Nói thêm về chuyện ăn của người tin thờ Chúa: Món
gì được ăn và món gì không được ăn.
Về vấn đề này, chỉ cần lên được thực đơn … CẤM là
đủ. Vì một khi ta đã có được ‘thực đơn cấm’ rồi, thì hẵn nhiên, tất cả những
món gì còn lại đều được quyền vui hưởng.
“Vì Đức Thánh Linh và chúng
tôi quyết định không chất thêm gánh nặng nào khác trên anh em, ngoại trừ các
điều cần thiết này: Phải kiêng của cúng thần tượng, huyết cùng các thú vật chết
ngạt và đừng gian dâm. Anh em giữ các điều ấy là tốt. Kính chào anh em!” (Công vụ 15: 28-29)
Thực đơn CẤM gồm ‘Tê 4 món’: Tiết – Trứng – Thịt –
Tế
Món cuối TẾ - tức là thức ăn các loại đã dâng cúng
cho vong linh người chết, hay tà ma, gọi chung là cỗ cúng tế - thì không phải
bàn cãi gì. Vì việc người tin thờ Chúa không ăn cỗ cúng là rõ rồi. (Anh chị em
nào còn muốn ngâm kíu thêm thì có thể xem Công vụ 15: 20; 1Corinhto 8; 10:
14-22 nhé)
Món thứ 1 – TIẾT: tức là huyết hay máu. Gọi kiểu gì
thì cũng là nó đó thôi.
Người tin Chúa không được ăn các món ăn được chế
biến bằng máu. Chẳng hạn, tiết canh, dồi, cháo huyết hay ẩn danh là cháo lòng,
rượu tiết dê, … Kinh Thánh không phân biệt sống hay chín gì cả, hễ cứ TIẾT là
TIỆT! Tiết gì cũng tiệt!
Bỏ qua tất cả những phát hiện của y học về vi-rút
gây bệnh qua đường máu, bỏ qua tất cả những tiêu chuẩn an toàn vệ sinh thực
phẩm, người tin Chúa không được dùng máu để làm thức ăn, thức uống, đơn giản là
vì đó là mạng lệnh của Chúa. Lệnh cấm này chẳng liên quan gì đến văn hóa Trung
Đông, cũng chẳng dính dáng gì đến luật pháp Môi-se cả. Lệnh cấm này có từ thời
Nô-ê chưa … say rượu cơ đấy. (Sáng thế ký 9: 4-5)
Món thứ 2 – TRỨNG:
Không phải trứng ốp-la, trứng rán, trứng muối, hay
trứng luộc mà là trứng … lộn.
Thôi thì người ta cãi nhau chí chóe, kẻ bảo xực ô-kơ,
người thì bảo ‘chớ có đụng đến’. Nguyên nhân cũng tại cụm từ “thú vật chết ngạt
hay ngộp” trong các bản dịch Kinh Thánh tiếng Việt.
Để đỡ phải giải thích lòng vòng, sau một thời gian
‘truy cứu’ kính thưa các thể loại Tây, Tàu, và ... Gờ-rét, MSB tui thấy các câu
20, và 29 của Công vụ 15 này, bản Công Giáo dịch rõ nghĩa nhất. “…
kiêng ăn đồ đã cúng cho ngẫu tượng, kiêng ăn tiết, KIÊNG ĂN THỊT LOÀI VẬT KHÔNG
CẮT TIẾT, và tránh gian dâm. …" Vừa phù hợp với văn cảnh, vừa
lột được nguyên nghĩa.
Đến đây, nếu ai xem trứng lộn là thú vật, thì phải đem
trứng ra mà cắt tiết rồi hãy luộc mà ăn nhá; còn nếu ai xem trứng lộn là …
trứng thì không cần cắt tiết! Thế nhá.
Trường hợp có người tuy xem trứng lộn là … trứng
nhưng vẫn cứ ‘lăn tăn’ – vì trong ấy … kiểu gì cũng còn có máu – thì dù có thèm
rỏ dãi cũng chớ nên đụng đến ‘hắn’ làm gì. Vì Kinh Thánh dạy: “… Phước
cho người nào không tự lên án mình về những gì mình đã chấp nhận! Nhưng người
nào còn nghi ngại mà cứ ăn thì bị lên án rồi, vì không hành động bởi đức tin.
Việc gì không đến từ đức tin đều là tội lỗi” (Roma 14: 22-23).
Trứng lộn … chết ngạt hay không ngạt, đúng là cũng
có chuyện để chí chóe, song có những ‘em’ rõ ràng là chết ngạt, tức là chết mà không
được cắt tiết, nhưng phần đông con dân nhà Chúa ta, cứ vô tư ‘chén’ tì tì mà
lại không théc méc gì. Thế mới lọa chứ.
Đó là các em chim cút, chim sẻ, và thậm chí cả chim
… cu. He he. Nào là chiên bơ, nào là nướng vĩ, nào là rô-ti, … Đa số các ‘em’
bị túm giò, đập đầu vào tường nghe đánh bụp, nhưng đại trà hơn là cả bọn được
tặng cho nguyên nồi nước sôi vừa nhấc khỏi lò!
Ây-da, hóa ra tội lỗi, tội lỗi không nằm ở trứng,
mà là nằm ở … chim đó nha mấy cưng. He he. Chiếu theo luật rồi tự xử đi nghe.
Rồi, giờ chuyển sang THỊT, món thứ 3.
Thịt ở đây là thịt bồ câu, thịt chó, thịt mèo, thịt
rắn và thịt … kỳ đà. Hà hà.
Vào thẳng vấn đề luôn thì người tin thờ Chúa ngày
nay, chẳng liên quan gì đến những quy định ‘an toàn vệ sinh thực phẩm’ được
chép trong các sách Lê-vi ký 11: 1-47 và Phục Truyền 14: 3-21 cả. Đó là một
phần trong hệ thống luật Môi-se chỉ dành riêng cho người Do Thái mà thôi.
Thế tại sao có nhiều tôi tớ, nhiều con dân Chúa
không ăn mấy món ‘đẹt soản’ nêu trên? - Có nhiều lý do mà người ta không ăn
thịt những loại thú và bò sát trên, nhưng chắc chắn là không phải vì Chúa cấm
không được ăn.
Người tin Chúa được quyền ăn tất cả mọi loài thú
đồng, chim trời, bò sát. Vâng. Ăn gì cũng được, trừ ĂN TRỘM. Ăn gì cũng được
trừ ĂN CẮP.
Một trong những lý do mà nhiều tôi tớ và con dân
Chúa, cụ thể là trên đất Malaysia này, từ chối không ăn bồ câu, thịt chó, thịt
mèo và thịt … kỳ đà vì 99,9% là ‘hàng do ăn trộm mà có’.
Lời biện minh cũ mèm là ‘thú hoang’, là ‘vô chủ’,
là dạng … mây lang thang mà Thầy. Ừ, hoang đấy nhưng tại sao phải lén lút đi
bắt? Hoang mà sao nếu dân địa phương người ta bắt gặp, nếu police phát hiện thì
lại phải chịu án tù?
Phạm pháp thì dù có bị phát hiện hay không cũng là
phạm pháp. Mà đã là con dân Chúa thì chúng ta không chỉ chấp hành luật Đời mà
còn bị soi chiếu bởi luật Trời nữa đấy. Luật Trời trong trường hợp này là
‘ngươi chớ trộm cắp’. Và việc từ chối không ăn các loại thịt ‘do trộm cắp mà
có’ cũng là một cách giữ điều răn kia vậy.
Nhân đây, MSB cũng muốn nhắn gởi ngoài lề một chút
với tất cả anh chị em, nhất là những người đang hầu việc Chúa: nếu muốn được
Chúa ban phước dồi dào thì đừng tàng trữ, thực ra là đang sử dụng, những phần
mềm (software) ăn cắp trong máy tính của mình. Đừng ‘ní nựng’ là … ‘vì chưng
bác mẹ tôi nghèo, cho nên em phải …’ nữa nhé.
Chả lẽ, hễ cứ vịn cớ nghèo thì được quyền coi
thường pháp luật sao.
Thế nhá, nhá.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét