Thứ Tư, 11 tháng 11, 2015

ĐƯỜNG VỀ LA-MÃ

Công Vụ 27-28 
La Mã hay Rô-ma là thủ đô, hay trung tâm hành chính của thế giới thời Phao-lô. Và với việc đại sứ Phao-lô đã về đến đấy để giảng, thì sứ vụ truyền giáo mà Đức Chúa Giê-xu nói đến trong Công Vụ 1: 8 coi như đã chính thức được thực hiện “đến cùng trái đất” rồi.
Hôm nay, chúng ta học được gì trong hai chương cuối cùng của sách Công Vụ?
Trước hết, đó là về hoạn nạn, thử thách đối với chúng ta trên bước đường theo Chúa, phục vụ Chúa. Rõ ràng là người hầu việc Chúa cũng phải đối diện với thử thách khó khăn giống như bao nhiêu người khác. Khác biệt duy nhất: được Chúa bảo vệ, được Chúa gìn giữ bình an, hay nói cách khác là được Chúa cứu. Thế thì, đừng vội bù lu bù loa lên rằng, “răng mà Chúa để con ri?” hay “Chúa ở mô?” nhá.
“Các con sẽ có hoạn nạn trong thế gian, nhưng hãy vững lòng, Ta đã thắng thế gian rồi” (Giăng 16: 33). Câu này là của Đức Chúa Giê-xu nói đấy. Thế cho nên, đi theo Chúa, phục vụ Chúa mà gặp rắc rối, khó khăn hay hoạn nạn ấy à? – Thường thôi. Có gì lạ đâu.
Vấn đề không nằm ở chỗ ta có phải gặp hoạn nạn, khó khăn hay không, mà là ở chỗ ta ứng xử như thế nào trong cơn hoạn nạn, khó khăn đấy. Phao-lô thì đã “tin chắc nơi Đức Chúa Trời” nên ông và 275 người đi cùng ông đều được ô-kơ khỏi cơn bão lớn, còn bạn thì sao?
Phao-lô bị hoạn nạn không phải do lỗi của ông, đúng không? Nhiều khi, chúng ta cũng bị vạ lây do những quyết định ‘trời ơi’ của người khác, những người có quyền trên mình vào lúc đó. Trong những trường hợp như vậy thì đâu là lối hành xử cần phải có của một người tin thờ Chúa: – Lên án, nguyền rủa, phê bình, chỉ trích chăng?
Hẳn nhiên là không rồi. Người tin thờ Chúa – giống như Phao-lô – cần phải động viên, khích lệ những người đồng cảnh ngộ như mình và đặc biệt là phải biết dùng lời của Chúa để hướng dẫn họ cách giải quyết vấn đề.
Chính trận cuồng phong Ơ-ra-qui-lôn đã cho Phao-lô có một cơ hội tuyệt vời để giảng về một Đức Chúa Trời quyền năng, thành tín và đầy lòng nhân từ cho gần 300 con người, bao gồm phạm nhân, quân nhân, doanh nhân, … trên chuyến tàu buôn năm ấy. Cũng một thể ấy, những lần giông bão mà ta gặp trong đời, nếu biết sử dụng, thì ta cũng có thể làm cho khối người ‘chộ’ được Đức Chúa Giê-xu đấy nha.
‘Chiện’ thứ hai nằm ở chương 28, xảy ra trên đảo Malta, ngay sau khi ‘phái bộ’ của Phao-lô lên được đất liền. Không phải ‘chiện’ Phao-lô chữa lành, trước hết, cho bố ông tù trưởng khỏi bệnh sốt rét, rồi sau đó là cho tất cả bệnh nhân trên đảo, mà là ‘chiện’ rảy rắn cái rụp của Phao-lô.
Có ai trong chúng ta théc méc là tại sao khi bị con rắn lục quấn vào tay là Phao-lô ngay lập tức rảy cho nó văng ra không nhỉ? Chắc chắn là không rồi, đúng không. Vì đó là phản xạ tự nhiên, rất đời, rất người của bất kỳ ai bị … rắn quấn.
Thế thì, một người khi bị rắn quấn như rứa mà không rảy, chỉ rủ rỉ, rụt rè hay chỉ … rú thôi, thì ta có thể gọi người ấy là bình thường không? Rắn tự nhiên thì chắc là không ai có phản xạ như rứa đâu nhỉ, nhưng đối với con rắn theo nghĩa bóng, tức là ma quỷ, thì tiếc thay, nhiều người tin thờ Chúa lại không có thái độ dứt khoát như thế khi bị nó ‘quấn’ vào mình.
Kết cuộc: chết thảm!
‘Chiện’ cuối cùng: bao giờ cũng vậy, mỗi khi Tin Lành của Đức Chúa Giê-xu được rao giảng, dù người giảng có là ai đi nữa, thì kết cuộc vẫn có thể là: “Một số người chịu thuyết phục, còn những kẻ khác không chịu tin.” (28: 24). Thế thì, anh chị em ơi đừng vội nãn lòng, bỏ cuộc vì cớ một số người “không chịu tin” điều ta rao giảng.
Chúng ta được kêu gọi để “giảng Tin Lành”, để “làm nhân chứng của Chúa Giê-xu phục sinh”, chớ chúng ta không được kêu gọi để làm hay để thuyết phục người ta tin. Làm hay thuyết phục người khác tin nhận Đức Giê-xu làm Cứu Chúa là công việc của Đức Thánh Linh. Đừng có ‘đá nhầm sân’ nha.
Hãy xem câu nói cuối cùng của Phao-lô như là một lời hứa, một lời công bố đức tin cho sứ vụ truyền giáo của chính cá nhân mình và của Hội Thánh Chúa nói chung: “Vậy, hãy biết rằng sự cứu rỗi của Đức Chúa Trời đã được truyền bá cho các dân ngoại và họ sẽ lắng nghe” (28: 28)
Vì tin quyết rằng, người ngoại “sẽ lắng nghe” nên suốt hai năm chờ đến lượt để “ứng hầu trước Sê-sa” – vị vua La-mã, tức người đứng đầu toàn thế giới lúc bấy giờ – Phao-lô đã “tiếp đón mọi người đến thăm mình, giảng về vương quốc Đức Chúa Trời, và dạy về Chúa là Đức Chúa Jêsus Christ một cách tự do” (28: 30-31). Thật không có một gương mẫu nào tuyệt vời hơn Phao-lô trong việc vâng lời Chúa rao giảng Tin Lành trong mọi hoàn cảnh.
Sách Công Vụ không kết thúc ở chương 28. Phần tiếp theo của nó vẫn đang được viết bởi cuộc đời tin kính của những người nam, người nữ của Đức Chúa Trời.
Bạn có biết rằng bạn đã được chọn để là một người trong số đó không?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét