Thứ Năm, 12 tháng 11, 2015

AI CẦN CÔNG CHÍNH?

Roma 1-3 
Hôm nay, chúng ta bắt đầu ‘xuyên’ một thể loại văn chương khác của Kinh Thánh: thể thơ tín. Trong kinh Tân Ước, các thơ tín được chia thành hai nhóm: (a) các thơ tín của Phao-lô và (b) thơ tín của các tác giả khác hay còn được gọi là các thơ tín tổng quát.
Khác với những ‘da meo’ – tức những lá thư (mail) được viết trên da thú – còn lại của mình, ‘meo’ Rô-ma này, Phao-lô viết cho những tín hữu mà ông chưa từng gặp mặt. Chính vì vậy, mà nó giống như một luận văn thần học hơn là một bức ‘meo’ cá nhân.
Trong ‘meo’ nầy, Phao-lô giải luận rất chi là cụ … tỉ, về nhu cầu, sự cung ứng và công việc của ân điển Đức Chúa Trời. Ông bắt đầu bằng … cơn thịnh nộ của Đức Chúa Trời giáng trên loài người tội lỗi, không miễn trừ ai hết. Mọi người đều phạm tội, và mọi người đều phải đối diện với sự phán xét của Đức Chúa Trời. Tuy nhiên, có một hy vọng trong chính Đấng Christ Giê-xu, là Đấng mà qua Ngài Đức Chúa Trời cung ứng sự công chính cho tất cả những ai TIN (3: 22)
Như đã nói ở trên rằng ‘da meo’ này giống như một luận văn thần học, nên không hề dễ nuốt chút nào. Cái kiểu “hỏi xoay, đáp xoáy” của bác í không chừng khiến cho nhiều người trong chúng ta, nhất là những anh chị em ‘lính mới’, lùng bùng lỗ tai, hay quay mòng mòng lắm à nha. Dầu vậy, cũng đừng quá lo lắng, vì có ‘xuyên’ chắc có ‘thủng’.
3 chương Kinh Thánh hôm nay khẳng định một chân lý rành rành thế này: “mọi người đều đã phạm tội” (3: 23).
Nhưng tang chứng, vật chứng đâu? – Có liền: “Vì mặc dù đã biết Đức Chúa Trời, họ vẫn không chịu tôn cao Ngài là Đức Chúa Trời và không tạ ơn Ngài” (1: 21).
Có nghĩa là? – Không thờ Trời và không biết ơn Trời là đại tội, hay chính xác hơn là nguồn cơn của mọi thứ tội lỗi, gian ác khác.
Nhưng làm sao biết chắc được là có Trời mà thờ? Hoặc tại những nơi, hay tại những thời điểm chưa có hội thánh Chúa, chưa có ai rao giảng về Chúa thì người ta biết chi mô mà thờ? – Sao không. “Vì những gì người ta có thể biết về Đức Chúa Trời thì ĐÃ RÕ RÀNG, bởi Đức Chúa Trời đã bày tỏ cho họ rồi. Những gì về Đức Chúa Trời mà mắt trần không thấy được, tức là quyền năng đời đời và thần tính của Ngài, thì ngay từ buổi sáng thế người ta đã nhận thức rõ ràng KHI QUAN SÁT CÁC TẠO VẬT CỦA NGÀI; cho nên họ không thể bào chữa được.” (1: 19-20)
Nói cách khác, nan đề của con người không phải là họ KHÔNG BIẾT rằng có Đức Chúa Trời, mà là BIẾT NHƯNG TỪ CHỐI THỜ PHƯỢNG NGÀI LÀ ĐỨC CHÚA TRỜI. Chỉ cần nhìn vào thiên nhiên xung quanh, một người bình thường nếu để tâm suy nghĩ thì cũng có thể nhận ra rằng phải có một Đấng Tạo Hóa; chỉ cần người ấy nhìn vào chính mình hoặc thân thể của mình thì người không thể nào cho rằng con người tự nhiên mà có hay là do tiến hóa từ thú vật mà thành được.
Điều quan trọng trong cách trình bày Phúc Âm của Phao-lô mà mỗi một chúng ta cần phải lưu ý và học hỏi. Đó là ông không tốn thì giờ tranh cãi, dù kiểu “hỏi-đáp” của ông dễ khiến ta ngộ nhận.
Vắn tắt là ri nè: dù ngươi có công nhận hay chối bỏ sự hiện hữu của Đức Chúa Trời – tức là tin có Chúa hay không có Chúa – thì Chúa vẫn hiện hữu. Chúa có thật còn hơn là ngươi đang có thật; Chúa có thật còn hơn là ông chồng của ngươi, bà vợ của ngươi, đứa con của ngươi, chiếc xe của ngươi, ngôi nhà của ngươi nữa đấy.
Chúa không chỉ có thật, mà Ngài còn là Đấng đang quyết định vận mạng của ngươi đấy. Cơn thịnh nộ của Chúa đang giáng xuống trên ngươi đấy. Ở đó mà tinh tướng đi con.
Nhưng ta có thấy chi mô mà? Này nhé, ta vẫn đang ăn nên làm ra; vẫn thăng quan tiến chức, vẫn vợ đẹp con khôn, vẫn khỏe mạnh hồng hào, … đấy thôi.
Đúng là ngươi “chẳng hiểu gì về điện” rồi. Trước hết, hãy lưu ý từ “Chúa phó”. Người bị Chúa giận sẽ bị Chúa bỏ mặc (a) “cho những tham dục của lòng mình, rơi vào sự nhơ nhuốc để làm nhục thân thể của nhau”, (b) “cho tình dục đáng xấu hổ”, (c) “cho một tâm trí bại hoại để làm những điều bất xứng”. Và sau khi đã ‘tích đủ điểm’ rồi thì người ấy sẽ hưởng trọn sự phán xét của Đức Chúa Trời.
Đầu tiên là bị Chúa định tội, tức là được Chúa để cho tự do, muốn làm gì tùy thích và sau đó, tức phần hai của cơn thịnh nộ là chịu phán xét.
Nhiều người dễ cho rằng, nếu được tự do khỏi Chúa thì quá sướng đi chớ. Bị Chúa giận mà như thế thì còn gì bằng. Ngặt nỗi, ra khỏi Chúa là rời khỏi sự sáng để trôi vào sự tối; lìa khỏi Chúa là bắt đầu tiến trình tuột dốc không phanh. Chính vì đang trong bóng tối, chính vì tuộc dốc không phanh nên người ta đâu có biết rằng mình đang phạm tội, người ta đâu có thể dừng cái việc làm ác lại được.
Bạn có biết tại sao tội ác ngày một gia tăng, đạo đức xã hội ngày một suy đồi, suy đồi gấp ngàn vạn lần so với trước đây tại Việt Nam của chúng ta không? – Câu trả lời từ Kinh Thánh là vì người ta “không chịu tôn cao Chúa là Đức Chúa Trời và không tạ ơn Ngài” đấy.
Giải pháp duy nhất cho tương lai của một dân tộc, một quốc gia là trở lại cùng Đức Chúa Trời, tiếp nhận sự công chính của Ngài thông qua Đức Chúa Giê-xu Christ. Nói cách khác, tiếp nhận Phúc Âm của Đấng Christ là giải pháp cho sự chấn hưng của mỗi một cá nhân, mỗi một dòng tộc hay mỗi một dân tộc. Vì Phúc Âm là quyền năng của Đức Chúa Trời để cứu mọi kẻ tin (1: 16).
Không phải trong Phúc Âm có quyền năng của Đức Chúa Trời, mà chính Phúc Âm là quyền năng của Đức Chúa Trời. Do đó, hãy noi gương Phao-lô, đừng hổ thẹn trong việc khai phóng quyền năng của Đức Chúa Trời, tức là hãy rao giảng ra cho mọi người được nghe.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét