Thứ Năm, 19 tháng 11, 2015

ĂN, NGỦ, TU TẬP

1 Corinhto 7-11:1 
Bắt đầu từ chương 7, Phao-lô trả lời một loạt những théc méc mà bà con cô bác tại Cô-rinh-tô tới tấp gởi về. Đây là bộ sưu tập những câu hỏi mà không thể tìm thấy câu trả lời nơi các sách Cựu ước, cũng như trong những lời dạy dỗ của Chúa Giê-xu.
Chẳng hạn, sống độc thân có tốt hơn là lập gia đình không? Người tin thờ Chúa có được phép ăn thịt đã dâng cúng cho ngẫu tượng, tà thần không? Rồi thì có thích hợp cho người giảng Tin Lành, tức người hầu việc Chúa, được nuôi bởi Tin Lành, tức được nhận sự chu cấp từ nơi Hội Thánh không? Vân vân, và vân vân.
Có thể gọi chương 7 là “Cẩm Nan Hôn Nhân” dành cho người tin thờ Chúa. Ấy là vì trong đó, ta có thể tìm thấy những hướng dẫn hữu ích cho mọi tình trạng hôn nhân (độc thân, kết hôn, ly hôn, tái hôn, … và kể cả trường hợp 2 vợ chồng chỉ mới có một người tin thờ Chúa).
Theo đó, việc quyết định kết hôn hay sống độc thân không phải là chọn lựa giữa xấu và tốt mà là giữa tốt và tốt hơn. Kết hôn hay sống độc thân là một “ơn gọi”, một “sự ban cho”, hay một tặng phẩm của Đức Chúa Trời. Nếu không được Chúa “gọi” để sống độc thân thì một người không thể nào sống được. Người ấy sẽ bị lửa dục tình nung đốt, dù họ có công khai nhìn nhận hay không (7: 9).
Thế nhưng, đối với một người đã kết hôn thì mạng lệnh của Chúa là rất rõ ràng: “Vợ không được bỏ chồng, … Chồng cũng không được ly dị vợ.” (7: 10-11). Anh chị em có còn nhớ không, Đức Chúa Trời đã phán: “Ta ghét sự ly dị; và Ta cũng ghét kẻ mang lớp áo bạo hành như thế đối với vợ”  (Malachi 2: 16). Thế thì đừng biến mình trở thành kẻ bị Chúa ghét nha.
Trong chương này, bác Phao-lô cũng huỵch toẹt cả chuyện sinh hoạt vợ chồng luôn, không hề gán cho cái nhãn là “vấn đề nhạy cảm” để úp mở chi cả. Nếu chiếu theo luật định của “một chuẩn men Pharisi” thì Phao-lô chắc chắn là đã có vợ. Nhưng không biết tại sao giang hồ lại đồn rằng, bác í không có vợ. Nhưng dù có vợ hay không thì Phao-lô cũng chả sợ khi đề cập đến chuyện sinh hoạt vợ chồng.
Bác í dạy ri nì: “Vợ không có quyền trên thân xác mình nhưng chồng có quyền; chồng cũng không có quyền trên thân xác mình nhưng vợ có quyền. Vợ chồng không nên từ chối ăn nằm với nhau, trừ khi hai người đồng ý kiêng một thời gian để chuyên tâm cầu nguyện, sau đó hãy trở lại với nhau như cũ để khỏi bị quỷ Sa-tan cám dỗ khi anh chị em thiếu tự chế.” (7: 4-5)
Đừng có dại dột mà sử dụng ‘vốn tự có’ của mình như vũ khí hay quà tặng để sai khiến người bạn đời của mình nha các anh, các chị, các ông, các bà. Sa-tan lúc nào cũng chực sẵn một bên để băm vằm hôn nhân của quý vị đấy. Nhớ nha.
Chuyện NGỦ xong rồi, giờ đến chuyện … ĂN. Ăn thịt hay không ăn thịt.
Để hiểu được thấu đáo chuyện này thì phải ‘quất’ đúng 3 chương: 8-9-10 nha. Đừng tách rời ‘chúng’ ra là … rách việc đấy. He he.
Số là thời ấy, thịt dâng cúng cho thần tượng ngoại giáo luôn được chia làm 3 phần. Một phần đem thiêu cho vị thần đó … hưởng hơi; một phần khác được chia cho người cúng mang về nhà để hưởng … lộc; phần còn lại dành cho thầy tế. Nếu không thích nhấm nháp phần thịt này thì thầy tế đem bán ngay tại … trận. Và thịt này thường được bán rẻ hơn … giá thị trường.
Đấy, vấn đề ‘lăn tăn’ là như thế. Nhiều tín hữu tại Cô-rinh-tô viện dẫn rằng, ngoài Đức Chúa Trời chân thật ra thì tất cả các ông thần, bà thánh trong thế gian chẳng là … cái đinh gì cả. Mà nếu mấy ‘chả’, mấy ‘mẻ’ đã không có thật hoặc chẳng có thực quyền gì, thì của cúng tế đó đâu có bị … ô nhiễm chi mô. Cứ vô tư mà … ‘xực’ thôi.
Trong vấn đề này, Phao-lô khuyên dạy con dân Chúa phải xử sự trên tinh thần yêu thương, vì lợi ích của những anh chị em khác đồng đức tin trong hội thánh chớ không nên xử sự theo kiểu … ‘một mình, một chợ’.
Phao-lô lập luận ri nè: “Cứ cho là anh em có sự hiểu biết đúng về chuyện có thần, có thánh hay không đi – nhưng thật ra họ không biết (8:2) – nhưng hãy vì đức tin của người khác mà ăn, mà uống. Không chỉ vậy, khi làm cho những người ‘kém hiểu biết’ hơn anh em vấp phạm vì chuyện ăn uống bạt mạng của mình, thì anh em phạm tội với Đấng Christ đấy” (8: 12). Rồi Phao-lô khuyên con dân Chúa tại hội thánh Cô-rinh-tô hãy xem việc ông tự nguyện từ bỏ những quyền lợi của mình để thu phục được nhiều người hơn cho Đấng Christ như là một gương mẫu để kiêng … ăn thịt.
Nếu chỉ đọc thoáng qua, ta dường như có cảm tưởng như Phao-lô dạy rằng người tin thờ Chúa có thể ăn được những thực phẩm đã được dâng cúng cho thần tượng, nếu không có ai nhìn thấy, hoặc không khiến cho người tin Chúa khác ngộ nhận, hay vấp phạm. Mà nếu thế thì mâu thuẫn với quyết định của Hội nghị Jerusalem sao (Công Vụ 15: 29)? Tuy nhiên, Phao-lô nào nỡ vậy. He he. Ông đã túm lại cách ngon lành trong chương 10 rằng thì là, “khi người ta dâng tế là dâng tế ma quỷ, không phải Đức Chúa Trời. Tôi không muốn anh chị em trở nên thông công với ma quỷ” (10: 20)
Cũng tại chương 10, sứ đồ Phao-lô đã nêu ra một nguyên tắc mang tính định hướng hết sức là ô-kơ trong mọi sinh hoạt của người tin thờ Chúa, đặc biệt là trong những lĩnh vực mà Kinh Thánh không có những hướng dẫn cụ thể: “Vậy, anh em hoặc ăn, hoặc uống, hoặc làm bất cứ việc gì, hãy làm tất cả vì vinh quang của Đức Chúa Trời.” (10: 31)
Đấy cứ căn vào đấy mà tìm câu trả lời cho việc ngày nay, người tin Chúa có được uống bia, có được rít thuốc lá, thuốc lào, thuốc … phiện hay xem phim ảnh khiêu dâm, … không nhé. Nếu cho rằng, những việc đấy sẽ làm cho Chúa được vinh hiển – hay nôm na là sẽ làm cho Chúa được người ta khen, hoặc trần trụi hơn nữa là sẽ làm cho Chúa được nở mày, nở mặt – thì cứ vô tư mà uống, mà hít, mà ngắm nhá. Còn ngược lại thì … chớ đụng đến. Rứa thôi.
Cuối cùng, là bài học và cũng là sự thách thức dành cho tất cả những người hầu việc Chúa. Bao nhiêu tôi tớ Chúa ngày nay dám tuyên bố xanh rờn như Phao-lô: Hãy bắt chước tôi, cũng như chính mình tôi bắt chước Đấng Christ vậy (11: 1)? Quý vị có dám nói dõng dạc như vậy trước bầy chiên mà Chúa giao cho quý vị chăn dắt không? Và mỗi một ngày, quý vị có còn thật sự đang sống và phục vụ theo gương Đấng Christ không?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét