Thứ Tư, 11 tháng 3, 2015

VÔ ĐỊCH … XÁC THỊT

Thẩm Phán 13-16             
Vâng, không có một danh hiệu nào chuẩn hơn là “vô địch xác thịt” để phong tặng cho người hùng Sam-sôn, vị thẩm phán cuối cùng của dân Israel trong thời kỳ tiền quân chủ. Sam-sôn là hình ảnh đại diện, có thể nói là “chuẩn không cần chỉnh” của dân Israel vào thời bấy giờ.
Anh í được Chúa trực tiếp chọn lựa, trực tiếp biệt riêng để giải phóng “dân mình ra khỏi tội”, giải phóng dân mình ra khỏi ách cai trị của ngoại bang. Anh í biết điều đó, biết rất rõ. Thế nhưng, tất cả những gì anh í làm thì hoàn toàn ngược lại. Anh í tình nguyện, sung sướng lao mình vào tội, nộp mình vào xiềng xích của ngoại bang, … và rồi anh í chết chung với kẻ thù trong một hành động rất chi là anh hùng, không khác gì mấy tay Hồi giáo đánh bom khủng bố thời nay. Kinh.
Cả cuộc đời của Sam-sôn dường như chỉ xoay quanh có hai từ: sex và sát (giết, tức trả thù). Là một người được Chúa chọn lựa cách đặc biệt nhưng cả cuộc đời của anh í chỉ có biết chơi gái và uýnh lộn. Những chiến công lẫy lừng của Sam-sôn thực ra chỉ là kết quả của những cuộc báo thù liên tu bất tận của anh í mà thôi. Mà báo thù thì bao giờ cũng chỉ làm phức tạp hơn, rắc rối thêm chớ không thể giải quyết hay chấm dứt được nan đề. Nhớ nha anh chị em.
Cứ mỗi lần Thần Linh của Chúa giáng xuống trên mình, là y như rằng Sam-sôn dùng sức mạnh siêu nhiên đó để làm chuyện bậy. Hãy đọc kỹ lại những câu Kinh Thánh sau để kiểm chứng nhé: 13: 25-14: 1; 14: 6; 14: 19; 15: 14-16. Điều đó cho chúng ta thấy rằng, một người được đầy dẫy Đức Thánh Linh, một người có ân tứ Thánh Linh vẫn tràn trề khả năng … phạm tội. Một người đầy ơn Chúa vẫn có thể làm theo ý riêng, nếu người ấy muốn.
Bạn thân mến, Chúa ban cho bạn tài năng, ân tứ chắc chắn là để hoàn tất mục đích toàn hảo của Ngài trên cuộc đời của bạn. Thế nhưng, bạn hoàn toàn có quyền tự do từ chối sử dụng tài năng đó để phục vụ Đức Chúa Trời; bạn có toàn quyền sử dụng ân tứ đó để thỏa mãn sở thích riêng, tham muốn riêng của mình như Sam-sôn đã từng.
Rõ ràng là trong sự tể trị của mình, Đức Chúa Trời vẫn có thể sử dụng những hành động sai lầm (trả thù) của Sam-sôn để thực hiện kế hoạch của Ngài là giải thoát Israel khỏi ách áp bức của người Philitin. Thế nhưng đối với riêng Sam-sôn thì việc làm theo ý riêng, chìu theo ham muốn của xác thịt, liên tiếp vi phạm những giới răn dành cho người Nazire (xem Dân Số 6: 1-21), không sử dụng đúng mục đích ân tứ Chúa cho đã dẫn đến kết cuộc bi đát cho người được Chúa chọn.
Cả cuộc đời của Sam-sôn chỉ có 2 lần duy nhất là đi lên (14: 19; 16: 31) còn lại tất cả đều là đi XUỐNG (bắt đầu từ 14: 1, ai đọc phải để ý). Mà Sam-sôn xuống mô? – Xuống Thim-na, xuống Ách-ca-lôn, và cuối cùng xuống đến tận đáy là Gaza. Đó là những địa danh thuộc về lãnh thổ của kẻ thù Philitin.
Không phải Sam-sôn xuống đấy để tấn công vào sào huyệt của quân thù mà là xuống để hưởng thụ, để ân ái với kẻ thù, mà thực chất là để cho kẻ thù vắt đi cạn kiệt sức lực của mình. Mà một khi người được chọn của Chúa đã quyết định đi xuống (14: 1), thì người sẽ kéo cả cha mẹ mình đi xuống (14: 5), rồi sau đó là cả gia đình người đi xuống (16: 31), và cuối cùng là cả dân tộc đi xuống (15: 11).
Hình ảnh Sam-sôn bị kẻ thù móc mắt, bắt phải xay cối (là một công việc của người phụ nữ thời đó), và bị bắt phải làm trò mua vui cho dân ngoại (16: 21, 25) dạy chúng ta điều gì? – Đó là kết cuộc của một người tin thờ Đức Chúa Trời nhưng vẫn sống y như người đời: người ấy sẽ trở nên đui mù thuộc linh, sống trong sự sỉ nhục và trở thành trò cười cho thiên hạ; Đó là kết cuộc của loại “muối mất mặn … không dùng chi được nữa, phải ném bỏ đi và bị người ta chà đạp dưới chân (Mathiơ 5: 13)
Còn một số “vết xe đổ” khác của Sam-sôn liên quan đến tình yêu tình dục mà các bạn trẻ nên ghi lòng tạc dạ để tránh.
Đầu tiên, là vết xe “tình yêu từ cái nhìn đầu tiên” (14: 1-4). Không cần biết có đẹp mắt Chúa hay không, chỉ cần con nhỏ đó “đẹp mắt con” là đòi phải cưới cho bằng được. Mà một khi đối tượng đã đồng ý rồi thì thích gì chìu nấy. Đãi tiệc cưới có rượu bia ấy à? – Chuyện nhỏ. Kết bạn giao du với đám thanh niên ngoại đạo à? – Vô tư đi. Vợ mà còn là người người ngoại được thì bạn bè không thờ Chúa nhằm nhò gì!
Vâng, mọi chuyện khởi đầu tưởng rất chi là đơn giản với ý nghĩ: “tạm thỏa hiệp cho xong chuyện, rồi sau xoay chuyển lại”. Thế nhưng, ma quỷ đâu có ngu. Một khi anh đã thỏa hiệp – lại là thỏa hiệp trong chuyện hôn nhân – thì không dễ để dừng lại, không dễ để xoay chuyển tình hình đâu cưng. Cứ nhìn cái cảnh Sam-sôn bị hạ gục không phải bởi nắm đấm mà là bởi nước mắt (14: 7) thì biết.
Thứ hai, đó là ‘chiện’ xuống đất dân ngoại Philitin tìm vợ. Ngày nay, cũng có rất nhiều anh trai chị gái có ước muốn rất chi là thánh thiện: có được người yêu, người bạn đời tương lai yêu mến Chúa, kính sợ Chúa. Mà những người như thế thì chỉ có trong các hội thánh Chúa mà thôi. Thế thì, đừng theo chân Sam-sôn mà phải nhận trái đắng nha anh chị em. Sẽ không có người yêu mến Chúa, kính sợ Chúa thật sự tại các chiếu rượu, tại các sòng bài, tại các tụ điểm ăn chơi hay tại những nơi không có người tin thờ Chúa đâu.
Cuối cùng, là ‘pha’ đùa dai … rất dại với lửa của Sam-sôn trên đùi của người đẹp Đa-li-la (16: 6-17). Không phải là Sam-sôn không biết mưu kế của Đa-li-la – đến 4 lần cơ mà – nhưng là anh í quá tự tin, khinh địch, coi thường đối thủ.
“Bấy giờ nàng kêu lên: ‘Hỡi Sam-sôn, người Phi-li-tin tấn công anh đó!’ Ông thức dậy và tự nhủ: ‘Ta sẽ đi ra như các lần trước, và thoát khỏi tay chúng thôi!’ Nhưng ông không biết rằng Đức Giê-hô-va đã lìa khỏi mình.” (16: 20)
Nhiều con dân Chúa, tôi tớ Chúa ngày nay cũng vậy. Họ đã bỏ qua những lần cảnh báo của Chúa, ỷ lại vào ân sủng của Chúa hoặc những lần ‘thoát hiểm’ cực kỳ ngoạn mục và kín kẽ của mình trước đó, tiếp tục “tình thương mến thương” với tội lỗi, để rồi phải nhận trái đắng: tan gia, bại sản, tiêu tan sự nghiệp và không biết đến bao giờ mới có được lại uy tín với người xung quanh như buổi ngày xưa.
Chúa chọn Sam-sôn là để thành công trong cương vị của một người lãnh đạo quốc gia chớ không phải để thất bại thảm hại trong thân thế của một tù nhân. Thế nhưng, Sam-sôn đã chọn đi theo đường riêng của mình nên đời anh thành ra … nữa đường gãy gánh.
Hãy nhìn vào đấy mà tự răn mình, hỡi anh chị em.


Thứ Ba, 10 tháng 3, 2015

BẢY NHƯNG LÀ … SÁU

Thẩm Phán 9-12  
Bốn chương Kinh Thánh hôm nay tiếp tục lướt qua đêm dài tăm tối trong lịch sử của tuyển dân Israel với bao thảm cảnh máu chảy đầu rơi. Anh em giết nhau nhiều hơn là diệt ngoại thù vì “ai nấy đều làm theo ý mình cho là phải”.
Dù cho A-bi-mê-léc có ra tay ác độc, thảm sát anh em mình và được người ta tôn làm vua đi nữa thì trong mắt của Đức Chúa Trời, tay này vẫn chưa bao giờ được kể chung hàng với các vị thẩm phán. Do đó, trong phần Kinh Thánh hôm nay chỉ có tổng cộng 6 vị thẩm phán được xướng danh mà thôi. “Bảy nhưng là … sáu” là như thế. Đó là Thô-la, Giai-rơ, Giép-thê, Íp-san, Ê-lôn và Áp-đôn.
Ngoại trừ Giép-thê, thì năm vị thẩm phán còn lại không có một công trạng gì được ghi lại cả. Đáng chú ý hơn cả là 3 trong số họ (Giai-rơ, Íp-san và Áp-đôn) hơi bị nhiều con. Người ít thì ba mươi, kẻ nhiều thì bốn chục.
Tuy không qua mặt được Ghi-đê-ôn (tổng cộng 70) nhưng những con số đó cũng đã cho thấy tình trạng đa thê, tức nhiều vợ, hơi bị … khủng trong xã hội Israel thời bấy giờ. Còn hình ảnh mấy thiếu gia con nhà thẩm phán, “mỗi người cưỡi một con lừa, và cai trị một thành” khiến ta dễ dàng liên tưởng đến đám con cán bộ cao cấp ở ta thời nay với bộ sưu tập xe sang và khi mặt mũi còn non choẹt thì đã được đặt vào ghế lãnh đạo cấp tỉnh rồi.
Nát từ trong hôn nhân, từ trong gia đình của những người lãnh đạo cao cấp đất nước như thế thì thử hỏi mần răng mà không bị ngoại xâm đè đầu cỡi cổ cho được.
Lúc an bình thì các ông con của thẩm phán Giai-rơ suốt ngày cứ cỡi lừa tất bật lượn khắp nơi như thể là vì dân vì nước lắm í. Nhưng một khi quân Am-môn chuẩn bị tấn công thì cả 30 ông đồng loạt lặn mất tăm hơi. Cai trị lãnh đạo gì cái ngữ ấy, chỉ giỏi mỗi chuyện ăn chơi mà thôi. Đúng là hổ phụ sinh … hổ giấy! Một bài học không được quên đối với những bậc cha mẹ đang là lãnh đạo và những gia đình có điều kiện kinh tế khá giả.
Riêng 2 nhân vật được nhấn mạnh đến trong phần Kinh Thánh hôm nay (A-bi-mê-léc và Giép-thê) thì lại không phải là hổ giấy. Cả hai đều không thuộc là con hàng chính thất, nếu không muốn nói là con rơi của cha họ. Trường hợp của A-bi-mê-léc thì phải là hổ phụ sinh hổ dữ mới đúng.
Đức Chúa Trời đã dành sự báo trả đích đáng cho cả A-bi-mê-léc và cư dân thành Sichem vì tội ác đẫm máu của họ đối cùng nhà Ghi-đê-ôn. Gieo gì, gặt nấy.
Có hai chi tiết rất đáng lưu ý trong chương 9: 22-23 “A-bi-mê-léc cai trị Y-sơ-ra-ên trong ba năm. Đức Chúa Trời sai một ác thần gây sự bất hòa giữa A-bi-mê-léc và người Si-chem, khiến người Si-chem chống lại A-bi-mê-léc.
Sau khi phạm tội thảm sát 69 anh em cùng cha khác mẹ của mình, A-bi-mê-léc không bị Chúa trừng phạt ngay. Chẳng những thế, hắn còn được cai trị trên toàn cõi Israel như là một vị vua, đến những ba năm nữa kia đấy. Ác như thế, sai lè ra như thế sao Chúa không đập một phát chết tươi cho rồi, để nó sống làm gì cho thêm máu chảy đầu rơi (?)
Còn nữa, có tồn tại một loại “ác thần gây sự bất hòa” đấy nha anh chị em. Một khi mà Chúa cho phép đám tà linh này quậy phá thì thôi rồi Lượm ơi luôn. Hèn chi, mà biết bao người đang anh anh em em bỗng chuyển sang nhìn nhau với những đôi mắt mang hình viên đạn; đang thân thiết bỗng trở nên thù địch, sẵn sàng lao vào nhau để xóa sổ đối phương. Khá tỉnh thức hỡi anh chị em!
Nay quay sang Giép-thê, vị thẩm phán nổi tiếng không phải vì tài ngoại giao, cũng không phải vì chiến công quét sạch quân xâm lược Am-môn hay vụ tận sát chi phái Ép-ra-im vô cùng kiêu ngạo chuyên kiếm chuyện tranh phần, mà là nổi tiếng vì lời thề độc!
“Nếu Ngài phó dân Am-môn vào tay con thì khi thắng trận trở về, bất cứ người hay vật nào từ cửa nhà con ra đón rước con, thì người hay vật ấy sẽ thuộc về Đức Giê-hô-va, và con sẽ dâng làm tế lễ thiêu” (11: 31-32)
Thật là một lời thề độc và … dại hết chỗ nói. Cứ làm như phải ‘độc’ như thế thì sẽ kéo được Chúa đứng về phía mình hay sao ấy. Cứ suy bụng ta ra bụng … Chúa nên mới thương lượng, đàm phán, trao đổi kiểu đấy.
Đọc xong, bổng giật mình vì biết bao lần ta đã từng thề thốt, ra giá kiểu ‘nếu, thì’ như vậy với Đấng Toàn năng.
Này hỡi các anh, các chị, làm ơn nhớ dùm chuyện cho chuyện này: dù có được đầy dẫy Đức Thánh Linh cỡ nào đi nữa thì cũng không bảo đảm là ta không bao giờ có những quyết định sai đâu đấy nhá. Chúa Thánh Linh không bao giờ ‘nhập’ hay chiếm hữu chúng ta. Ngài hướng dẫn chúng ta nhưng chúng ta có toàn quyền để nghe theo hay bỏ qua sự hướng dẫn đó.
Thời gian gần đây liên tiếp có những ‘cây đa, cây đề’ trong cộng đồng dân Chúa, tức những vị lãnh đạo, những vị giáo sư thần học có ‘số má’, dầu mỡ đầy đủ … bổng dưng … ‘đứt bóng’, bổng dưng đưa ra những quyết định, những lời giải thích Kinh Thánh vô cùng mới lạ. Lạ đến nổi một anh tín đồ mới toanh cũng biết đó là … sai thì đúng là … ‘nô tài đáng chết’ rồi. Tỉnh thức nha bà con.
Quay trở lại lời thề nguyện của Giép-thê. Phải chăng ông đã thật sự giữ lời hứa nguyện dâng con gái mình làm của lễ thiêu cho Chúa, tức là đem thiêu con gái mình trong lửa?
Rõ ràng, Kinh Thánh cho chúng ta biết là Giép-thê đã giữ lời hứa nguyện. Thế nhưng, việc dâng người làm sinh tế là điều Chúa nghiêm cấm (Lê-vi ký 18:21; Phục Truyền 12:31). Thêm vào đó, luật pháp quy định rằng khi “người nào có lời khấn nguyện đặc biệt liên quan đến việc dâng con người lên Đức Giê-hô-va” thì người ấy KHÔNG PHẢI BỊ THIÊU LÀM SINH TẾ như các con vật được hứa dâng. Thay vào đấy, người ấy phải nộp tiền chuộc mạng cho mình (Lê-vi ký 27:1-4).
Thế thì, việc phải bỏ ra 115 gam bạc, tức 10 siếc-lơ để chuộc mạng cho con gái là … ‘chuyện nhỏ’ đối với Giép-thê. Đúng không?
Chúng ta cũng biết rằng có những người phụ nữ được biệt riêng để phục vụ nơi Đền Tạm. Họ được gọi là những “phụ nữ phục vụ tại cửa Lều Hội Kiến” (Xuất Hành 38: 8; 1Samuen 2: 22). Rất có khả năng là con gái Giép-thê sẽ trở thành một người phục vụ như thế.
Song vì hầu hết những người này là các bà góa chồng cao tuổi, nên con gái của Giép-thê và bạn gái của cô ấy đã khóc thương “cho sự đồng trinh của cô ấy”, tức là khóc thương cho việc cô phải vào phục vụ trọn đời nơi Lều Thánh trước khi được sống đời hôn nhân như những bà góa phụ kia.
Để làm tròn lời hứa nguyện khi phải gởi đứa con duy nhất của mình, một trinh nữ vào phục vụ trọn đời trong Đền Thánh là điều vô cùng khó khăn đối với cả Giép-thê và con gái của ông. Thế nhưng, hai cha con ông đã giữ tròn lời thề nguyện. Chính vì thế mà Giép-thê đã được vinh danh trong danh sách những anh hùng đức tin (Hê-bơ-rơ 11:23).
Và đó cũng là lý do để khó có thể tin rằng, Giép-thê đã làm một điều trái nghịch lại đường lối Chúa khi đem thiêu con gái mình trên lửa để hoàn thành lời thề nguyện với Đức Giê-hô-va.


Thứ Hai, 9 tháng 3, 2015

ANH HÙNG LƯỠNG LỰ

Thẩm Phán 6-8
40 năm hòa bình dưới sự lãnh đạo của Đê-bô-ra và Ba-rác, thời gian chưa được nữa đời người, nhưng dân Israel đã lại ngựa quen đường cũ: “làm điều ác trước mặt Chúa”, tức là đi thờ lạy hình tượng ngoại giáo (6: 1). Và lại một lần nữa, Chúa lại phó dân loạn nghịch của Ngài cho kẻ thù … tha hồ tẩm quất suốt 7 năm!
Hãy lưu ý điều này: một khi mà dân sự Chúa không vâng giữ lời Chúa, đi thờ lạy hình tượng, phạm tội cùng Chúa thì họ sẽ bị kẻ thù chèn ép, khống chế và áp bức. Một khi mà “chiếc màn bảo vệ” của Chúa đã cất khỏi dân sự Chúa rồi thì kẻ thù tha hồ mà tấn công, tha hồ mà cướp bóc. Hình ảnh dân Ma-đi-an cứ “đến hẹn lại lên”, không phải để chiếm đất đâu nhé, mà chỉ nhằm hủy phá thành quả lao động khó nhọc của dân Israel, triệt hạ con đường sống của dân sự Chúa, minh họa cách sống động hậu quả của tội lỗi trong đời sống người tin thờ Chúa là đau đớn dường nào.
Tội lỗi làm cho mọi công khó của chúng ta trở thành công cốc. Tội lỗi cướp sạch tất cả những gì mà chúng ta đã khó nhọc làm ra.
Và cái sờ-ta-tút (status) rằng, “dân sự Chúa chỉ nhớ đến Chúa khi nào gặp nạn mà thôi!” vô cùng nghiệm đúng trong thời bấy giờ. Khi đã bị dân Ma-đi-an ‘hành’ cho lên bờ, xuống vực đến tận năm thứ 7 rồi thì dân Israel mới … nhớ đến Chúa, mới trở lại kêu cầu cùng Chúa: “Vậy, vì cớ dân Ma-đi-an mà dân Y-sơ-ra-ên bị nghèo đói, khốn khổ nên họ kêu cầu Đức Giê-hô-va.” (6: 6).
Thế nhưng, họ kêu cầu Chúa “về việc dân Ma-đi-an” thôi nha (6: 7). Nói cách khác, dân Israel cho rằng dân Ma-đi-an là nguyên nhân đau khổ của mình chớ họ không thấy được rằng nguyên nhân nằm ở chính mình họ, do chính tội bỏ Chúa đi thờ lạy thần tượng của họ. Họ cứ tin rằng mình là nạn nhân chớ nào biết đâu chính họ mới đích thị là … kẻ chủ mưu.
Thời nào cũng vậy, người ta cứ nhầm lẫn “công cụ thi hành án” là “nguyên nhân gây án” không hà. Mình thì sai lè ra như thế mà không chịu nhìn lại cứ đổ lỗi cho người khác. Thậm chí, đổ lỗi cho cả Chúa như Ghi-đê-ôn nữa cơ: “Thưa Ngài, nếu CHÚA ở cùng chúng tôi, thì tại sao chúng tôi phải ra nông nổi nầy? Nào những việc lạ lùng mà các tổ phụ chúng tôi thường kể lại cho chúng tôi nghe ở đâu? Họ bảo rằng: ‘CHÚA há chẳng đem các ngươi lên khỏi xứ Ai-cập hay sao?’.” (6: 13) Ngẫm kỹ xem có khi nào bạn cũng ‘bé cái nhầm’ như thế không nhé?
Dù dân Israel không nhìn thấy tội lỗi của mình, nhưng khi họ kêu cầu thì Chúa vẫn đáp lời: sai người giải cứu họ. Ấy là vì Chúa, Đấng Thành Tín. Chúa luôn giữ lời phán hứa của Ngài rằng, “bất kỳ ai kêu cầu Danh Chúa thì sẽ được cứu”. Đức Chúa Trời thành tín, Đấng đã nhận lời giải cứu dân Israel bội nghịch trong thời các thẩm phán khỏi tay kẻ thù nghịch cũng chính là Đức Chúa Trời mà chúng ta đang thờ phượng ngày hôm nay đấy. Bạn có biết điều này không?
Ghi-đê-ôn là một anh chàng nhút nhát, thiếu tự tin thôi rồi luôn. Thế mà Chúa lại chọn anh í để làm người giải phóng dân tộc cơ đấy. Chỉ riêng việc xin dấu hiệu để biết ‘chéc cú’ đó là Chúa thì ảnh cũng phải quất đúng 3 phát mới tin (6: 17-18, 36-40). Vậy mà Chúa cũng chìu ảnh hết cỡ luôn, không quở trách chi cả. Ngộ quá hén.
Đúng là Ghi-đê-ôn hơi bị thiếu tự tin thật. Nhưng thử đặt mình vào hoàn cảnh của anh í khi nhận vương lịnh của Chúa thì bao nhiêu người trong chúng ta dám bảo rằng mình sẽ không run như … con giun? Ghi-đê-ôn phải thử đi thử lại đến 3 lần, chớ biết đâu nhiều người trong chúng ta sẽ mần cả chục lần mà vẫn chưa động binh ấy chứ. Đúng không?
Hẵn nhiên, Chúa cấm chúng ta thử (thách) Chúa, thế nhưng việc thử (nghiệm) nhằm mục đích xác định, làm rõ ý Chúa trong một lĩnh vực nào đấy, đặc biệt là trong việc bước vào chức vụ hầu việc Chúa, thì lại được khuyến khích à nha (Roma 12: 2)
Đằng sau chiến thắng vang dội quét sạch quân thù, giải phóng dân tộc của Ghi-đê-ôn là một Đức Chúa Trời rất chi là … vui tính.
Này nhé: Chúa chọn một anh Hai Lúa – bé nhất trong một gia đình, mà gia đình đó lại nghèo nhất trong một chi tộc, mà chi tộc đó là nhỏ nhất trong một dân tộc – để làm người giải phóng dân tộc, lãnh đạo dân tộc. Chưa hết, để xóa sổ hoàn toàn 135k liên quân Ma-đi-an thì Chúa bảo rằng Israel chỉ cần 300 quân là đủ, nỏ cần đến 32k đâu. Mà 300 em này chủ yếu là để đánh võ mồm, tức … khè quân địch là chính. Và do đó, vũ khí được cung cấp cho những chiến binh này thật cũng chẳng giống ai. Đi uýnh trận, đi công đồn giặc mà súng gươm chả phát lại đi phát tù và, bình đất rỗng với một ngọn đuốc (giẻ quấn thành bùi nhùi) giấu bên trong!
Vậy mà thắng, thắng hơn chẻ tre. Dường như, việc Chúa dùng Ghi-đê-ôn nhút nhát và 300 người Israel ít ỏi với những loại vũ khí ‘không giống ai” ấy để tiêu diệt hoàn toàn 320.000 quân Ma-đi-an không phải là … ý tưởng chủ đạo của Ngài hay sao í. Điểm nhấn trong câu chuyện này là hạ nhục kẻ thù. Nhục thôi rồi luôn, đúng không?
Đức Chúa Trời mà chúng ta đang thờ phượng luôn là như thế. Chúa luôn là Đấng “khiến cho số ít người được thắng cũng như số đông người vậy (1 Samuen 14: 6); Ngài cũng là Đấng “đã chọn những điều dại dột ở thế gian để làm hổ thẹn những người khôn ngoan; … đã chọn những gì yếu đuối ở thế gian để làm hổ thẹn những người mạnh mẽ. … đã chọn những gì thấp kém, bị khinh chê ở thế gian, ngay cả những gì không có, để làm cho những gì đã có ra hư không (1Co. 1: 27-28)
Dù sau ngày chiến thắng, trên đỉnh vinh quang, Ghi-đê-ôn đã lặng lẽ … cài số lùi. Thế nhưng, trong bảng danh sách Anh Hùng Đức Tin của mọi thời đại, Ghi-đê-ôn vẫn còn được xướng tên ở đó (Hê-bơ-rơ 11: 32).
Bạn có bi quan, nhút nhát và tự ti cỡ Ghi-đê-ôn không? Gia cảnh của bạn, thân thế của bạn, hiện trạng của bạn có thấp lè tè như của Ghi-đê-ôn không? Cỡ Ghi-đê-ôn mà Đức Chúa Trời còn … dám sử dụng thì đừng nghĩ là Chúa sẽ … tha cho bạn đâu nha.
Chuẩn bị nhanh lên. Đến lượt bạn rồi kìa!


Chủ Nhật, 8 tháng 3, 2015

PHÁN QUAN NGŨ BÁ

Thẩm Phán 1-5 
Chào mừng các bạn đã đến với ‘Các Quan Xét’ hay sách Thẩm Phán, cuốn thứ hai trong bộ sách Lịch Sử của Thánh Kinh Cựu Ước. Nếu sách Giô-suê là bài ca chiến thắng thì ngược lại, sách Thẩm Phán là trường ca thất bại, bại từ đầu chí cuối.
Trong cuốn ‘Bại Sử Ca’ này chúng ta có thể tìm thấy đầy đủ các thể loại đề tài hấp dẫn dành cho tiểu thuyết hay phim ảnh. Từ cổ trang, tình sử, kiếm hiệp hay hành động kiểu “Dòng Máu Anh Hùng”, đến tư liệu chiến tranh, nghệ thuật tình báo, mưu đồ chính trị hay côn đồ chính … chủ kiểu “Giang Hồ Chợ Lớn” đều có cả.
Có thể nói thời kỳ các Quan Xét hay Thẩm Phán là thời kỳ tăm tối nhất của lịch sử dân Israel, tuyển dân của Đức Chúa Trời. Thời kỳ này kéo dài khoảng chừng có … 350 năm thôi à.
Nguyên nhân nào khiến con dân Chúa … đen tận mạng rứa hè? – Bỏ Chúa chớ răng.
Dân sự phục sự Đức Giê-hô-va trong trọn đời Giô-suê và trọn đời các trưởng lão còn sống lâu hơn Giô-suê, là những kẻ đã thấy các công việc lớn lao mà Đức Giê-hô-va đã làm ra vì Y-sơ-ra-ên … rồi một đời khác nổi lên, chẳng biết Đức Giê-hô-va, cũng chẳng biết các điều Ngài đã làm nhân vì Y-sơ-ra-ên. Bấy giờ dân Y-sơ-ra-ên làm ác trước mặt Đức Giê-hô-va, … bỏ Giê-hô-va Đức Chúa Trời của tổ phụ mình, … họ tin theo các thần khác của những dân tộc ở xung quanh, quì lạy các thần đó và chọc giận Đức Giê-hô-va (2: 7-12)
Điều này không có nghĩa là thế hệ con cháu nối tiếp theo sau của dân Israel không còn thờ Đức Chúa Giê-hô-va nữa. Không. Họ vẫn còn thờ Chúa nhưng là thờ theo kiểu “xưa bày, nay làm”, thờ theo kiểu nhà có Đạo (đạo dòng, đạo gốc) hay theo truyền thống của gia đình, của dân tộc chớ mỗi một người không hề có một mối quan hệ cá nhân thật sự với chính Đức Chúa Trời.
Một khi mà người thờ Chúa không có mối quan hệ cá nhân với chính Chúa thì chuyện người ấy đi chùa hay bê nguyên xi tức copy những thứ thấy ở chùa vào nhà Chúa hoặc nhà riêng của mình chỉ còn là sớm hay muộn mà thôi. Thế cho nên mới có chuyện trong nhà của lắm người theo đạo Chúa vẫn có bàn thờ bát hương; trong một số nhà thờ Chúa mà múa lân sư rồng, ông Địa, Thị Mầu tha hồ tung hoành dưới chiêu bài hội nhập văn hóa đấy.
Trong khi mạng lịnh của Chúa dành cho người tin thờ Ngài là “đừng làm theo đời này” (Roma 12: 2) thì mấy ông ‘Hội Nhập’ này lại đi cổ xúy cho việc “cố bắt chước cho giống Đời”. Đừng tưởng là chỉ có giáo dân và Giáo hội Công Giáo mới bị … ‘nhập’ thôi nha, mấy năm gần đây Tin Lành cũng bắt đầu tăng tốc … suy thoái rồi đấy.
Tình trạng thuộc linh sa sút mất chất này cũng có thể thấy trong một dạng khác khi rất đông tín hữu thuộc thế hệ mới tại các Hội thánh Ngũ Tuần Ân Tứ ngày nay không hề biết gì về Báp-têm Thánh Linh và việc vận hành các Ân Tứ Thánh Linh, là những tặng phẩm thiêng liêng mà để được nó các thế hệ cha anh của họ thậm chí đã phải chịu trả giá bằng việc bị đuổi khỏi các Hội Thánh Tin Lành truyền thống. Em nào khá hơn thì đã được báp-têm Thánh Linh với dấu hiệu là cầu nguyện tiếng mới (lạ) và … chỉ có chừng đó. Ngũ Tuần mà không còn quyền năng, không còn ân tứ thì chuyển sang … ngủm mất tiêu rồi còn đâu.
Thế cho nên, sách Các Quan Xét hay Thẩm Phán vẫn luôn còn nóng hổi tính thời sự và là bài học lịch sử đắc giá cho mọi thế hệ con dân Chúa, Tây cũng như ta.
Vâng, những thất bại của dân Chúa năm xưa đã xảy ra cho họ như là một bài học và cũng được ghi chép lại để làm gương cảnh cáo chúng ta, là những người đang sống vào thời đại cuối cùng này. Thế thì, ai tưởng mình đứng vững, hãy cẩn thận kẻo ngã.” (1 Corinhto 10: 11-12)
Chương 1 là một trailer giới thiệu với những pha hành động chớp nhoáng trong cảnh máu chảy, đầu rơi, khói lửa ngút ngàn, với tiếng reo hò chiến thắng và tiếng kêu gào than khóc thảm thương. Nhưng cận cảnh trước giờ vở diễn chính thức bắt đầu là gương mặt đại diện của những dân tộc bản xứ mà người Y-sơ-ra-ên đã tha mạng. Họ đã không diệt sạch dân bản xứ theo như mạng lịnh Chúa đã phán truyền. Họ bắt dân ấy làm nô lệ cho mình chớ không tiêu diệt. Và chính “đám nô lệ” được tha mạng này đến một ngày đã trở lại hãm hại đời anh chủ của chúng. Hic.
Chương 2 là phần tóm lược nội dung của sách. Rất cô đọng. Một công thức rất dễ nhớ: tội – tù – than – thoát – tịnh. Rất dễ nhớ nhưng lập đi lập lại đến … 7 lần vẫn không thể nào thuộc bài được. Cũng có thể đúc kết giai đoạn lịch sử đặc biệt này của dân Y-sơ-ra-ên vào 4 lê-vồ, từ … cao xuống thấp. Đó là thắng thù – tha thù – theo thù – thua thù. Lập đi lập lại mãi rứa đó.
Bài học rõ ràng là ri: không dứt khoát với Đời, tức là vẫn còn dan díu, đi lại với Đời, thì sớm muộn gì cũng sẽ … yêu Đời; Mà đã … lỡ yêu Đời rồi, thì không thể không làm theo Đời; Mà đã làm theo Đời rồi thì chẳng còn cách chi có thể nghe theo Trời. Hay túm lại như dzầy đi: trót yêu Đời rồi thì còn chỗ mô nữa mà yêu Trời. (1 Giăng 2:15)
Ba chương tiếp theo lần lượt khai triển công thức 5T đơn hay 4T đôi ở trên, trong nhiều góc cạnh và thời điểm khác nhau, với 5 vị quan xét hay thẩm phán. Đó là Ốt-ni-ên, Ê-hút, Sam-ga, Đê-bô-ra và Ba-rác. Tuy được gọi là những phán quan, song sách chỉ nhấn mạnh đến chiến công giải phóng dân tộc của năm nhân vật này mà thôi.
Câu chìa khóa của cả sách Thẩm phán là đây: “Thời ấy, Y-sơ-ra-ên không có vua. Mỗi người làm theo ý mình cho là phải” (21: 25). Dân Chúa thời bấy giờ không phải là những người luôn nổ lực làm chuyện sai. Họ không hề phản loạn nhằm làm thất bại ý muốn của Chúa trên đời sống của mình.
Rõ ràng, họ là những người chuyên làm chuyện đúng, chỉ có điều đó là những chuyện đúng theo mắt của họ mà thôi. Nói cách khác, họ đã làm … rất đúng quy trình, nhưng là quy trình của họ chớ không phải là quy trình của Chúa. Họ cho là họ đang làm điều đúng, đúng theo lòng họ, theo ý họ, chớ không phải theo ý Chúa.
Bài học này, cho đến tận bây giờ, dân Chúa và kể cả một số người hầu việc Chúa vẫn còn ê a hoài mà hổng chịu thuộc đó nha.
Cái ‘lọa’ nữa của dân Y-sơ-ra-ên xưa là hễ mấy phán quan còn sống ngày nào thì họ còn ‘sợ’ Chúa ngày nấy. Nhưng vừa khi những anh hùng giải phóng này khuất bóng là a-lê-hấp chúng hiện nguyên hình “làm điều ác” trước mặt Chúa (tức là đi thờ lạy hình tượng) ngay.
Cảnh này sao thấy giống mấy anh đang phì phèo thuốc lá bổng thấy mục sư xuất hiện, liền nắm chặt tay lại, bóp nát vụn điếu thuốc đang cháy không khác chi Trần Quốc Toản đang … bóp nát quả cam. He he. Hoặc như mấy anh, mấy chị đang tình trạng ‘xuống cấp’ thuộc linh, trong dịp Tết vừa qua, đã tụ tập ăn uống bia rượu linh đình, rồi chụp hình tá lả. Thế nhưng, người này cứ đe người kia rằng thì là “chụp thì vô tư nhưng không được up lên facebook đấy nhé. Mục sư mà thấy thì … rách việc lắm!”
Đó là sợ người chớ có sợ gì Chúa đâu. Sợ Chúa không sợ lại đi sợ Mục sư. Đó đích thị là lối sống giả dối, chỉ được cái vỏ thiêng liêng bề ngoài, theo mô-đen: “Miệng thì a-men mà trong bụng thì toàn … heineken!” Cái kiểu sống dựa vào đức tin của người khác (lãnh đạo, bố mẹ, …) như thế thì sớm hay muộn gì cũng ‘đai’ thôi; sớm hay muộn gì cũng bỏ Chúa thôi.
Trong phần Kinh Thánh hôm nay có nêu gương của 3 người nữ: Ạc-sa, con gái lão tướng Calep và là vợ của Ốt-ni-ên; nữ tiên tri Đê-bô-ra, vợ của Láp-bi-đốt và Gia-ên, vợ của Hê-bê, bà con bên đàng vợ của Môi-se. Mỗi người có một thân thế, địa vị và công trạng khác nhau nhưng hành động đức tin của họ - trong tình trạng thuộc linh băng hoại của cả một dân tộc như thế - đã khiến họ được vinh danh hết thế hệ này sang thế hệ khác, hết dân tộc này sang dân tộc khác, tại bất cứ nơi đâu Lời Chúa được rao truyền.
Thế thì không phải chỉ có một ngày 8/3 hằng năm người nữ mới được vinh danh mà thôi. Hỡi những người nữ tin thờ Chúa, bạn có thể là một Ạc-sa, một Đê-bô-ra hay là một Gia-ên của ngày hôm nay không?


Thứ Bảy, 7 tháng 3, 2015

CON ĐƯỜNG TÌNH TA ĐI

Dừng Chân Lần Thứ 8 
Chúng ta đã kết thúc bộ Ngũ Kinh Môi-se và sách Giô-suê với biết bao bài học bổ ích. Trong sáu sách này, tuy không đề cập cách chi tiết nhưng cũng đã vẽ nên chân dung hai người lãnh đạo nổi tiếng của dân sự Đức Chúa Trời: Môi-se và Giô-suê.
Hai cá nhân thuộc hai thế hệ, với hai sứ vụ trong hai môi trường sống và phục vụ khác nhau nhưng gắn bó mật thiết với nhau bởi CHÚA, Đấng trực tiếp chọn lựa và dẫn dắt họ. Kẻ trước người sau, tiếp bước nhau trên con đường phục vụ Thiên Chúa. Và hôm nay, tại trạm dừng chân này, đang khi không đọc phần Kinh Thánh như thường lệ, chúng ta sẽ cùng nhau chiêm ngưỡng “Con Đường Tình” mà họ đã đi qua.
NHÌN LẠI
Tháng trước chúng ta đã đọc về công tác lãnh đạo của Môi-se khi dẫn dắt dân sự của Đức Chúa Trời, và rồi nay chúng ta vừa kết thúc sách Giô-suê, cuốn sách mang tên vị tướng kế nhiệm của Môi-se. Quyền lãnh đạo được chuyển giao nhưng đúng là không bao giờ dễ dàng. Vì bất cứ lúc nào thì tầm vóc lãnh đạo cùng ‘chiều dài’ tuổi tác của Môi-se cũng phủ bóng trên khán đài, nên quần chúng nhân dân luôn có những lý do chính đáng để lo lắng.
Chẳng hạn: người lãnh đạo mới này thì sánh làm sao được với người tiền nhiệm? Không biết ‘ổng’ hiền hay dữ? Ông ấy có chịu tiếp bước vị tiền nhiệm của mình không? Ông ấy sẽ có chương trình hành động riêng hay trung tín bước đi theo Chúa?
Để giúp cho việc chuyển giao cách nhẹ nhàng quyền lãnh đạo từ Môi-se đến Giô-suê thì toàn quan, toàn quân và toàn dân Y-sơ-ra-ên phải nhận thức được rằng, người lãnh đạo dân tộc của họ cũng thực sự chỉ là một công cụ hay chính xác hơn là một … ‘nhân cụ’ mà qua đó ý muốn của Đức Chúa Trời được thực hiện mà thôi.
Lãnh đạo trong Chúa là kiểu lãnh đạo tôi tớ (hoàn toàn không phải là kiểu danh hiệu ‘đầy tớ nhân dân’ đâu nha). Mà phận tôi tớ, nghĩa đen là nô lệ, thì trọn đời mãn kiếp vẫn là … tôi tớ. Giô-suê, từ chỗ làm tôi tớ của Môi-se, rồi trở thành tôi tớ của Chúa và rồi tiếp tục là kiểu mẫu lãnh đạo - tôi tớ của cả dân tộc như từng được biết suốt 40 năm!
Sau khi giã biệt Môi-se, Giô-suê lãnh đạo toàn quân, toàn dân tiến hành cuộc vượt sông không thể nào quên, khi Giô-đanh đang mùa nước lũ. Rồi bắt đầu bảy năm chinh chiến để thu gọn và dọn sạch đất Canaan. Giô-suê chỉ duy nhất thua một trận trong tổng số 31 cuộc xuất binh. Bạn còn nhớ trận nào không dzậy?
Cũng như Môi-se, thầy của mình, Giô-suê trung tín với Chúa cho đến phút cuối đời. Câu nói nổi tiếng của ông thường được nhiều người trích dẫn là “hãy chọn ai mà quý vị muốn phụng sự, … nhưng tôi và gia đình tôi sẽ phụng sự Đức Giê-hô-va.” (24:15).
Vâng, Giô-suê, vị lãnh đạo tin kính, đã đi trọn con đường tình với Đức Giê-hô-va. Thế nhưng, đến phiên mình thì ông không có ai để trao lại quyền lãnh đạo dân sự của Đức Chúa Trời.
NHÌN LÊN
Nếu với trẻ em thì công tác lãnh đạo ít gặp phải nan đề. Khi chơi trò “Theo Chân Người Lãnh Đạo” thì các em ai nấy sẽ dễ dàng theo ‘hướng đã định’ ngay.
Thế nhưng liên quan đến vai trò lãnh đạo trong một gia đình đức tin thì thế nào? Người lãnh đạo được đào tạo mà thành hay bẩm sinh mà có? Và làm thế nào để biết được ta có hay không có những phẩm chất của một người lãnh đạo?
Bất kể vai trò hiện tại của bạn trong gia đình của Đức Chúa Trời là lãnh đạo hay chỉ là tín đồ … trơn, thì việc khao khát trở nên người lãnh đạo là một ao ước tốt lành, đáng được trân trọng (1 Timothe 3:1). Tuy nhiên, công tác hay quyền lãnh đạo không dành cho mọi người. Hay nói cách khác, không phải ai cũng có thể trở thành lãnh đạo.
Thực tế thì những phẩm chất đòi hỏi đối với một người lãnh đạo thuộc linh được liệt kê trong thư thứ nhất Timothe chương 3 và Tít chương 1 có thể làm … ‘ngạc nhiên chưa’ đối với khối người đấy. (Trong số đó cũng có thể có bạn. Biết đâu đấy, nhỉ?). Bởi vì danh sách những phẩm chất này chẳng dính dáng gì đến giá trị thực của bạn, chẳng liên quan gì đến bằng cấp hay tư cách thành viên các hội đoàn hay tổ chức xã hội mà bạn tham gia cả. Con người và tổ chức có thể cấp cho bạn một chức danh, nhưng không thể cấp cho bạn một tính cách hay những phẩm chất của một người lãnh đạo.
Vì đơn giản ri nè: quyền lãnh đạo không phải là một điều gì đấy ta có thể mua, có thể sắm, có thể tậu hay kiếm được. Đó là một sự công nhận độ trưởng thành thuộc linh, một tính cách được thẩm định và một danh tiếng tốt mà bạn đã phát triển được cả bên trong lẫn bên ngoài hội thánh. Tuy nhiên, không hề có chuyện ‘sống lâu lên lão làng’ đâu nha. Lãnh đạo thuộc linh là sự kêu gọi thiêng liêng từ Chúa, chớ không phải sự bầu chọn từ con người. Chính vì vậy mà Giô-suê, chớ không phải Calep được chọn làm lãnh đạo quốc gia.
Một cái kẹo hay chiếc bánh thực sự không nằm ở cái tên là Hải Hà hay Cu-đơ (kẹo đậu phụng), mà là nó có ăn được hay không. Cũng một thể ấy, vấn đề quan trọng không nằm ở chỗ người ta gọi bạn là cụ giáo sĩ, là ông (bà) mục sư, là thầy (cô) truyền đạo, là chú (cô) chấp sự hay là … thằng (con) tín đồ; Vấn đề quan trọng không nằm ở chỗ người ta gọi bạn là tiến sĩ, thạc sĩ, cử nhân, hay … công nhân mà là bạn có thật sự “đúng chất lượng như tên gọi” hay không. Mà chất lượng bao giờ cũng đòi hỏi thời gian; chất lượng luôn đòi hỏi một quá trình chuẩn bị và ‘sản xuất’.
Có thể bạn đang làm công tác lãnh đạo, có thể bạn đang là lãnh đạo hoặc đã được đặt vào vị trí lãnh đạo nhưng bạn có chắc là mình thật có ơn (hay nôm na là có khả năng) lãnh đạo hay không? Nếu thật sự có ơn lãnh đạo thì bạn có khả năng dẫn dắt người khác đi từ nơi này đến nơi khác. Hay huỵch toẹt là ri: nếu bạn thật sự có ơn lãnh đạo thì luôn có người đi theo; bạn có khả năng ‘xúi giục’ người khác làm một điều gì đó.
Nếu bạn là mục sư thì phải có chiên, nếu bạn là giáo sư thì phải có học trò tìm đến thỉnh giáo, nếu bạn là sứ đồ thì ít ra cũng phải thành lập được một lô, một lốc hội thánh, rồi thì dấu kỳ phép lạ, rồi thì học trò thành danh khắp nơi. Có những người không được thụ phong, tấn phong và họ cũng chẳng cần … tự phong gì ráo trọi, nhưng ai cũng phải công nhận họ đang thực thi chức phận của một mục sư, hay một giáo sư và thậm chí của một sứ đồ. Rứa đấy.
Nếu có ai đó ‘tiên tri’ cho bạn rằng thì là bạn sẽ trở thành ông nọ bà kia, rằng thì là bạn sẽ trở thành Môi-se, thành Phao-lô hay trở thành một người lãnh đạo vĩ đại tại Việt Nam hay tại một xứ thuộc trời Âu, đất Mỹ nào đấy, thì không có nghĩa là trong chớp mắt bạn sẽ biến thành người đó ngay đâu, dù lời phán hay lời tiên tri đó có thật sự đến từ Đức Chúa Trời đi nữa. Nhớ nhé.
Nếu bạn được ‘lời tiên tri’ hay có ước ao bỏng cháy trở nên người dự phần trong việc quản trị, điều hành hội thánh Chúa, thì hãy tự hỏi chính mình: Tôi có quản lý tốt những trọng trách được giao phó không? Tôi có quản lý tốt thân thể, tâm trí, tiền bạc, gia đình, môi miệng và danh tiếng của cá nhân mình không? Tôi có xứng đáng được tôn trọng không? Tôi có phải là người biết kiềm chế, có lòng hiếu khách, có khả năng dạy dỗ không? Tôi có phải là một người trưởng thành, không có gì đáng chê trách, trung thực trong mọi công việc không? Nếu câu trả lời cho những câu hỏi trên là CÓ thì công tác hay chức vụ lãnh đạo có thể là thích hợp cho bạn rồi đấy.
NHÌN TỚI
Bất kể là chức vụ lãnh đạo của bạn trong tương lai có cao, có rộng cỡ nào đi nữa thì tâm tình lãnh đạo – tôi tớ vẫn phải là ao ước của bạn.
Hãy lắng nghe lời khuyên giục của sứ đồ Phê-rơ: “Hãy chăn dắt bầy chiên của Đức Chúa Trời giao cho anh em, hãy phục vụ như một người quản lý – không phải vì bị ép buộc mà là với tinh thần tự nguyện như Đức Chúa Trời muốn nhìn thấy nơi anh em; không vì tham tiền mà là phục vụ vì lòng nhiệt thành; không lên mặt hống hách đối với những người mà Chúa giao cho mình trông coi, nhưng làm gương sáng cho bầy chiên … Cũng vậy, các thanh niên hãy thuận phục các trưởng lão. Mọi người hãy mặc lấy sự khiêm nhường mà đối đãi với nhau” (1 Phê-rơ 5:2-5)
Những người lãnh đạo như thế luôn là ‘hàng’ hiếm. Khắp mọi nơi đang có nhu cầu về người lãnh đạo thật. Và bao nhiêu người trong chúng ta sẽ là những người lãnh đạo thật, theo lòng và theo ý muốn của Đức Chúa Trời trong tương lai?


Thứ Sáu, 6 tháng 3, 2015

LỜI CUỐI CHO NHAU

Giô-suê 22-24
Ba chương cuối cùng của sách Giô-suê mà chúng ta đọc hôm nay hàm chứa ba “lời cuối cho nhau”: Lời khen, lời trách và lời răn. Lời khen của Giô-suê dành cho các chiến binh của 2 chi phái rưỡi miền Đông; lời trách hay chính xác hơn là lời kết tội vội vàng của Tây dành cho Đông, và lời răn của Giô-suê dành cho toàn dân Y-sơ-ra-ên trước khi ông qua đời.
Rõ ràng là 2 chi phái rưỡi phía Đông đáng được tuyên dương. Họ đáng được khen ngợi vì đã làm tất cả những điều Môi-se, tôi tớ của CHÚA, truyền dặn. Họ cũng đã vâng lệnh Giô-suê trong mọi việc. Trải qua một thời gian dài, cho đến ngày tàn cuộc chiến, họ không bỏ anh em mình, nhưng thực thi mọi công tác CHÚA, Đức Chúa Trời của họ đã giao thác. (22: 2-3)
Gần 10 năm kể từ lúc vượt sông Giô-đanh, những chiến binh này luôn ở vị trí xung kích trong mọi cánh quân của Y-sơ-ra-ên. Họ không trở về với gia đình ngay sau khi đất Hứa được chinh phục. Họ vẫn tiếp tục ở lại với anh em mình cho đến khi đất đai trong xứ được phân chia xong. Chỉ đến khi chủ soái Giô-suê xuống lịnh “xuất ngũ” thì họ mới trở về lại nhà. Họ được xác nhận là đã hoàn thành nhiệm vụ.
Họ đã giữ tròn lời hứa, không đơn giản là với người của Chúa, mà là với chính Chúa. Một gương mẫu của sự trung tín đang để cho chúng ta noi theo. Đã hứa thì phải giữ lời.
Gần 10 năm trước những người này đã có một quyết định không đẹp lòng Chúa: xin được ở bên ngoài đất Hứa, xin được từ chối cơ nghiệp Chúa ban. Song, mười năm xông pha trận mạc không tiếc mạng sống mình vì anh em của họ thì lại rất đáng khen.
Thế mới hay, không ai xấu đều, mà cũng chẳng có ai tốt đủ. Hãy có sự công tâm khi đánh giá người khác ở xung quanh. Đó là chưa kể, mười năm đã qua, vật đổi sao dời, người ta trưởng thành nhiều ra chớ. Thế thì đừng có mang cặp kính ‘thành kiến lý lịch’ khi nhìn vào ‘cố nhân’ của mình nha anh chị em.
Bài học thứ hai vừa đáng tránh, lại vừa đáng … noi theo!
Đáng tránh là tránh cái kiểu ba chớp, ba nháng lên án, chụp mũ cho anh em mình của mấy ông bên bờ Tây. Vừa khi thấy người ta lập đài kỷ niệm, không chịu tìm hiểu mô tê chi cả, đã vội tổng động viên “Đông tiến” để dạy cho đám phản loạn này một bài học. Biết bao nhiêu thảm cảnh đau lòng đã xảy ra trong nhiều gia đình, dòng tộc, quốc gia và hội thánh Chúa cũng bắt đầu bằng đúng vết xe đổ này đây. 
Vậy, chớ nên xét đoán quá sớm, hãy đợi Chúa đến; Ngài sẽ đưa ra ánh sáng những gì hiện đang được che giấu trong bóng tối, và phơi bày những mưu định trong lòng. Lúc ấy, mỗi người sẽ nhận được sự khen ngợi từ Đức Chúa Trời” (1 Corinhto 4:5)
Trong khi bị mấy anh Tây ‘chữi’ xối xả, mấy anh Đông không hề nổi nóng, không bất bình vì bị lên án cách sai lầm. Họ không ăn miếng trả miếng, nhưng chịu đựng sự hiểu lầm. Họ lấy lòng mềm mại, dịu dàng để làm nguội những cái đầu nóng từ miền Tây.
Thật không gì thử thách tâm tánh của một người tin thờ Chúa hơn là khi bị người khác nói xấu mình. Đó là cái giũa để kiểm tra xem chúng ta là vàng thật hay chỉ là mạ vàng. Nhớ nha. Cách xử sự đầy tính chuyên nghiệp của mấy chàng quân nhân miền Đông đó đáng để cho chúng ta noi theo. Đúng không.
Còn lời răn của Giô-suê cho Y-sơ-ra-ên thì khỏi phải nói rồi: luôn luôn … ‘chuẩn không cần chỉnh’ cho người xưa, cho người nay và cho muôn người sau.
“Thuận với Trời thì … rạng ngời, còn hiệp với Đời thì … tơi bời”. Thế đấy. Tùy, muốn chọn đi với ai thì đi, muốn thờ ai thì thờ, muốn hiệp với ai thì hiệp. Tình nguyện nhá. Tự do mà chọn lựa nhá. Kết quả thì biết trước cả rồi đấy. Điều lành hay điều dữ gì Chúa cũng làm cho ứng nghiệm đầy đủ hết à nha.
Tại sao hết Môi-se, giờ đến Giô-suê, cứ cụ nào sắp chết cũng chỉ có một điều răn dạy con cháu là đừng bỏ Chúa mà đi thờ lạy hình tượng? Tại sao các cụ quanh đi, quẩn lại cũng chỉ có một điều: “hãy vâng lời Chúa nha con?” - Ấy là vì con dân Chúa rất, rất dễ bị lôi cuốn vào việc thờ hình tượng.
Mà khởi đầu cho đại tội này là việc không vâng giữ lời Đức Chúa Trời. Mà không vâng giữ hay không làm theo lời Chúa tức là không có đức tin nơi Chúa. Mà không có đức tin thì chắc chắc là sẽ có … ‘đứt bóng’ thôi. Hic
Có thể nói sách Giô-suê là một bài ca chiến thắng nhưng những câu kết mang tính “chuyển cảnh” của nó lại man mát buồn: “Dân Y-sơ-ra-ên phụng sự Đức Giê-hô-va trong suốt thời gian Giô-suê còn sống và suốt thời gian các trưởng lão sống lâu hơn ông. Đó là những người biết rõ mọi việc Đức Giê-hô-va đã làm vì Y-sơ-ra-ên” (24:31). Rồi sau đó thì răng? – Hết phụng sự hay hết thờ phượng Chúa chớ răng.
Đây là kết quả tất yếu của chuyện ‘thất học’, thất học toàn dân nơi thế hệ 3.0. Không biết có phải vì mãi lo chinh chiến hay chăng mà dân Y-sơ-ra-ên đã xao lãng việc đào tạo hay huấn luyện thế hệ kế thừa, dẫn đến việc ‘mất gốc’ hay ‘tuyệt tự’. Đến nổi, ngay cả Giô-suê cũng không có được một người nối nghiệp; (nhưng Calep thì có: người con rể, tên Ốt-ni-ên!)
Bài học cuối cùng này, xin dành riêng cho những bậc làm cha, làm mẹ và những người đang gánh vác những trọng trách Chúa giao trong hội thánh.
Con cái riêng của quý vị có được chính quý vị dạy dỗ, nhắc nhở Lời Chúa thường xuyên không? Và quý vị hiện đã có người nào được chuẩn bị để ‘kế nghiệp’, tức là để tiếp tục khải tượng của quý vị chưa?


Thứ Năm, 5 tháng 3, 2015

XẺ BẢY

Giô-suê 18-21
Bốn chương Kinh Thánh hôm nay đúng là ‘xương’ hết cỡ luôn. Cả một danh sách dài dằng dặc những tên người, tên làng, tên thành lạ hoắc và một loạt những chi tiết … ‘gì đâu’ không à. Phải ‘nội công thâm hậu’ lắm mới có thể chậm rãi mà thưởng thức được, còn không thì ‘nhảy cóc’ cho trọn phép công bình mà thôi. Đúng không?
Nhưng tại sao bảy chi phái còn lại đến tận lúc đó vẫn còn chưa nhận được sản nghiệp nhỉ?
Rõ ràng là trong đoạn 14:1-2, chuyện bốc thăm chia đất đã diễn ra rồi cơ mà. Bởi phân chia rồi nên chi tộc Giu-đa mới chiếm lĩnh phần của mình miền Nam, còn con cháu Giô-sép thì ‘hốt gọn’ gần trọn luôn miền Bắc đó chớ.
Nếu bảo rằng, do mấy ‘ảnh’ sống đời du mục tròm trèm nữa thế kỷ rồi nên không tha thiết sở hữu đất đai thì chưa chắc. Bác Giu-đa, chú Giô-sép đấy thôi, họ có ‘chê’ đâu.
Không biết vì lý do gì nhưng rõ ràng chuyện sở hữu đất ruộng không phải là đề tài hot đối với 7 chi phái này. Bằng chứng là khi được yêu cầu giao lại một số thành cho người Lê-vi, và một ít thành để làm nơi tị nạn là họ ô-kơ ngay. Vậy dân Y-sơ-ra-ên vâng lệnh Đức Giê-hô-va, lấy trong sản nghiệp của họ những thành sau đây và những đồng cỏ chung quanh mà cấp cho người Lê-vi (21:3)
Dù vì lý do gì đi nữa thì việc 7 chi phái còn lại ‘chê’ đất Hứa là hành động kháng lịnh, chống lại ý Trời. Đó là thái độ không vâng phục.
Họ đã vâng lịnh Chúa cùng với anh em thuộc 12 chi phái vượt sông Giô-đanh, xuôi nam ngược bắc, chinh phục xong xứ Hứa nhưng lại cứ lần lữa hoàn tất phần cuối của sứ mệnh: chiếm hữu sản nghiệp. Chính vì vậy mà Giô-suê phải ‘cạo’ cho họ một trận nên thân. Rồi lại điều tra, lập bản đồ bờ vùng, bờ thửa. Cuối cùng họ cũng đã ra đi để chiếm lấy cho riêng mình.
Khá nhớ rằng, đất Hứa không phải là chiến lợi phẩm của dân Y-sơ-ra-ên; đất Hứa cũng không phải là phần thưởng của họ. Đất Hứa là tặng phẩm của Đức Chúa Trời, là điều mà Ngài đã Hứa với tổ tiên bao đời của họ tự ngày xưa. Nó là cơ nghiệp, là của thừa kế. Do đó, việc từ chối nhận đất Hứa là chuyện lớn chớ không còn là chuyện nhỏ đâu.
Cũng một thể ấy, ngày hôm nay những gì Chúa đã hứa ban, thì con dân của Ngài, tức là bạn và tôi, phải có trách nhiệm nhận lấy và vui hưởng. Không có chuyện thích thì nhận mà không thì thôi đâu nhé. Cứ tưởng tượng thế này, vua ban một vật gì đó cho một người. Người ấy có thể nói là không thích rồi không nhận không? Có thể. Vâng, có thể với điều kiện: để cái đầu của mình ngay tại chỗ à.
Tại sao Chúa ban sự tha tội thì ta nhận, còn sự chữa lành thì ‘chê’ là răng? (Nhớ là cả hai đều nhận bởi đức tin. Mà đức tin là LÀM THEO hay VÂNG LỜI Chúa đấy nha!). Thế còn báp-têm Thánh Linh với dấu hiệu nói các thứ tiếng (mới/lạ) thì sao?
“Các ngươi còn lần lữa cho đến chừng nào?”
Còn biết bao con dân Chúa ngày hôm nay sẵn sàng vâng lời Chúa “đừng say rượu”, nhưng lại không sẵn sàng làm nốt phần còn lại là “hãy đầy dẫy Đức Thánh Linh”. (Epheso 5: 18). Đừng vâng lời nữa vời như vậy hỡi anh chị em. Vì vâng lời một nữa cũng đồng nghĩa là không vâng lời đấy. Đừng nhé.
Khác với 7 chi phái ‘em chả’ kia, chi phái Lê-vi dù không được chia phần sản nghiệp trong xứ như anh em mình, nhưng họ khoanh tay ‘cam chịu’. Họ đã lên tiếng vừa khi bảy chi phái kia làm thành sứ mạng. Họ xin được nhận phần của mình theo như ý muốn của Chúa.
Nhớ nguyên tắc này nha: Chúa hứa ban cho, nhưng ta phải xin. Sao lại thế?
Vì cầu xin là phương tiện mà Chúa quy định, để thông qua đó, lời hứa của Đức Chúa Trời có thể đến với con người. Điều này cũng đơn giản như dây diện dùng để dẫn điện, ống nước dùng để dẫn nước vậy. Đó là lý do mà Chúa bảo: “ai xin, thì được”. Thế thì, “không xin, không được”.
Calep đã xin, Calep được; năm nàng công chúa của Xê-lô-phát đã xin, cả năm đều được và cuối cùng, Giô-suê đã xin và ông cũng đã được phần của mình: thành Mặt Trời, “tức là thành Thim-nát-Sê-rách trong núi Ép-ra-im”.
Là những cây đa, cây đề, là bậc “khai quốc công thần” của dân tộc nhưng Giô-suê, Ca-lép không xin phần đất bờ xôi, ruộng mật hay những thị tứ trù phú, sầm uất. Cả hai đều đã không chọn lựa phần dễ dàng và thuận lợi cho riêng mình ngay cả khi tuổi đã về già. Cả hai đều chọn cho mình một ngọn núi. Người thì chọn Hếp-rôn, còn người kia là một đỉnh cao trong vùng núi Ép-ra-im.
Bạn thân mến, còn có mạng lịnh hay lời hứa nào của Chúa mà bạn chỉ mới vâng lời hay nhận lãnh có 50% không? Và nếu phải chọn phần cho mình trong ngày hôm nay thì chúng ta sẽ chọn phần nào và chọn như thế nào?