Thứ Sáu, 6 tháng 11, 2015

LẦN NỮA XUẤT CHINH

Công Vụ 16-18 
Khoảng 5 năm sau chuyến ‘vi hành’ lần thứ nhất, Phao-lô lại quyết định rời An-ti-ốt, để một lần nữa lên đường xuất chinh. Tuy gặp sự cố ngay lúc khởi hành – chia tay với Banaba – nhưng chuyến truyền giáo lần thứ hai này vẫn … rất chi là ô-kơ trong ơn của Chúa.
Ta có thể học được gì từ hành trình truyền giáo lần thứ hai của sứ đồ Phao-lô trong 3 chương Kinh Thánh hôm nay?
Trước hết, đó là lòng đam mê rao giảng về Đức Chúa Giê-xu Christ, Đấng đã chết và đã sống lại. Không chỉ rao giảng cho đồng hương người Do Thái của mình, Phao-lô còn giảng cho cả người ngoại quốc nữa.
Việc gì cũng vậy, chớ không riêng gì chứng đạo. Không có đam mê thì sớm muộn gì cũng “buông súng” thôi. Còn nếu đam mê ấy à … khó khăn nào cũng vượt qua, kẻ thù nào cũng đánh thắng.
Cứ nhìn cái cảnh Phao-lô nỗ lực lúc xuyên Nam (Phirigi), khi ngược Bắc (Bithini) mà vẫn bị ‘bế quan tỏa cảng’, nhưng vẫn không chùn, thì sẽ biết được bác í … “nóng trong người” là thể nào. Đây chính là tình trạng mà Kinh Thánh bảo là “sự sốt sắng về nhà Chúa thiêu đốt tôi”.
Nhiệt thành như thế, hừng hực như thế, cuồn cuộn như thế chả trách bác í đi đến đâu là cháy đến đấy, là hút hàng đến đấy, là “gây rối loạn thành phố”, “rối loạn trong thiên hạ” đến đấy (16: 20; 17: 6).
Một khi mà lòng ta còn bùng cháy lửa nhiệt thành thì không cần phải có ai đó mời gọi; Một khi mà lòng ta còn đam mê chinh phục linh hồn tội nhân thì ngoại cảnh khó khăn xung quanh chẳng là … ‘nghĩa địa’ gì. He he.
Bạn có (hoặc có còn) được lửa Ngũ Tuần kiểu ni đang bùng cháy trong lòng không? Nếu câu trả lời là không, thì xin vui lòng dành thì giờ đọc lại sách Công Vụ từ chương đầu bạn nhé. Hãy đọc với tấm lòng mở ra và trông đợi sự mặc khải của Thánh Linh Đức Chúa Trời.
Một chiếc xe (dù là xe đạp, xe máy hay xe ô-tô) đang chuyển động thì bao giờ cũng dễ dàng “bẻ lái” hơn là lúc ‘hắn’ đứng yên. Đúng không? Cũng một thể ấy, bạn sẽ rất dễ dàng nhận biết (hoặc ‘nghe’ được) sự dẫn dắt của Đức Thánh Linh khi đang ‘chạy’, tức là khi đang hoạt động chớ không phải khi ngồi chờ. Nhớ nha.
Bài học tiếp theo là các trọng điểm mà Phao-lô nhắm đến trong chiến lược truyền giáo của mình. Trong sự dẫn dắt của Đức Thánh Linh, ông luôn nhắm đến các thành phố, tức là các trung tâm kinh tế, tôn giáo, văn hóa, dân cư và các hoạt động xã hội của một khu vực, một vùng miền nào đó. Nói cách khác, Phao-lô luôn nhắm đến các ‘đầu não của địch’, theo kiểu đánh rắn thì phải đánh dập đầu.
Với chiến lược này thì so ra ngày nay, hội thánh thường làm theo hướng ngược lại: tập trung vào vùng ngoại biên, ngoại thành và ngoại … gì cũng được, miễn ngoài là được. Chả trách tại sao, mà hò hét hoài nhưng ‘chúng’ vẫn cứ … sống nhăn răng.
Một điểm khác mà chúng ta cần phải lưu ý là khắp mọi nơi, luôn có những con người sẵn lòng đối với Phúc Âm, luôn có những con người sẵn sàng tiếp nhận Chúa. Đó có thể là một nữ thương gia (16: 14-15), một viên quản ngục (16: 34), một Gia-sôn (17: 5), một Đê-ni hay một Đamari (17: 33). Mùa gặt thì luôn luôn … rất trúng. Mùa gặt thì không bao giờ thiếu, chỉ thiếu mỗi con gặt.
Thế cho nên, nơi đâu còn có người rao giảng về Đấng Christ, nơi đó còn có người tiếp nhận Đức Giê-xu làm Cứu Chúa, kể cả hàng quan chức và giới thượng lưu.
Bạn có biết tại sao xung quanh nơi ở, nơi làm việc của mình còn có quá nhiều người không thờ phượng Chúa Giê-xu không? – Ấy là vì tại nơi đó đang thiếu con gặt đấy; tại nơi đó còn thiếu những con người sốt sắng rao giảng về Đấng Christ đấy. Tại sao bạn không thể là một Phao-lô của Chúa Giê-xu cho những người đang sống và làm việc trong công ty, trong cơ quan, hay trong khu vực của bạn?
Khi sống đời nhân chứng cho Chúa Giê-xu, mỗi một chúng ta cần phải chấp nhận một sự thật. Đó là sự chống đối, bắt bớ luôn theo ta như hình với bóng. Trừ khi bạn … ‘co vòi’, chấp nhận ‘một miếng băng dính’ ngang mồm, còn nếu bạn mở miệng làm chứng về Chúa Giê-xu thì y như rằng sẽ bị chúng ‘dập’ tưng bừng luôn. Nhẹ thì nói xách mé, xa gần; còn nặng thì ra mặt công kích, cô lập, vu khống, ngăn cản, thưa kiện, và không loại trừ cả việc thượng cẳng chân, hạ cẳng tay.
Đừng la toáng lên rằng thì là “tôi có làm gì sai đâu, tại sao các người lại chống đối hay hãm hại tôi”. Cứ nhìn cảnh Phao-lô thì biết. Trong vòng truyền giáo thứ hai này, bác í cũng bị chúng chơi cho lên bờ xuống ruộng luôn đấy chớ. Chống đối, vu khống bởi cái đám ‘quần chúng tự phát’ thì không là cái đinh gì nhé, bác í còn bị bắt, bị đánh cho bầm dập, rồi bị quẳng luôn vào ngục mà không qua xét xử gì ráo trọi.
Không phải con người đâu anh chị em ơi, đằng sau những hành động thù hận ngút ngàn kia là bàn tay của ma quỷ đấy. Ma quỷ luôn muốn cầm giữ con người, không muốn con người được tự do thờ phượng Đức Chúa Trời. Ma quỷ tìm đủ mọi cách để làm cho những chiến binh của Chúa sợ hãi, chùn tay cứu người.
Thế nhưng, khi người của Chúa sẵn sàng ‘chơi tới bến’ thì điều gì sẽ xảy ra? – Quyền phép của Chúa liên tục được bày tỏ, hết người này đến người khác được cứu, được trở nên môn đệ của Chúa, hết thành phố này đến thành phố khác được chinh phục vào trong vương quốc Đức Chúa Trời.
Chịu khổ vì cớ Danh Chúa là một phần phước (Mathiơ 5: 10-11), là một đặc ân dành cho người tin thờ Chúa (Công vụ 5: 40-41). Chính vì lý do đó mà Phao-lô và Sila đã có thể ca ngợi Chúa vang lừng khi chân đang bị cùm trong tù, với thân thể vừa bị đòn nhừ tử (16: 25-26).
Có ai đó bảo rằng, cơn động đất xảy ra là vì Đức Chúa Trời nhịp chân đấy. Khi nghe Phao-lô và Sila cất giọng nam trầm, giữa đêm khuya thanh vắng, Chúa thích quá và bắt đầu nhịp chân. Càng hưng phấn, nhịp chân của Chúa càng mạnh dần. Mọi thứ rung rinh. Động đất. Không biết rung lắc kiểu gì mà khóa cửa, khóa xiềng đều bung ra hết. Đúng là trên cả tuyệt vời, đúng không?
Hát khi vui thì ai cũng hát được, còn hát ngợi khen Chúa vào lúc “giữa đêm đen tối”, vào lúc bị bắt bớ, vào lúc đối diện nan đề thì chỉ có những người hiểu biết ý muốn Chúa và trọn lòng tin cậy Chúa mới có thể làm được mà thôi.
Bạn có thể làm một người “hát giữa khuya” như thế được chăng?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét