Công
Vụ 21-23
“Cá mập” ở đây là từ lóng mà dân truyền giáo gọi
những người có chức có quyền trong xã hội. Nhưng tại sao lại là cá? – Vì người
đi ra chứng đạo hay truyền giáo được Chúa gọi là “tay đánh lưới người” mà lị.
Nhớ là “đánh lưới” chớ không phải câu, hay nhử gì đâu đấy.
Ba chương Kinh Thánh hôm nay thuật lại thể nào
Phao-lô được Chúa đãi hết mẽ lưới này đến mẽ lưới khác. Toàn cá bự không nha,
thuộc hàng đại nhân, đại gia – cả Do Thái, lẫn ngoại quốc. Tha hồ mà rao giảng.
Trong cái nhìn của con người thì Phao-lô đã bị bắt,
bị tạm giam cách oan ức. Thế nhưng, ở một góc nhìn khác, thì Chúa đã mở cho
Phao-lô một cánh cửa cơ hội để giảng đạo cho những người quyền cao chức trọng.
Trong một xã hội còn chống nghịch Đạo Chúa như lúc bấy giờ, thì đây là thành
phần mà con dân Chúa không dễ gì tiếp cận được để chia sẻ Phúc Âm.
Thế những người lãnh đạo chính quyền các cấp có cần
được nghe Phúc Âm cứu rỗi của Chúa Cứu Thế không? – Quá cần nữa là khác. Dù
quyền cao chức trọng đến đâu, dù có thích hay ghét Chúa, thì những người lãnh
đạo vẫn cần nghe Phúc Âm, ít nhất là một lần trong đời.
Răng rứa? - Ấy là vì Chúa muốn cho mọi người –
trong đó có những người lãnh đạo chính quyền các cấp – được cứu và hiểu biết lẽ
thật (1 Timothe 2: 4); và vì Chúa không muốn cho bất kỳ một người lãnh đạo nào
phải bị hư mất nhưng muốn cho mọi người phải ăn năn (2 Phê-rơ 3: 9).
Và Phao-lô được Chúa chọn làm thợ săn ‘cá mập’.
Phương cách tiếp cận: khổ nhục kế, tức là phải chịu để cho ‘chúng’ bắt.
Phao-lô được Chúa mách bảo trước về việc này (20:
22-23), nên bác í cứ lừ lừ tiến bước, bất chấp mọi can ngăn khuyên lơn từ các
sư huynh đệ.
Nếu không lưu ý điểm này thì ta rất dễ đi đến kết
luận là Phao-lô đã ương bướng, bỏ ngoài tai mọi lời cảnh báo của Chúa thông qua
những người tin kính khác (21: 4, 12). Đúng là các môn đồ ở Ty-rơ, và Agabut ở
Sê-sa-rê đã thật sự nhận được mặc khải từ Chúa về việc Phao-lô sẽ bị bắt tại
Jerusalem, nhưng Chúa không bảo với họ là Phao-lô không nên về thủ đô.
Chúa báo trước việc này là nhằm chuẩn bị cho
Phao-lô chớ không nhằm cản trở ông. Do đó, việc “dặn
Phao-lô chớ lên thành Giê-ru-sa-lem” là phần
thêm vào của con người, xuất phát từ tình cảm tự nhiên hay sự khôn ngoan riêng
chớ không phải là mặc khải. Điều này cũng gần giống như trường hợp giữa Chúa
Giê-xu và Phê-rơ trong Mathiơ chương 16 vậy.
Xác thịt luôn tìm cách trà trộn vào mặc khải thiên
thượng nhằm làm biến dạng hay đổi hướng ý muốn của Đức Chúa Trời. Phao-lô không
dính “quả lừa” này, vì ông biết kiểm chứng những gì người khác được Chúa bày tỏ
và những gì chính ông được Chúa bày tỏ.
Anh chị em còn nhớ câu chuyện tiên tri già và tiên
tri trẻ trong 1 Các Vua 13 không? – Ông trẻ bị sư tử quật phát chết tươi vì bị
ông già lừa đấy. Chúa không bao giờ nói hai lời, Ngài không bao giờ mâu thuẩn
với chính mình. Nhớ nha.
Trong 3 chương Kinh Thánh hôm nay, chúng ta cũng
thấy được thể nào Phao-lô rất chi là linh động và sáng tạo trong việc sử dụng
những lợi thế của mình để công bố Phúc Âm. Ông không hề cứng nhắc hay máy móc.
Điều gì cần nhượng bộ mà không phạm đến những
nguyên tắc đức tin – cụ thể trong trường hợp này là … chơi quả đầu … Ronaldo,
rồi thì là làm lễ tinh sạch, dâng sinh tế, … – thì bác í ‘chơi’ ngay,
không lăn tăn gì cả.
Cần ‘khoe’ trình độ học vấn, bác ‘tương’ ngay
‘thương hiệu’: đệ tử ruột của giáo sư lừng danh lúc bấy giờ là Gamalien (22:
3); Cần ‘khoe’ đẳng cấp, bác show quốc tịch Rô-ma thứ thiệt ra liền (22: 28).
Muốn tiếng Hê-bơ-rơ, có Hê-bơ-rơ; muốn Hy-lạp có Hy-lạp. Đúng là mọi cách cho
mọi người, hay nôm na là “mâm nào cũng được”. Đấy, một người truyền giáo, một nhân
chứng cho Chúa Giê-xu cần phải được trang bị cách … “đa hệ” như thế.
Mà nội dung “bài giảng” của Phao-lô dành cho thành
phần ‘tai to, mặt bự’ này cũng hay lắm cơ. Toàn là chuyện riêng của bác í không
à, chuyện bác í gặp Chúa. Đơn giản rứa thôi. Thế mà được Chúa khen rối rít đấy:
“Hãy can đảm! Con đã làm chứng cho Ta tại Giê-ru-sa-lem thể nào thì con cũng
phải làm chứng cho Ta tại Rô-ma thể ấy” (23: 11).
Cái xì-tai “bài giảng” của Phao-lô sẽ được “đi sâu,
đi sát” trong phần bình lựng vào ngày mai, còn hôm nay, chúng ta sẽ dừng lại ở
sự tể trị của Đức Chúa Trời trong việc bảo vệ tính mạng của Phao-lô.
Chúa ‘xúi’ Phao-lô vào hang hùm, thì Chúa cũng đã
có cách bảo đảm an toàn cho đầy tớ của Ngài. Đó có thể là sự xuất hiện kịp thời
của viên chỉ huy đội quân La-mã (21: 31-32), hay đơn giản là đặc quyền công dân
La Mã của Phao-lô (22: 25), hoặc âm mưu ám sát Phao-lô bị bại lộ (23: 16). Mọi
sự cứ tưởng như là ngẫu nhiên, tình cờ nhưng … đã được “cài đặt” bởi Chúa cả
đấy.
Chúa mà không cho phép thì dù con người hay ma quỷ
có mưu thâm, kế độc cỡ nào đi nữa, cũng không thể nào đụng đến được con dân Đức
Chúa Trời.
Anh chị em có được khích lệ khi biết được điều này
không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét