Thứ Bảy, 14 tháng 11, 2015

ĐỜI TRAI BẤT TẬN

Dừng Chân Lần Thứ 41
NHÌN LẠI
Sau-lơ, một chuyên gia bắt bớ đã trở thành sứ đồ Phao-lô cho dân ngoại. Cuốn “nhật ký hành trình” của ông không khác chi một cuốn tiểu thuyết phiêu lưu mạo hiểm ngày nay, khi thuật lại những lần đối đầu với đám dân và đám … quan, bị ném đá và bị đắm tàu, trong lúc rao truyền Phúc Âm từ An-ti-ốt cho đến Rô-ma.
Những hành trình truyền giáo của Phao-lô trải qua hàng nghìn dặm và trên mười năm cuộc đời của ông. Tiếp theo sau những chuyến đi đến những vùng như Galati, Macedonia và Achai, Phao-lô bị bắt tại Jerusalem và đối diện với một loạt những cuộc xét xử dưới tay của Phê-lít, Phê-tu và Ạc-ríp-ba. Vì không tìm được sự xét xử công minh tại những phiên xử này nên Phao-lô tuyên bố là sẽ “kêu nài đến Sê-sa” (Công Vụ 25: 11), và thế là … Rô-ma thẳng tiến!
Chuyến đi vừa bộ vừa thủy này đầy nguy hiểm, nhưng cuối cùng ông cũng đến được với phiên tòa … mong ước. Trong thời gian chịu tù ở Rô-ma, Phao-lô không được tự do đi lại nhưng vẫn được gặp gỡ và chuẩn bị những môn đệ của mình cho những chức vụ mà họ sẽ sớm được chuyển giao.
Những thơ tín của Phao-lô tương ứng với những chuyến truyền giáo của ông. Trong hành trình truyền giáo lần thứ nhất, Phao-lô viết sách Galati. Trong hành trình lần hai, ông viết các sách 1 và 2 Tesalonica. Còn trong chuyến thứ 3, ông viết thơ Rô-ma, 1 và 2 Corinhto.
Khi anh chị em đọc các thơ tín trong những tuần tới, hãy trở lại với những chương tương ứng trong sách Công Vụ để hiểu được bối cảnh khi những thơ này được viết ra nhé.
NHÌN LÊN
Hãy tưởng tượng rằng bạn là một người lính trong một tiểu đội đang đóng quân ngay sát ranh giới kẻ thù. Tệ hại hơn nữa là kẻ thù đang tiến nhanh về hướng của bạn.
Đang chờ lệnh rút lui, nhưng bạn lại được nghe chỉ huy chỉ thị: “Hãy tiếp tục bám trụ tại đấy, tiếp tục bắn mạnh vào, càng lâu càng tốt cho đến khi anh … bị giết hoặc bị bắt mới thôi”.
Bạn sẽ cảm thấy thế nào về một mệnh lệnh tương tự như thế? Dứt khoát đấy không dành cho những kẻ nhát gan, mà chỉ cho những ai muốn giáp mặt sự chết và muốn trở nên “những xác chết biết đi” để trút giận lên đầu thù mà thôi.
Răng rứa? - Ấy là vì sự chết không còn thống trị trên những người như thế. Họ là những người không còn biết sợ là gì và chỉ còn biết nhắm vào mục tiêu mà thôi. Họ không còn gì để mất nhưng còn đủ thứ để được. Họ đã thật sự nhận biết được cái giá phải trả để phục vụ.
Túm lại, họ là những đối thủ vô cùng nguy hiểm vì cớ họ đã sẵn sàng … liều mạng, hay gọn hơn là sẵn sàng ‘uýnh’ … chết bỏ luôn. He he.
NHÌN TỚI
Các sứ đồ và các môn đồ trong sách Công Vụ đã phục vụ Chúa của họ cách liều thân hay sẵn sàng tận hiến như thế. “Tự giữ lấy thân” có lẽ là ý tưởng cuối cùng trong tâm trí của họ. Ấy là vì họ luôn toàn tâm toàn ý, sẵn sàng cho Chúa sử dụng.
Chúng ta có thể nhìn thấy thái độ đó trong một số câu trích từ những thơ tín của Phao-lô:
Tôi đã bị đóng đinh vào thập tự giá với Đấng Christ, mà tôi sống, không phải là tôi sống nữa, nhưng Đấng Christ sống trong tôi. Hiện nay tôi sống trong thể xác, tức là tôi sống trong đức tin của Con Đức Chúa Trời, là Đấng đã yêu tôi và phó chính mình Ngài vì tôi.  (Galati 2: 20)
“Vì đối với tôi, sống là Đấng Christ, còn chết là ích lợi”  (Philip 1: 21)
Nếu việc tự đề cao bản thân hay tự quản lấy thân không phải là mục tiêu trong đời của mình, thì bạn phải học biết khai phóng quyền năng của sự liều thân. Và một khi nhận thấy thời giờ, tài năng và tài chính của mình đã 100% sẵn sàng để phục vụ Chúa, thì lúc ấy bạn sẽ có thể đồng thanh cùng Phao-lô: “Nhưng tôi chẳng kể sự sống mình là quý, miễn sao hoàn tất cuộc đua và chức vụ tôi đã nhận lãnh nơi Chúa là Đức Chúa Jêsus, để công bố Tin Lành về ân điển Đức Chúa Trời” (Công Vụ 20: 24)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét