó chính là lý do
mà Kinh Thánh khẳng quyết rằng, “chỉ một số dân sót lại sẽ được cứu mà thôi” (9: 27;
11: 5).
Vậy
nên, hỡi anh chị em là “những người được chọn lựa theo ân sủng” chớ ngưng nghỉ,
cũng đừng trễ nải trong việc loan báo Tin Lành của Chúa Cứu Thế Giê-xu. Và
chính Chúa đã xác nhận rằng, “Bàn chân của những người truyền rao Tin Lành thật xinh đẹp
biết bao!” (10: 15)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét