Roma
6-8
Con người của chúng ta
không chỉ có linh, mà còn có hồn và xác nữa. Linh (hay còn gọi là tâm linh hoặc
… vía) được xưng công chính (vô tội) khi ta thật lòng tin nhận Đức Giê-xu làm
Cứu Chúa. Thế còn hồn và xác thì răng? – Cũng cần được cứu chớ răng.
Linh thì được cứu khỏi
hình phạt của tội lỗi, tức sự chết. Hồn thì cần được cứu khỏi ách nô lệ hay sự
cai trị của tội lỗi. Nói cách dễ hiểu hơn là ri: hồn cần được cứu khỏi ảnh
hưởng của tội lỗi, hay nôm na là khỏi thói quen phạm tội. Còn xác thì sẽ được
cứu khỏi sự hiện diện của tội lỗi.
Có điều khác với linh,
hồn và xác không được rỗi ngay lập tức như thế. Sự cứu rỗi dành cho hồn được
gọi là sự nên thánh, và đây là một tiến trình hơi bị … dài, cho đến hết đời.
Mà “nên thánh” là
răng? – Là hiến tế, là biệt riêng ra, là dành riêng cho Đức Chúa Trời.
Phần Kinh Thánh hôm
nay được dành chủ yếu để trình bày cho chúng ta cách làm thế nào để có thể kinh
nghiệm chiến thắng và kinh nghiệm nên thánh mỗi ngày trong đời sống. Chân lý
dzĩ đại là đây: “Chúa Giê-xu đã chết vì chúng ta, nhưng chúng ta cũng phải cùng
chết với Ngài”. Sự chết của Chúa đem lại sự xưng công chính cho chúng ta, còn
việc chúng ta đồng chết với Ngài dẫn đến sự nên thánh.
Mà ta chết là răng? –
Là chết con người cũ, tức là bản tính tội lỗi mà ta nghiễm nhiên được thừa
hưởng từ cụ tổ A-đam. Mà đặc trưng của bản tính này là ích kỷ, coi mình là
trung tâm và luôn có xu hướng … khoái … (nghĩ/làm/nói) chuyện bậy bạ, dối trá,
gian ác.
Làm răng chết được? –
Trước hết, người tin Chúa cần phải nhớ rằng, mình nay đã chết. Chết khi mô? –
Khi chịu báp-têm. Mà chết đối với chi? – Đối với tội lỗi và đối với giáo luật
Môi-se.
Thế nhưng, nếu chỉ
biết chừng nớ, tức chỉ biết về mặt pháp lý hay về phương diện lý thuyết như rứa
thì chưa thể … đủ ‘đô’, chưa thể thật chết được đâu nha. Để chết cho … ra chết
thì mỗi ngày ta phải “coi mình thật sự chết đối với tội lỗi, và sống là sống
cho Đức Chúa Trời trong Chúa Cứu Thế Giê-xu” (6: 11).
“Coi mình như đã chết”
tức là tuyên án tử, kể như, xem như bản tính cũ của mình đã chết (thực ra thì
‘hắn’ chưa chết) theo kiểu … Lan ni cô khuyên người yêu cũ của mình là Điệp.
Rằng “người con gái tên Lan ngày xưa đã chết”, trong khi cô ấy vẫn đang lù lù
một đống đấy thôi. He he
Nhưng mà tại sao ngày
nào ta cũng phải “coi mình như đã chết”? - Ấy là vì ‘hắn’ … lì lắm, ‘hắn’ sống
dai lắm, ‘hắn’ vật lộn, năn nỉ, ỉ ôi kinh lắm.
Thế cho nên Phao-lô
dành gần trọn chương 7 để kể lại cuộc nội chiến từng xảy ra trong chính ông,
thoạt nghe qua cứ như đang xem Lão Ngoan Đồng Chu Bá Thông đang triễn khai võ
công ‘song thủ hỗ bác’ không bằng! Kinh.
Nếu “người con gái tên
Lan ngày xưa đã chết” thì ta phải hành xử ra răng? – Chấm dứt sự cung phụng,
chìu chuộng mọi đòi hỏi của ‘nàng’ chớ răng. “Đừng hiến chi thể anh chị em làm
đồ dùng bất chính cho tội lỗi nữa, nhưng hãy hiến chính mình anh chị em cho Đức
Chúa Trời như một người từ chết sống lại, và dâng chi thể anh chị em làm đồ
dùng công chính cho Đức Chúa Trời.” (6: 13)
Hãy tưởng tượng rằng,
trước đây bạn có làm việc cho một ông chủ, tên là A-Lìn gì gì đấy, nhưng giờ
thì đã sang công ty khác rồi. Giả sử hôm nay, bạn đến văn phòng công ty cũ. Vừa
khi nhìn thấy bạn ‘mít-tơ’ A-lìn đã hùng hổ: “Vào đây làm gì? Xuống xưởng làm
việc đi!” thì bạn sẽ làm gì?
Chắc chắn là bạn không
làm gì hết, ngoại trừ việc rời khỏi văn phòng của A-lìn mà thôi, đúng không? Ấy
là vì A-lìn không còn là chủ của bạn. Khi còn là ‘lính’ của ông ấy thì bạn phải
làm tất cả những gì ông ấy … lịnh. Nhưng nay, bạn đã làm việc cho một ông chủ
mới, nên A-lìn không còn quyền hạn gì trên bạn nữa rồi. Bạn giờ chỉ phải vâng
phục người chủ mới mà thôi.
Thử đọc lại 6: 16-18
xem, bạn sẽ thấy có sự giống nhau … tợn luôn đóa. Chủ cũ là tội lỗi, còn chủ
mới là ai?
Chuyện rằng, lần ấy
các cựu học viên một trường nội trú tổ chức gặp mặt sau nhiều năm tứ tán. Buổi
họp mặt được tổ chức tại căn-tin, tại tầng hầm của ngôi trường cũ năm xưa. Đang
khi ai nấy tay bắt mặt mừng, chào hỏi rôm rả, ồn như vỡ chợ, thì bổng dưng
không ai bảo ai tất cả đều im bặt, nhanh chóng vào lại chỗ ngồi. Vì có ai đó đã
phát tín hiệu là có tiếng bước chân ông giám thị đang đến.
Số là ngày xưa, khi
còn nội trú, cứ nghe tiếng chân giám thị là trai gái chi cũng … rét. Mà ông ấy
nghiêm khắc kinh khủng, biết bao chàng, bao nàng bị ông ấy bắt phạt. Thế là đâm
ra … ám ảnh. Cảm giác sợ hãi ấy vẫn còn đeo theo họ cho đến tận giờ khi họ đã
là ông nọ, bà kia, có 'số má' trong xã hội cơ đấy.
Ông giám thị giờ đâu
còn có quyền sinh, quyền sát như khi xưa trên … đám già cựu học sinh này. Thế
cho nên, sau một ‘phút mặc niệm’ vì hiệu ứng ‘phản xạ có điều kiện’, cả bọn lại
òa lên sung sướng. Cứ tưởng còn bị buộc ràng dưới uy của ông giám thị nhưng hóa
ra chuyện ấy chỉ còn khắc họa trong hai từ nhòa hơi sương của Trịnh: “Diễm Xưa”
mà thôi!
Có nỗi ám ảnh ‘giám
thị cũ’ nào còn sót lại đối với bạn ngày hôm nay không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét