Công Vụ 19-20
Dù đây đó vẫn có người cho rằng, sứ đồ Phao-lô đã
có tổng cộng đến bốn chuyến truyền giáo … xuyên lục địa, nhưng thật ra thì chỉ
có 3. Còn chuyến thứ 4 là chuyến … chuyển tù dành cho nghi phạm Phao-lô từ
Jerusalem đến đô thành La Mã.
Hai chương Kinh Thánh hôm nay lượt thuật lại chuyến
truyền giáo Á-Âu cuối cùng của Phao-lô, trước khi ông về Jerusalem thọ nạn. Và
những sự kiện chính trong chuyến du hành này đều dính dáng đến thành phố
Ê-phê-sô. (Theo ý người ta tin, thì chính thời gian lưu lại tại đây, Phao-lô đã
viết 2 thơ tín gởi Hội Thánh Cô-rinh-tô đấy).
Trước hết là việc Phao-lô gặp một nhóm 12 môn đồ,
nhưng … hơi bị khác người. Phải có một điểm gì đó đặc biệt nơi những môn đồ này
nên vừa mới chộ mặt là Phao-lô quất ngay câu hỏi: “Từ khi tin, anh em đã nhận
lãnh Đức Thánh Linh chưa?”
Và họ cũng thành thật thấy thương luôn: “Chúng tôi
chưa từng nghe nói có Đức Thánh Linh nào cả”
Nhiều nhà giải kinh, vì không chấp nhận báp-têm
Thánh Linh là một kinh nghiệm khác biệt với kinh nghiệm cứu rỗi, nên đã quy cho
12 môn đồ này … không phải là môn đồ, tức là chưa tin nhận Chúa Giê-xu. Cùng
lắm thì họ chỉ là môn đồ của Giăng Báp-tít mà thôi.
Đồng ý là ở đây có cụm từ “báp-têm của Giăng” nhưng
giải kinh như thế thì phải gọi là … vãi kinh mới đúng. He he. Ấy là vì, trong
sách Công Vụ, từ môn đồ chỉ được dùng để chỉ những người tin thờ Chúa Giê-xu mà
thôi. Tiếp theo, hãy chú ý nơi câu hỏi của Phao-lô: “Từ khi TIN …” Điều này có
nghĩa là “từ lúc tin Chúa đến giờ anh em đã nhận lãnh Đức Thánh Linh chưa?”
Phao-lô nhận thấy rất rõ điều mà 12 môn đồ này còn
thiếu. Đó là lửa, là quyền năng siêu nhiên của Đức Thánh Linh, là sự hiện diện
của Đức Thánh Linh.
Nếu có một ai đó nhìn vào đời sống bạn, liệu người
ấy có nhận thấy rõ ràng sự thiếu vắng của Đức Thánh Linh – quyền năng, sự hiện
diện của Ngài – trong đời sống của bạn không? Còn riêng bạn thì thấy gì khi
nhìn vào đời sống của chính mình?
“Từ khi tin, anh em đã nhận lãnh Đức Thánh Linh
chưa?” – Nếu ai đó hỏi bạn câu này thì câu trả lời của bạn là gì: Yes, No hay
“Tôi chưa từng nghe nói có Đức Thánh Linh nào cả”?
Cũng có thể, câu trả lời của bạn là: “Tôi cũng
không chắc lắm”, đúng không?
Nếu người ta gí một đầu dây điện vào người bạn thì
bạn có thể nói là “tôi không biết chắc” không. Hoặc là không có điện hoặc là bị
giật tưng bừng, chớ không có chuyện là … “em cũng không chắc lắm”. Một khi Đức
Thánh Linh ‘chạm’ đến ai thì còn hơn là như vậy nữa.
Rồi, tự kiểm tra đi. Nhận chưa? Nếu chưa thì cứ
thành thật khai báo như 12 ông anh Ê-phê-sô ngày xưa kìa, rồi nhờ tôi tớ Chúa
đặt tay cầu nguyện cho. Thế nhá.
Tiếp theo, là chuyện 7 tay đuổi quỷ lưu động nhưng
bị quỷ rượt cho tơi bời khói lửa luôn. Không biết trước giờ mấy ảnh đuổi quỷ
kiểu gì, nhưng từ lúc chứng kiến Phao-lô hành đạo thì các chàng nhà ta liền
quyết định bắt chước y khuôn luôn: “nhân Danh Chúa Giê-xu trừ quỷ”. Kết
quả: thân bại danh liệt.
Răng lọa rứa hì? - Ấy là vì mấy ảnh không hề có mối
quan hệ cá nhân với Đức Chúa Giê-xu. Đối với bảy ông thầy đuổi quỷ dạo này thì
Giê-xu chỉ là Chúa của Phao-lô, chớ không phải là Chúa của riêng mấy ảnh. Thế
cho nên, mấy ảnh đâu có quyền sử dụng Danh Giê-xu để hành sự. Mấy ảnh bị quỷ
uýnh te tua là vì cái tội dùng cạc-vi-dít … không chính chủ đấy!
Nhiều người đi nhà thờ ngày hôm nay cũng chỉ biết
“Chúa Đức Giê-xu mà mục sư rao giảng” hay “Chúa Giê-xu mà người bạn đời của
mình tin” thay vì Chúa Giê-xu là Cứu Chúa của riêng cá nhân họ.
Chúa Giê-xu hiện có phải là Cứu Chúa của riêng bạn,
hay Ngài chỉ là Chúa của bố mẹ bạn, của mục sư hay của một ai đó trong Hội
Thánh mà thôi? Nếu không có một mối quan hệ cá nhân thật sự với Chúa Giê-xu thì
bạn không có quyền sử dụng Danh của Ngài. Mà nếu chưa được quyền sử dụng Danh
Ngài, thì không những không thể đuổi quỷ như 7 con trai của Sê-va, mà bạn còn
phải đi thẳng xuống địa ngục nữa đấy, dù bạn có sinh ra trong gia đình có đạo
hay trung tín tham dự thờ phượng Chúa hàng tuần tại nhà thờ đi nữa.
Bài học tiếp theo là cách Phao-lô “biến đổi cộng
đồng”. Làm thế nào để cải đạo cả một trung tâm thờ lạy hình tượng nổi tiếng như
Ê-phê-sô? Ta không thấy Phao-lô mở chiến dịch công kích hoặc phỉ báng nữ thần
Đi-anh, cũng không thấy ông lên án nghề làm hình tượng, hay thậm chí là … cầu
nguyện tuần hành, cốt trói, rủa sả ma quỷ gì sất. Việc duy nhất ông làm là “đem
các môn đồ riêng ra, và hằng ngày thảo luận trong trường học của Ti-ra-nu. Việc
nầy tiếp tục trong hai năm, đến nỗi mọi người ở A-si-a, cả người Do Thái lẫn
người Hi Lạp, đều được nghe đạo Chúa.” (19 : 9-10)
Nói cách khác, việc của Phao-lô là chuyên tâm huấn
luyện môn đồ. Và chính các môn đồ này sẽ đem sự biến đổi đến toàn xã hội. Một
khi mà người người tin Chúa, nhà nhà tin Chúa như thế thì … Đi-anh hay Đi-em gì
cũng … đi đứt hết, đúng không. Rồi chuyện làm hình tượng kia, thì không cần
phải tuyên truyền, vận động hay biện pháp mạnh gì ráo trọi, … tự nguyện dẹp
ngay í mà.
Đấy cứ nhìn cái cảnh bà con cô bác, vốn là các
“thầy”, các “cậu”, lũ lượt mang nào kinh, nào sách, nào ấn, nào chú, … đến đốt
thì biết (19: 19). Người ta phỏng tính rằng để có được 50.000 dracma ấy (các
bản dịch tiếng Việt: đồng bạc hay miếng bạc) thì một người phải làm việc trong
vòng 168 năm (300 ngày/năm) cơ đấy!
Rõ ràng là Phao-lô đã thành công rất lớn qua người
khác. Đó là “Sô-ba-tê, con Pi-ru, quê ở Bê-rê; A-ri-tạc và Sê-cun-đu quê ở
Tê-sa-lô-ni-ca; Gai-út quê ở Đẹt-bơ; Ty-chi-cơ và Trô-phim quê ở A-si-a và
Ti-mô-thê” (20: 4), và hẳn nhiên là còn nhiều người khác nữa mà không được nêu
tên.
Đúng là một chiến lược tuyệt vời. Tuy nhiên, dành
trọn hai năm chỉ để huấn luyện một số người lại là một phương cách mà ít người
hầu việc Chúa ngày nay thích noi theo.
Còn khối điều để học tập từ chuyến cuối này của bác
Phao-lô đấy, song … “thời lượng hôm nay đến đây là hết rồi. Xin chân thành cảm
ơn quý vị và các bạn. Hẹn gặp lại quý vị và các bạn trong chương trình … Bộ
Hành ngày mai”.
Bảo trọng, bảo trọng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét