Roma 4-5
Trong phần Kinh Thánh hôm nay, để minh họa cho lẽ đạo xưng công
bình hay xưng công chính, Phao-lô đã ‘cung thỉnh’ cụ tổ Apraham, người đã “tin
Đức Chúa Trời, và nhờ đó ông được kể là công chính” (4: 3).
Mà “xưng công bình hay công chính” (justification) là răng? – Là
công khai tuyên bố một phạm nhân đáng tội tử hình là … trắng án, là vô tội,
được phóng thích ngay tại tòa!
Hắn đã phạm tội? – Yes. Hắn không bị oan? – Yes. Hắn đáng tội
chết? – Yes.
Rứa mà công bình cái chi? Phạm tội rành rành như thế lại tha
bổng, còn tuyên là vô tội mà gọi là công bình à?
Vâng, vưỡn công bình đấy ạ.
Người công bình trong ý nghĩa thứ nhất là một người chưa bao giờ
làm trái luật, tức là chưa từng phạm tội. Mặt khác, một người – cho dù đã phạm
pháp – vẫn có thể được xem là công bình khi người ấy trả xong mọi án phạt hay
hình phạt theo quy định, tức là đã thi hành án xong.
Loài người chúng ta được xưng công bình theo nghĩa sau đấy ạ.
Nhưng mà ‘hắn’ đã thi hành án khi mô? – Đúng là ‘hắn’ thì chưa,
nhưng đã có một người chịu thay cho ‘hắn’ mọi sự ấy rồi. Người ấy chính là Đức
Giê-xu, “về phần xác thì thuộc dòng dõi Đa-vít, còn về phương diện thần thánh
thì là Con Đức Chúa Trời quyền năng” (1: 3-4).
Một khi mà ‘hắn’ – phạm nhân – đồng ý nhận Đức Giê-xu làm đại
diện pháp lý … trọn gói cho mình, thì ‘hắn’ được tha bổng, được cấp chứng nhận
“vô tội” là thế. ‘Hắn’ được xưng công bình là vì sự công bình của Đức Chúa
Giê-xu Christ đã được quy gán cho ‘hắn’.
Việc này cũng tương tự như khi người ta cưới nhau hoặc khi hai
công ty sáp nhập lại với nhau. Lúc đó, tài sản riêng của họ được nhập chung và
sau đó được xem là tài sản chung.
Xưa ‘anh’ A-đam ‘cương’ với Thiên Chúa một phát … là “toàn gia
nam nữ đại tiểu đẳng” – trong đó có mỗi một người chúng ta – đều được ‘hưởng’
sự chết cách … miễn phí. Còn Đức Giê-xu Christ, đại diện hợp pháp cho loài
người, ‘thuận’ với Thiên Chúa một lần là cả loài người được hưởng sự sống vĩnh
phúc, cũng một cách … phờ-ri (free) như rứa.
Khác biệt duy nhất: tội (hay sự bất chính) của A-đam được quy
gán cách ‘mặc định’ (default) cho mọi con cháu của ông, còn sự vô tội (hay sự
công chính) của Đức Chúa Giê-xu Christ được quy gán cho chúng ta theo kiểu …
‘tự chọn’ (option). Nếu ta tự nguyện chọn “tin đến Đấng Christ”, thì sự công
chính của Ngài được quy gán cho ta. Còn nếu ta chọn ‘bỏ qua’ (ignore) thì sự
bất chính của A-đam vẫn còn y nguyên trong ta cho đến … muôn đời.
Cụ Apraham xưa, Chúa bảo gì cụ tin nấy là được dán tem chất
lượng: “hàng sạch theo tiêu chuẩn của JHV (Giê-hô-va)” ngay. Cũng một thể ấy,
ngày nay bất kỳ ai tin theo lời phán Đức Chúa Trời rằng, “ai tin đến Đức Chúa
Giê-xu thì được xưng công bình” (3: 26) thì người ấy cũng sẽ nhận được sự xác
nhận thiên thượng từ nơi Chúa giống như thế.
Sự xưng công bình không chỉ là được thoát khỏi hình phạt, mà còn
là được phục hồi địa vị ưu đãi, tức được nhận lại làm con Thiên Chúa nữa kia
đấy. Nói cách hình bóng là từ tử tù thành thiên tử.
Một điểm khác cần lưu lý rằng xưng công bình là sự ban cho của
Đức Chúa Trời. Đó là một món quà mà người nhận không xứng đáng chớ không phải
là phần thưởng cho một thành tích hay công trạng nào đó. Nói cách khác, “được
xưng công bình” là nhận lấy chớ không phải … giành lấy.
Ngay cả đức tin cũng không phải là một việc thiện mà Đức Chúa
Trời phải trả thưởng bằng sự cứu rỗi đâu nha. Đức tin cũng là một tặng phẩm,
một món quà hay là một sự ban cho của Đức Chúa Trời. Chúa ban đức tin làm
phương tiện để chúng ta nhận được sự cứu rỗi mà thôi.
Và từ cái thời … tám hoánh thì cụ Apraham nhà ta đã biết sử dụng
phương tiện này để được xưng công bình rồi đấy. “Áp-ra-ham tin Đức Chúa Trời,
và nhờ đó ông được kể là công chính” (4: 3). Điều này có nghĩa là Đức Chúa Trời
không đưa ra một phương cách cứu rỗi nào mới cả. Ngài luôn “xưng công bình”
theo cùng một cách. Cách đó có tên gọi là ĐỨC TIN.
Apraham đã được xưng công bình nhờ vào việc tin Đức Chúa Trời,
thế mần chi mà ông lại cần phải chịu cắt bì nữa? (Cắt bì hay cắt bao quy
đầu là phẫu thuật cắt bỏ phần da bọc phía đầu của dương
vật, một nghi thức bắt buộc đối với người Do Thái).
Chịu cắt bì không phải là phương cách để được xưng công bình.
Việc Apraham chịu (hay chính xác hơn là tự …) cắt bao quy đầu chỉ là “ấn chứng
của sự công chính mà ông đã có được bởi đức tin từ lúc ông chưa chịu cắt bì” mà
thôi (4: 11). Điều này cũng tương tự như thánh lễ báp-têm nước đối với một
người đã thật lòng tin nhận Đức Giê-xu làm Cứu Chúa vậy. Người ấy đã được sạch
tội, được xưng là vô tội (công chính) ngay thời điểm người thật lòng tin Chúa
Giê-xu, tức là TRƯỚC KHI chịu báp-têm trong nước.
Cho dù một người được xưng công bình là bởi đức tin, nhưng sự
xưng công bình PHẢI và SẼ luôn sinh ra việc làm (việc lành) phù hợp với bản
tính của con người mới đã được dựng nên. Nếu từ nơi người đó mà không thấy có
việc lành tương ứng nào ráo trọi, thì chéc cú là đã chẳng có đức tin thật hay
xưng công bình gì cả. Có chăng, chỉ là … đứt bóng mà thôi. He he.
Liên quan đến ‘chiện’ xưng công bình này thì còn ‘tót’ (talk)
dài dài nhé. Hôm nay, chỉ cố đến đây thôi. Bởi cớ, để chuyển sang được ngôn ngữ
‘bình dân học vụ’ với xì-tai tuổi teen của thế kỷ 21, một đề tài ‘cổ kính’ như
”xưng công nghĩa” thì đúng là phải tiêu tốn quá nhiều thời giờ và năng lượng.
Rứa đo.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét