Thứ Bảy, 25 tháng 4, 2015

TRONG TỐI, NGOÀI TƯƠI

2 Sử Ký 17-20 
Bốn chương Kinh Thánh hôm nay chỉ tập trung nói về mỗi một người: vua Giê-hô-sa-phát. Với ‘thời lượng’ dài như thế thì đích thị là ông Thiện rồi. Vâng, Giê-hô-sa-phát là một vị vua tốt, đẹp lòng Đức Chúa Trời. Có thể nói Giê-hô-sa-phát là Sa-lô-môn phiên bản 2.0 đấy.
Nếu Giê-hô-sa-phát mà ‘âu cơ’ (ok) như thế thì tại làm sao lại có chuyện ‘trong tối, ngoài tươi’?
Trong ngoài ở đây chỉ là vị trí của các chương mà chúng ta đọc hôm nay thôi. He he. Hai chương bên ngoài, tức 17 và 20 thì đề cập toàn chuyện tốt của Giê-hô-sa-phát, còn 2 chương bên trong 18-19 thì lại nói về việc liên minh dại dột với bạo chúa A-háp, người mà Chúa ghét. Trong tối ngoài tươi là vậy.
Nguyên tắc chủ đạo: “tìm kiếm Chúa, vâng giữ lề luật Chúa hay đi theo đường lối Chúa thì được phước” đã được khắc họa cách hết sức rõ nét trong cuộc đời của Giê-hô-sa-phát, một vị vua thiện và cũng là một nhà cải cách triệt để, từ đời sống tôn giáo đến quản trị hành chánh trong toàn xứ sở.
Hai điểm nhấn trong đời trị vị của Giê-hô-sa-phát là tiến hành việc cải cách tư pháp nhằm thiết lập công lý trong xã hội và ‘phổ cập’ lề luật Chúa cho toàn dân. Không chỉ đơn thuần là phá hủy các hình thức thờ phượng ngoại giáo như phụ vương Asa đã làm, mà còn thiết lập nền tảng đức tin bền vững cho việc thờ phượng Giê-hô-va Đức Chúa Trời. Bằng cách nào? – Dạy Lời Chúa cách rộng khắp cho dân sự
Kết quả của việc này là gì? – “CHÚA giáng kinh hoàng xuống các nước chung quanh Giu-đa khiến chúng không dám gây chiến với vua Giê-hô-sa-phát. Người Phi-li-tin đem lễ vật và bạc triều cống vua Giê-hô-sa-phát; còn người Ả-rập cũng đem dâng vua các bầy súc vật: 7.700 con chiên đực và 7.700 con dê đực.
Vua Giê-hô-sa-phát trở nên ngày càng cường thịnh; vua xây cất đồn lũy và các thành có nhà kho trong Giu-đa. Vua cũng có nhiều nguồn dự trữ tại các thành trong Giu-đa và những binh sĩ thiện chiến tại Giê-ru-sa-lem.” (17: 10-13)
Ngoại vụ: kẻ thù không dám gây chiến, tự quy phục và xin nộp cống phẩm. Nội vụ: đồn lũy, thành quách, kho lẫm được xây dựng khắp nơi; binh sĩ thiện chiến nhiều … lủ khủ. Nếu chịu khó ‘đọc’ những hình ảnh này sang ngôn ngữ ngày nay và trong bối cảnh một hội thánh thì ta sẽ thấy đó là một hội thánh như thế nào: siêu hội thánh hay là một hội thánh thật sự tăng trưởng?
Bí quyết: có một người lãnh đạo tin kính Chúa, hết lòng tìm kiếm Chúa và chuyên tâm gây dựng dân sự bằng Lời của Đức Chúa Trời.
Đây cũng chính là điều mà Chúa muốn nói, thông qua người viết sử, đến những người Y-sơ-ra-ên vừa trở về từ chốn lưu đày, cũng như với chúng ta ngày nay.
Việc ‘sáng’ thứ hai của Giê-hô-sa-phát là cách giải quyết khủng hoảng.
Đùng một phát, liên minh do quân Siry lãnh đạo ùn ùn kéo đến như muốn ăn tươi nuốt sống Giu-đa. Tin cấp báo về đến kinh đô. Giê-hô-sa-phát sợ hãi. Rất người đúng không? Vâng vua sợ hãi, rất sợ nữa là khác. Nhưng cái cách mà ông xử lý tình huống này mới là mẫu mực nè.
Không tìm cầu viện binh như vua cha đã từng, Giê-hô-sa-phát tìm cầu Chúa. Tiếp theo, kêu gọi một ngày kiêng ăn toàn quốc. Và toàn dân đều hưởng ứng. “Người Giu-đa tập họp lại tìm kiếm CHÚA; thật vậy, người Giu-đa từ khắp các thành đến tìm kiếm CHÚA.” (20: 4)
Kết quả: quân thù tự giết nhau tanh bành luôn.
Khi đối diện với nan đề, những hội thánh theo tinh thần Ngũ Tuần, Ân Tứ thường sử dụng “giải pháp Giê-hô-sa-phát” này, thế nhưng có bao nhiêu gia đình, kể cả gia đình những người hầu việc Chúa, khi gặp chuyện đã biết cùng nhau kiêng ăn hạ lòng tìm kiếm sự cứu giúp của Chúa?
Sẽ có những nan đề mà từng thành viên trong gia đình, hay trong hội thánh cầu nguyện và kiêng ăn cách riêng lẽ (cá nhân) thì không đạt được kết quả đâu. Gia đình bạn đã có lần nào cùng hạ lòng kiêng ăn cầu nguyện tìm kiếm Chúa chưa?
Đó là mảng sáng, là chuyện ‘tươi’ của Giê-hô-sa-phát. Giờ sang chuyện tối.
Chuyện ‘một đêm khuya’, tức tối hù của Giê-hô-sa-phát là “mang ách chung với kẻ chẳng tin”.
Trước hết, đó là chuyện Giê-hô-sa-phát đã ngồi sui với A-háp khi cưới con gái A-háp là Athali cho con trai mình là Giô-ram. Đúng là môn đăng hộ đối thật và cũng có thể chúng xứng đôi vừa lứa thật nhưng đó không phải là cuộc hôn nhân theo ý muốn của Đức Chúa Trời.
Vì việc kết sui gia với Ahap mà Giê-hô-sa-phát bị Chúa quở trách và bị Chúa giận. Sém chút nữa là chàng Giê đã mất mạng tại trận tiền rồi.
Còn chuyện thứ hai là hùn hạp làm ăn với con vua Ahap là Achaxia, người có nickname là “ăn ở rất gian ác” (20: 35-37). Dự án đóng tàu này hoành tráng cỡ Vinaline chớ không ít đâu nha. Nhưng Trời bất dung gian, nên chưa kịp hạ thủy tàu đã bị bể tanh bành xí quách. Nói cách khác, công cuộc hợp tác kinh doanh này bị đổ bể ngay từ đầu. Thật ra thì Chúa còn thương mới được như vậy, chớ không thì … mất cả người lẫn tàu cơ.
Nhớ nha anh chị em, hôn nhân là một, hợp tác làm ăn là hai: “Chớ mang ách chung với kẻ chẳng tin!”
Vì Chúa thấy trong Giê-hô-sa-phát “còn có điều lành” nên tha mạng cho ông, nên chỉ có đội tàu viễn dương là đi đứt. Hãy nhìn mảng tối trong đời vị vua thiện này mà răn mình, hới anh chị em, để chúng ta còn cả mạng lẫn ‘tàu’.
Bảo trọng, bảo trọng!


Thứ Sáu, 24 tháng 4, 2015

TỪ AB ĐẾN AS

2 Sử Ký 13-16 
Cần phải nói ngay rằng, AB và AS ở đây không có chút gì dính đến bóng đá nhé, kẻo không  mấy fan của Seria A nhầm với AS Roma thì nguy. AB và AS chỉ là tên của 2 cha con nhà … vua: Abigia và Asa. Rứa thôi. He he.
Mà hay lắm nha, chuyện của hai cha con nhà này trong sách 1 Các Vua chỉ được đúng vỏn vẹn có 24 câu, chưa được một chương (chương 15), nhưng mà sang Sử Ký lại được dành thời lượng đến những 4 chương cơ đấy. Rõ ràng là có ‘ý đồ’, đúng không?
Còn nữa, phát hiện này thú vị nè: hễ ông (vua) Thiện thì được nói nhiều, còn ông Ác thì luôn bị cắt ngắn. Bằng chứng, ông cha Abigia chỉ được 1 chương, còn ông con Asa thì chiếm mai-cờ rô-phôn đến 3 chương luôn. 
Tuy Abigia thuộc đội hình Ác (1 Vua 15: 3) nhưng trong sách Sử Ký này, lại đố kiếm ra chút … ác nào của ổng à nha. Trong chương 13 của sách 2 Sử Ký hôm nay, người viết sử chỉ … zoom (cận cảnh) có một sự kiện duy nhất trong đời trị vì của cháu … cố nội Đa-vít mà thôi. Đó là trận chiến oai hùng của Abigia (Nam triều) trước Giê-rô-bô-am (Bắc quốc). Nếu nói đẹp thì đây mới thật sự là “trận đánh đẹp”, đây mới “có thể viết thành sách” nè.
400 nghìn nghênh chiến với 800 nghìn. Tàn cuộc: Y (Y-sơ-ra-ên) tám trăm còn đúng 3 trăm, U (Giu-đa) bốn trăm còn nguyên 4 trăm. Chơi 2 kèm một như thế mà thua liểng xiểng mới đau chớ. Nhưng Y thua không phải vì U giỏi mà là vì CHÚA uýnh trận thay U!
Bài học ở đây là Ác vẫn được Chúa thương, một khi người ấy chạy đến nương nhờ nơi Chúa. Ác mà chịu hạ mình kêu cầu Chúa thì Chúa vẫn giải cứu. Điều này khích lệ và an ủi những người vừa trở về từ chốn lưu đày – đối tượng đầu tiên mà sách Sử Ký nhắm đến – rất nhiều. Và hẳn nhiên, nguyên tắc này vẫn nghiệm đúng cho chúng ta.
Abigia đã có một trận thắng để đời. Ông đã khiến cho đối thủ của mình là Giê-rô-bô-am phải thân bại danh liệt. “Suốt thời trị vì của A-bi-gia, Giê-rô-bô-am không còn khôi phục thế lực được nữa. … Còn A-bi-gia được cường thịnh,” (13 : 20-21). “Như vậy trong lúc ấy, dân Y-sơ-ra-ên bị sỉ nhục, còn dân Giu-đa được thắng hơn, vì chúng nhờ cậy nơi Giê-hô-va Đức Chúa Trời của tổ phụ họ.”(13: 18).
Bí quyết thành công nằm ở chỗ: NHỜ CẬY CHÚA hay TIN CẬY CHÚA!
Một ông Ác mà nhờ cậy Chúa còn được Chúa thương như rứa, nếu ta mà thuộc nhóm Thiện thì tầm mức chiến thắng, tầm mức thành công sẽ lớn cỡ nào nữa nhỉ?
Xong. Giờ sang Asa, vị vua “làm điều thiện và ngay thẳng dưới mắt Giê-hô-va Đức Chúa Trời của mình” (14: 2). Ông là người đầu tiên tiến hành cuộc cải cách tôn giáo cách quyết liệt tại vương quốc Giu-đa. Mọi hình thức và nơi chốn thờ phượng ngoại giáo trong xứ sở đều bị phá hủy hoàn toàn. Thậm chí, hoàng thái hậu, tức mẹ của mình cũng bị truất ngôi cách dứt khoát vì tội thờ hình tượng.
Đối với Asa thì quan điểm là rất rõ ràng: chỉ thờ phượng mỗi mình Giê-hô-va Đức Chúa Trời mà thôi. Trong xứ chỉ duy nhất có một Chúa, không có chuyện ‘lờ đờ nước hến’. Cá nhân ông làm gương; gia đình ông làm gương. Rất dứt khoát. Lãnh đạo mà như thế thì bảo sao ‘làng nước’ không răm rắp đi theo.
Lòng tin cậy của ông nơi Chúa được thể hiện rõ trong lời cầu nguyện với Chúa trước trận chiến “một chọi hai” với vua Xê-rách và đạo quân Ê-thi-ô-bi: “Lạy Đức Giê-hô-va! Ngoài Chúa, chẳng ai giúp người yếu thắng được người mạnh. Lạy Giê-hô-va Đức Chúa Trời của chúng con! Xin giúp đỡ chúng con, vì chúng con nương cậy nơi Ngài. Nhân danh Chúa, chúng con đương đầu cùng đoàn quân đông đảo nầy. Đức Giê-hô-va ôi! Ngài là Đức Chúa Trời của chúng con, xin đừng để loài người thắng hơn Chúa!” (14: 11)
Tin quyết như thế mà Chúa không đẹp lòng mới là lạ, cầu nguyện như thế mà Chúa không ban chiến thắng mới là lạ. Một triệu chớ đến 10 triệu hay 100 triệu quân thù cũng sẽ bị quét sạch mà thôi.
Một nguyên tắc nữa mà vua Asa đã ‘vô tình’ tiết lộ: “chúng ta đã tìm kiếm Ngài nên Ngài ban cho chúng ta bình an mọi bề” (14: 8). Tìm kiếm Chúa thì sẽ được BÌNH AN mọi bề. Nhớ nha.
Tuy vẫn nhận được danh hiệu “trọn lòng với Chúa suốt đời” (15: 17) nhưng đến cuối đời Asa lại sinh ra … ‘đổ đốn’. Có lẽ, “già sinh tật” chăng nên A không còn tin cậy Chúa nữa khi bị kẻ thù phương Bắc gây rối. Và rồi khi Chúa sai tiên tri của Ngài đến quở trách thì thay vì nhận lỗi, Asa cho “hốt liền, không nói nhiều”. Không dừng lại ở đó, Asa còn cho ‘nhập kho’ tất cả những người chống đối trong dân luôn.
Kết cuộc: anh í được ‘tặng’ cho một cục gút (gout) nơi chân. Còn đây là cáo phó: “Suốt hai năm đằng đẳng, dù được các y bác sĩ hoàng gia tận tình chăm sóc, điều trị, cứu chữa, nhưng do tuổi cao, … gút nhức và đặc biệt là không thèm ‘chơi’ với Đức Giê-hô-va nữa, nên quốc vương Asa đã lìa trần sau 41 năm cầm quyền lãnh đạo. Hoàng gia Giu-đa vô cùng thương tiếc báo tin!”
‘Chủ trương’ của các sách Sử Ký là … ‘tốt khoe, xấu che’, nhưng ở đây lại phơi bày chuyện xấu của ông Thiện thì chắc chắn là có ‘ý đồ’ rồi. Vâng, có một bài học cho chúng ta từ câu chuyện Asa cầu viện Bên-ha-đát, vua Siry để chống lại mưu đồ bao vây, cấm vận của vương quốc phía Bắc là Y-sơ-ra-ên.
Nếu so với một triệu quân Ê-thi-ô-bi trước đó thì mấy trăm ngàn quân của Y-sơ-ra-ên chẳng là … cái đinh gì. Vậy mà Asa … ‘bỗng dưng thấy hốt’ là răng? Tại sao lúc trước thì tin cậy Chúa quyết liệt luôn, còn giờ lại … xụi?
Thế mới hay, hôm qua anh hùng không có nghĩa là hôm nay ta hiển nhiên cũng sẽ là anh hùng; hôm qua ta có thể là anh hùng đức tin nhưng hôm nay, nếu không cẩn thận, thì ta có thể trở nên là anh hùng đứt … bóng đó nha. Đức tin phải được nuôi dưỡng, vun trồng mỗi ngày.
Nuôi bằng chi, vun bằng gì? – Bằng Lời Chúa chớ chi.
Còn nữa, việc Asa lấy hết “bạc vàng trong kho của đền thờ Đức Giê-hô-va và trong kho của cung vua” để nhờ kẻ thù đuổi kẻ thù thì thế nào? Lấy “phần của Chúa”, lấy những gì thuộc về Chúa để cầu xin sự giúp đỡ của con người thì có cái gì đó không ổn, đúng không?
Thế nhưng, … ‘được việc’ à nha. Hiệu quả rõ ràng quá còn gì. Bỏ ra ít ‘đạn’ mà ‘được việc’, mà giải quyết được vấn đề cách nhanh chóng rồi còn gì.
Anh chị em có nhìn thấy phiên bản này được người ta, kể cả con dân Chúa vô tư áp dụng rộng rãi khắp mọi lĩnh vực trong đời sống hằng ngày không?
Ừ, đúng là được việc thật nhưng trong mắt Chúa thì “trong việc nầy, vua đã cư xử cách dại dột nên từ nay về sau, vua sẽ phải luôn đương đầu với chiến tranh” (16: 9b). Ừ, đúng là bằng cách này con cũng có thể giải quyết được vấn đề mà con đang đối diện nhưng TỪ RÀY VỀ SAU CON SẼ PHẢI GẶP ‘NÓ’ HOÀI. Lẽ ra, con đã có thể được GIẢI CỨU VĨNH VIỄN KHỎI NHỮNG KẺ THÙ NÀY, thậm chí con đã có thể đập nó một phát chết tươi luôn, nếu con nương cậy Ta, tìm kiếm sự giúp đỡ của Ta.
Có phải anh chị em đang bị Ba-sê-a nào đó tấn công và rắp tâm ngăn cản, cấm vận hay làm khó dễ anh chị em chăng? Có phải anh chị em đang chuẩn bị “bạc vàng của Chúa và của mình” để nhờ người khác giúp đỡ cho tai qua nạn khỏi chăng? Hãy đọc lại cho kỹ câu Kinh Thánh ở trên (16: 9b) trước khi hành sự nhé. Khá nhớ rằng, “mắt của CHÚA soi xét khắp thế gian, đặng giúp sức cho kẻ nào có lòng trọn thành đối với Ngài” (16: 9a).
Khá vững lòng, đừng lo sợ. Nan đề, áp lực vây phủ là cơ hội để học biết về Chúa và quyền năng của Ngài. Đó là cơ hội để đức tin chúng ta được nâng lên một cấp độ cao hơn. 


Thứ Năm, 23 tháng 4, 2015

TRẺ Ẻ KHÔN

2 Sử Ký 10-12
Ba chương Kinh Thánh hôm nay tập chú về Rô-bô-am, người kế nghiệp của vua Sa-lô-môn. Tất cả những chi tiết này đều đã được nói đến trong sách 1 Các Vua chương 12 và chương 14, nhưng ở đây được kể lại dưới một góc nhìn khác.
Là con của một vị vua khôn nhất trần đời, nhưng Rô-bô-am không giống lông mà cũng chẳng hề giống cánh tí nào cả. Ngược lại là đằng khác. Đúng là dại thôi rồi.
Thế mà cũng được ngồi trên ngai vàng, những … 17 năm kia đấy. Khó hiểu đúng không? Thế nhưng, Rô-bô-am được làm vua không phải vì anh í tài, hay tốt … tướng gì đâu, mà là vì lời hứa của Chúa đối cùng vua Đa-vít thôi. Nhớ nha. Đừng có mà tinh tướng nghe cưng. Dù là đang ngồi trên ‘ngai’ hay mai này sẽ được ngồi lên … ‘ghế nóng’, thì cũng khá dặn lòng là “không phải bởi tài năng hay sức lực của tay ta mà đoạt được … chỗ ngồi này” đâu đấy nha. He he.
Tất cả mọi điều liên quan đến Rô-bô-am đều được ‘thành kính phân … đôi’: từ dàn cố vấn, cho đến vương quốc lẫn thái độ tấm lòng của ông đối với Chúa. Tất cả.
Trong khi sách 1 Các Vua thuật lại tình trạng hiểm nguy mà trong đó Rô-bô-am nhận ra được chính mình, thì sách Sử Ký lại tập trung vào mục đích thiên thượng đằng sau tất cả những biến cố đó: “Như vậy, vua không nghe theo lời thỉnh cầu của dân chúng, và điều đó là do Đức Chúa Trời cho phép xảy ra để làm ứng nghiệm lời của Đức Giê-hô-va đã … phán” (10: 15). Kết quả là việc khai chiến giữa Bắc và Nam và hình thành nên hai chính thể riêng biệt: Y-sơ-ra-ên và Giu-đa.
Sau ba năm với vẻ ngoài thuận theo lề luật Chúa, cuối cùng Rô-bô-am cũng đã lộ chân tướng bằng việc lìa bỏ Chúa và kéo theo phần lớn dân sự. Kết cuộc, Kinh Thánh cho chúng ta một lời bình luận thiên thượng về cuộc đời của vua: “Vua đã làm điều ác vì không dốc lòng tìm kiếm CHÚA” (12: 14).
Tại sao ông ấy làm điều ác hay răng mà ác rứa? – Vì vua KHÔNG DỐC LÒNG TÌM KIẾM CHÚA. Điều này có nghĩa là một khi vua không tìm kiếm Chúa cách hết lòng, thì làm ác là chuyện tất yếu phải xảy ra. Lòng của mỗi một người chúng ta có khác chi chiếc đồng hồ cát nhỉ: nếu đã yêu Đời thì không thể yêu Trời và ngược lại.
Cuộc đời Rô-bô-am là một … nhân chứng, vật chứng sống cho nguyên tắc được đề cập trong 1 Giăng 2: 15-17 “Chớ yêu thế gian cùng những gì trong thế gian. Nếu ai yêu thế gian thì sự kính yêu Đức Chúa Cha không ở trong người ấy. Vì mọi sự trong thế gian như dục vọng của xác thịt, ham muốn của mắt, và sự kiêu ngạo về cuộc sống, đều không đến từ Đức Chúa Cha mà đến từ thế gian.Thế gian với những dục vọng của nó đều qua đi, nhưng ai làm theo ý muốn của Đức Chúa Trời thì còn lại đời đời.”
Từ cuộc đời của Rô-bô-am có thể rút ra một số triệu chứng của căn bệnh ‘yêu Chúa nữa vời’:
Những lời nói và hành động của người luôn thúc đẩy sự chia rẽ, chớ không đem lại hòa thuận
- Người dựa vào sức riêng của mình hơn là nương cậy nơi sức Chúa
 Người chỉ thờ phượng Chúa khi nào có lợi cho mình mà thôi.
Người làm méo mó kế hoạch và mục đích của Đức Chúa Trời dành cho gia đình của mình
- Người chỉ nhìn nhận Chúa khi nào người cảm thấy bất lực mà thôi.
Lối thờ phượng Chúa cách thờ ơ của Rô-bô-am đã đột ngột bị dừng lại khi Đức Chúa Trời đem người mặt đối mặt với sự chết bởi tay của Si-sắc, vua Ai-cập. Trong tình trạng không nơi nương tựa như thế, Rô-bô-am mới chịu hạ lòng nhận biết sự gian ác của mình và sự công chính của Đức Chúa Trời (12: 5-6).
Bạn có phải là người yêu Chúa nữa vời không? Hãy làm sạch những kênh liên lạc với Ngài. Hãy thừa nhận tính ương bướng của mình, và nhìn nhận sự công chính của Ngài, rồi quay gót trở lại cùng Chúa. Đừng chờ cho đến khi trợn trừng hai mắt nhìn thần chết rồi mới tính chuyện sửa sai nha cưng.


Thứ Tư, 22 tháng 4, 2015

CHA, TA & NGƯỜI

2 Sử Ký 6-9
Bốn chương Kinh Thánh hôm nay tập trung ký thuật 3 sự kiện nổi bật – dưới cái nhìn của một thầy tế lễ, đương nhiên – trong phần đời còn lại của vua Sa-lô-môn. Đó là lễ cung hiến (hay nôm na là khánh thành) Đền Thờ, việc xây thành, đắp lũy khắp cả nước và chuyến thăm chính thức của Nam phương hoàng hậu đến thủ đô Giê-ru-sa-lem.
Hai chương đầu đề cập đến lễ cung hiến Đền Thờ, nhưng thật ra chỉ là đăng ‘toàn văn’ lời cầu nguyện của vua Sa-lô-môn và đáp từ của Đức Chúa Trời mà thôi.
Sa-lô-môn cầu gì? – Vua dành phân nữa … ‘bài văn tế’ để chúc tụng Chúa (6: 4-12; 14-21), phân nữa còn lại (6: 22-39) để cầu thay. Vua chỉ xin Chúa mỗi một điều: xin Chúa chấp thuận chọn Đền Thờ làm nơi để dân sự Chúa hạ lòng ăn năn và nhận được sự tha thứ mỗi khi họ phạm tội.
Chúa gật đầu cái rụp liền. Bằng chứng là lửa từ trời liền giáng xuống đánh phựt trên của lễ thiêu. Thôi thì mịt mờ khói lửa, cả Đền Thờ lẫn người dâng lễ đều được vấn lấy trong ngút ngàn khói mây vinh hiển. Tất cả đều rạp mình sát đất, cảm tạ Chúa. Của lễ đã được nhận.
Đêm đó, Chúa hiện ra cùng Sa-lô-môn (trong chiêm bao chăng) mà tái xác nhận sự chuẩn tấu của Ngài. Có điều câu trả lời của Chúa thuộc dạng có điều kiện kèm theo “Nếu – Thì”.
Phương thức 1: NẾU đang khi bị phạt mà ngươi (các ngươi) biết hạ lòng, dứt khoát bái-bai với tội lỗi và quay trở lại cùng Chúa, THÌ ‘chéc cú’ là ngươi sẽ được Chúa tha và được Chúa cứu.
Phương thức 2: NẾU ngươi cứ “đường Cha … ta đi, ta đi”, THÌ ngươi và con cháu ngươi sẽ vô tư mà làm vua cho đến … ‘mút mùa lệ thủy’ luôn. Song NẾU ngươi đốc chứng “đường ta, ta đi ta đi” THÌ ngươi và con cháu ngươi ‘chéc cú’ là sẽ bị đì-lít hoàn toàn. Còn Đền Thờ lộng lẫy này hả, lúc đó sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ mà thôi. Nhớ đấy.
“Khi Ta đóng cửa trời không cho mưa xuống, khi Ta truyền châu chấu xâm chiếm đất đai, khi Ta sai dịch lệ đến giữa dân Ta; lúc ấy nếu dân Ta, dân được gọi bằng danh Ta, hạ mình xuống, cầu nguyện, tìm kiếm mặt Ta và ăn năn từ bỏ con đường gian ác thì Ta từ trên trời sẽ nghe, tha thứ tội lỗi chúng và chữa lành đất đai của chúng …
Còn ngươi, nếu ngươi bước đi trước mặt Ta như vua cha Đa-vít đã đi, làm tất cả những điều ta truyền, giữ những luật lệ, qui luật của Ta; thì Ta sẽ vững lập ngôi vua của ngươi như Ta đã giao ước với vua Đa-vít, cha ngươi rằng: người sẽ không thiếu người trị vì Y-sơ-ra-ên. Nhưng nếu ngươi quay đi, từ bỏ điều răn, qui luật mà Ta đã ban cho ngươi, đi phục vụ, thờ phượng các thần khác, thì Ta sẽ bứng các ngươi ra khỏi đất Ta đã ban cho các ngươi; Ta sẽ từ bỏ đền thờ này khỏi trước mặt ta, là đền Ta đã thánh hóa cho danh Ta; Ta sẽ biến nó thành câu tục ngữ, lời đàm tiếu giữa các dân.
Còn đền thờ này dù nay cao trọng đến đâu thì bấy giờ những người qua lại sẽ ngạc nhiên và hỏi: Tại sao CHÚA làm cho đất nước này và đền thờ này như thế? Người ta sẽ trả lời ‘Vì chúng nó từ bỏ CHÚA, Đức Chúa Trời của tổ tiên chúng, Đấng đã giải cứu chúng ra khỏi đất Ai Cập mà đi theo các thần khác, thờ phượng và phục vụ các thần ấy nên Ngài giáng tất cả những tai họa này trên chúng nó” (7: 13-22).
Hai câu cuối này thì người đọc đầu tiên, tức những người Y-sơ-ra-ên vừa trở về từ chốn lưu đày, thấu hiểu hơn ai hết. Họ đọc những dòng này, nhưng trước mắt họ Đền Thờ xưa giờ chỉ còn là phế tích. Chắc chắn, chính họ đã có câu hỏi này trong trí: “răng ra ri?”. Và đây, “người ta” – người viết sử đã trả lời: “ri nì: vì chúng nó từ bỏ CHÚA”.
Nguyên tắc “phạm tội – ăn năn – được tha tội” vẫn còn nguyên giá trị ngày hôm nay. Khác biệt duy nhất, người phạm tội KHÔNG CẦN DÂNG SINH TẾ khi xưng tội. Ấy là vì Đức Chúa Giê-xu là sinh tế toàn hảo, có giá trị chuộc tội đến đời đời. Không cần dâng sinh tế, vì sinh tế đã được dâng, nhưng người phạm tội cần phải xưng tội mình trước mặt Chúa.
Ngày nay, có nhiều người đang chủ trương chỉ cần ăn năn một lần đủ cả, tức không cần xưng tội mỗi khi phạm tội. Không biết mấy anh, mấy chị ấy có nắm được nguyên tắc: “Nếu – Thì” trên đây không nữa. Mà nếu, một người đang sai bét nhè mà không chịu “NẾU” thì làm sao mà người ấy có thể nhận “THÌ” được nhỉ? Mà nếu anh í hay chị í cứ “đường ta ta đi ta đi” mà không chịu ‘diu-tơn’, không chịu quay đầu thì ‘chéc cú’ là Chúa sẽ “THÌ” cho thôi rồi luôn. Đúng không?
Nguyên tắc: “Ăn Năn – Được Tha”, còn “Ăn Quen – Được Họa” là không thay đổi đối với con dân Chúa ngày hôm nay; cũng giống như “Vâng Lời Chúa – Được Phước”, còn “Không Vâng Lời Chúa – Được Họa” vậy. Thế nhưng, nơi chốn để thờ phượng Chúa, nơi chốn để gặp gỡ Chúa, để ăn năn, để được tha tội, tức là để thực hiện nguyên tắc “Nếu – Thì” thì đã thay đổi.
Kể từ thời Sa-lô-môn trở đi, muốn cầu Chúa thì chỉ có hoặc là đến tại Đền Thờ Giê-ru-sa-lem hoặc là xoay mặt cho đúng hướng Giê-ru-sa-lem (trường hợp không về thánh địa được). Nhưng từ sau khi Đức Chúa Giê-xu sống lại từ trong cõi chết thì người ta “không còn thờ phụng Đức Chúa Cha … tại Giê-ru-sa-lem nữa” mà là “thờ phụng Chúa Cha bằng tâm linh và lẽ thật” (Giăng 4: 21-22). Địa điểm thờ phượng đã được thay đổi. Hẳn nhiên, Đền Thờ cũng đã được xây mới, không bởi tay con người. Đền Thờ Thật là thân thể mỗi một chúng ta, tấm lòng mỗi một chúng ta, những người tin thờ Chúa, những người được chọn để làm vua đồng cai trị với Đấng Christ trong đời sống của mình.
Hai chương còn lại 8 và 9 được dùng để xác chứng cho lời hứa của Đức Chúa Trời đối cùng Sa-lô-môn trong buổi thịnh trị của người, khi vua dốc lòng tìm kiếm Chúa, đi trong đường lối mà cha mình là Đa-vít đã đi. Hình ảnh vua xây thành, dựng kho, bắt kẻ thù phải phục dịch, rồi phát triển đoàn tàu buôn bán viễn dương, … nói lên phước lành của Chúa. Rồi việc ‘Nam phương hoàng hậu’ phải hết hồn vì Sa-lô-môn khôn quá, giàu quá, sang quá, … là bằng chứng của việc Chúa làm cho vua … ‘bổng nhiên nổi tiếng’ khắp cùng thế giới. Hay nói theo ngôn ngữ ngày nay là uy tín quốc tế của vua lên cao chưa từng thấy!
Nhưng sao chỉ nói toàn chuyện ‘vinh’ của Sa-lô-môn mà không đả động chi đến chuyện ‘nhục’ của vua hè? – Chuyện ‘nhục’ của vua thì các ngươi đã nếm hậu quả suốt 70 năm lưu đày rồi đó thây. Nếu muốn biết thêm chi tiết hả, thì đây: “Còn các câu chuyện khác của vua Sa-lô-môn, từ đầu đến cuối, đều được ghi trong sách của tiên tri Na-than, trong sách tiên tri của A-hi-gia, người Si-lô, trong sách khải tượng của Giê-đô, vị tiên kiến nói về Giê-rô-bô-am, con trai Nê-bát” (9: 29). Vào đó mà đọc tha hồ nhé.
Còn hôm nay … như dzậy là quá đủ rồi. Xi du tu-mớ-râu!


Thứ Ba, 21 tháng 4, 2015

TƯNG BỪNG NHÃ NHẠC

Dừng Chân Lần Thứ 15 
NHÌN LẠI
Sách 2 Các Vua kết thúc với việc chấm dứt sự tồn tại của hai vương quốc. Quân Asyri tấn công cướp phá vương quốc phía Bắc và phân tán dân Y-sơ-ra-ên khắp mọi nơi (2 Các Vua 17). Còn vương quốc phía Nam thì bất ngờ bị quân Babilon đánh úp. Tường thành Giê-ru-sa-lem bị triệt hạ, Đền Thờ bị thiêu rụi còn cư dân của nó thì bị đưa đi lưu đày (2 Các Vua 25).
Sách 1 Sử Ký bắt đầu với việc ‘ngược thời gian trở về quá khứ’ vào thời vị vua Đa-vit trị vì. Không có gì sai trật với Kinh Thánh của anh chị em đâu. Đừng lo lắng nhá. Các sách 1, 2 Sử Ký lại ‘tô đậm’ cùng một câu chuyện mà ta đã đọc qua trong các sách từ 2 Sa-mu-ên đến 2 Các Vua thôi. Chỉ có điều, lần nầy, tức trong các sách Sử Ký, chúng ta sẽ được xem xét nó dưới góc nhìn của một thầy tế lễ (có lẽ là Ê-xơ-ra).
Một số phần của câu chuyện này chỉ được vắn tắt trong các sách từ 2 Sa-mu-ên đến 2 Các Vua thì giờ đây lại được trải ra với những chi tiết mới khá thú vị trong 1, 2 Sử Ký. Trong khi đó, một số ‘bản khai trình’ trong sách Các Vua lại bị loại bỏ hoàn toàn trong sách Sử Ký. Ấy là nhằm tập chú vào những sự kiện có sức tác động thuộc linh sâu sắc trên Đa-vít và hậu tự của ông. Chúng ta sẽ thích thú với ‘góc nhìn thứ hai’ nơi ‘chuẩn men’ Đa-vít, “người có lòng của Đức Chúa Trời”, nơi người con trai theo dấu chân ông (Sa-lô-môn) và nơi những hậu tự duy trì triều đại của ông (chi tộc Giu-đa)
NHÌN LÊN
Trong ít tuần nữa, chúng ta sẽ chạm đến sách Thi Thiên hay Thánh Thi, sách dài nhất trong Kinh Thánh và cũng là điểm … nữa đường Bộ Hành Xuyên Kinh Thánh của chúng ta. Thế nhưng, không cần phải chờ đến chừng đó, ta mới có thể đọc và thưởng thức được những bài thánh ca tuyệt vời dành cho việc ngợi khen và chúc tụng mà Đa-vít đã sáng tác. Vì cớ trong 1 Sử Ký 16, chúng ta đã có thể nhận thấy một tác phẩm ‘3 in 1’, tức là một bài ca được hợp thành từ những ‘mảng ghép’ của 3 thi thiên khác nhau. Đây nhé:
Những câu 8-22 là được rút ra từ Thi Thiên 105: 1-15; còn những câu 23-33 thì đến từ Thi Thiên 96: 1-13; và những câu từ 34-36 thì vọng lại Thi Thiên 106: 1, 47-48.
Khi Đa-vít và những người được chỉ định của vua phục vụ trước mặt Đức Chúa Trời, họ nhận thấy lòng mình luôn bị hút vào trong ba chiều hướng: hướng thượng (trong sự ngợi khen Chúa cách tự phát), hướng ngoại (trong việc công khai làm chứng và cảm tạ Chúa vì sự vĩ đại của Ngài) và hướng nội (trong việc khiêm nhu lệ thuộc hoàn toàn nơi Chúa).
Hãy dành thời giờ đọc lại 1 Sử Ký 16, bạn có thể gần như nghe được nhạc khúc đang tấu đến thiên đàng khi vua và dân sự của người vui hát trước nhan Thiên Chúa đấy.
NHÌN TỚI
Cho dù là người có năng khiếu âm, có khả năng hát hay chỉ có khả năng … hét đi nữa, thì trong tuần này, bạn vẫn sẽ có dư dật sự thôi thúc để hát cho Chúa, để ngợi khen Chúa, để tạ ơn Chúa trong phần ‘ca nhạc’ của buổi nhóm thờ phượng. He he.
Hãy dành ít phút để cất cao giọng của mình hay chơi loại nhạc cụ của mình để dâng vinh quang cho Chúa. (Không nhất thiết phải có khán thính giả, nhưng chắc chắn là có Chúa đấy!)
Dưới đây là một số bài thánh ca quen thuộc (và những phần Kinh Thánh được sử dụng để phổ nhạc) mà bạn có thể sử dụng để tập trung suy nghĩ của mình nơi Chúa.
“Lớn Bấy Duy Ngài” hay “Thánh Chúa Siêu Việt” (Thi thiên 86: 10)
“Vì Chúa Rất Lớn” (Thi thiên 145: 3)
“Hãy Tôn Vinh Ngài” (Thi thiên 103)
“Thánh Thay, Thánh Thay, Thánh Thay” (Khải huyền 4: 8)
Đã có bao giờ bạn nghĩ đến việc làm thơ hay viết nhạc tôn Chúa chưa? Khá nhớ rằng, Chúa luôn thích thú lắng nghe những “tiếng ồn ào vui vẽ” được tạo ra trong sự tôn quý Ngài. Thế thì còn chờ gì nữa. Hãy tặng cho Chúa một tác phẩm ‘cây nhà lá vườn’ nhưng tràn đầy tình cảm của bạn xem nào.
“Mọi sự đều được cho kẻ nào tin” (Mac 9: 23). Gooooooooooooooooooooooooo!


Thứ Hai, 20 tháng 4, 2015

ĐỀN THÁNH

2 Sử Ký 1-5

Trong ngày đầu tuần này, chúng ta tiến vào sách 2 Sử Ký với chủ đề Đền Thánh, nơi ngự của Đức Chúa Trời hằng sống giữa vòng dân sự của Ngài. Suốt 40 năm du cư trong sa mạc và hơn 400 năm của giai đoạn tiền quân chủ, Lều Thánh là nơi ghi nhớ danh Giê-hô-va Đức Chúa Trời giữa vòng Y-sơ-ra-ên. Đến thời Sa-lô-môn, một Đền Thờ cố định, kiên cố và vô cùng lộng lẫy được xây cho Danh Chúa và ngày nay, thân thể của chúng ta, những người tin thờ Chúa Giê-xu là Đền Thờ của Đức Chúa Trời. Chúa luôn hiện diện cách sống động giữa vòng dân sự của Ngài, qua mọi thời đại.
Năm chương Kinh Thánh hôm nay dành gần hết thời lượng để nói về việc Sa-lô-môn xây dựng Đền Thờ cho Danh Chúa tại Giê-ru-sa-lem. Tuy không hẳn là ‘xương toàn tập’ nhưng đối với nhiều người thì phần Kinh Thánh hôm nay cũng chẳng mấy dễ ‘nhai’. He he
Cả 5 chương Kinh Thánh này tập trung ‘phe’ cái sự giàu của Sa-lô-môn. Mà ‘ảnh’ giàu thiệt, giàu khủng luôn. Giàu đến độ mà vàng bạc bị coi thường như đất cát, còn gỗ quý bá hương Li-băng thì bị giảm giá trị đến cỡ gỗ tạp như gỗ sung (chắc cỡ gỗ cao su, hay keo lá tràm đi). Riêng cái khoản ngựa xe, về chất lượng thì phải nói là đỉnh của đỉnh; còn về số lượng thì chính xác là nhiều hơn … quân Nguyên rồi.
Thế nhưng, bởi đâu mà Sa-lô-môn được cực đỉnh giàu sang đến vậy? Ngay tại chương 1, chúng ta cũng có thể thấy rằng, ‘ảnh’ giàu không phải vì có … ‘nhà mặt phố, bố làm to’ đâu nha. “Ảnh’ giàu vì được Chúa cho giàu đấy (1: 12).
Nhưng răng mà ‘ảnh’ lại được Chúa cho giàu như rứa? Câu trả lời là đây: vừa khi lên làm vua, Sa-lô-môn cùng toàn dân, toàn quân đều tập trung tại Ga-ba-ôn, nơi có Lều Hội Kiến của Chúa để cùng nhau cầu hỏi Chúa (1: 1-5). Nói cách khác, Sa-lô-môn được Chúa ban phước cách đặc biệt là vì anh í thành tâm tìm kiếm Chúa, hết lòng thờ phượng Chúa.
Một khi anh í tìm kiếm Chúa, “trước hết mọi sự”, thì lẽ đương nhiên, Chúa cũng sẽ ban cho ảnh “mọi điều khác nữa”. Đó là nguyên tắc, đó là luật (Mathiơ 6: 33). Mà một khi đã là Luật thì dù ảnh không xin giàu, chỉ xin khôn thì Chúa vẫn cho trọn gói luôn. Sướng chưa.
Vâng, bí quyết của “người giàu nhất thế gian suốt mọi thời đại” này là ưu tiên một cho việc tìm kiếm Chúa, thờ phượng Chúa. Không dừng lại ở đó, cái cách mà Sa-lô-môn sử dụng sự giàu sang Chúa cho cũng đáng để cho chúng ta học hỏi dài dài.
Từ chương 2 đến chương 5 tập trung mô tả việc Sa-lô-môn xây dựng Đền Thánh cho danh của Đức Chúa Trời. Nếu chỉ chú ý đến kích thước, những vật dụng thờ tự trong Đền Thánh thì chúng ta sẽ rất dễ bị cám dỗ đọc … “cho xong phép công bình” mà thôi. Đúng không?
Thế nhưng, nếu xem Đền Thánh vô cùng lộng lẫy tại Giê-ru-sa-lem như một của lễ, một tặng phẩm mà Sa-lô-môn muốn dâng lên cho Thiên Chúa thì ta sẽ nhận ra được ông đang sử dụng tiền bạc, của cải và sự giàu sang của mình để tôn vinh Giê-hô-va Đức Chúa Trời trước hết và trên hết là thể nào. Sau đó, vâng chỉ sau đó, ông mới nghĩ đến cá nhân, tức là xây nhà riêng cho mình (2: 1).
Sa-lô-môn đã dành những gì tốt nhất: kim loại quý, đá quý, gỗ quý, thợ giỏi, … để dâng tặng cho Chúa. Công việc của một vị vua thì chắc chắn là vô cùng bận rộn, dù là một vị vua của thời bình đi nữa. Song dường như cả cuộc đời vua không có gì quan trọng hơn, đáng chú ý hơn là công việc xây Đền Thờ cho danh Chúa. Người chép Sử không thuật lại bất kỳ một việc nào khác của vua trong đời trị vị của người, ngoài việc xây dựng này. Chẳng trách là tại sao mà vinh quang dày đặc của Chúa lại đầy dẫy Đền Thờ trong ngày hoàn tất đến vậy.
Nếu mỗi một người tin Chúa là một viên đá sống để xây nên Nhà Thiêng Liêng của Đức Chúa Trời; nếu mỗi một Cơ-đốc nhân là một Đền Thờ của Chúa thì bao nhiêu người trong chúng ta, mà đặc biệt là những người hầu việc Chúa, sẵn sàng đầu tư những gì tốt nhất, quý nhất của mình để hoàn thiện những người đã tin nhận Chúa làm nơi ngự thánh, toàn hảo, “không vết, không nhăn, không chi chê trách được” –  tức là khiến cho họ trở thành những môn đồ hữu dụng – cho Đức Chúa Trời?
Bao nhiêu người trong chúng ta đang thật sự xem việc gây dựng người khác, tức môn đệ hóa hay đào tạo nhân sự, là ưu tiên số một trong cuộc đời và chức vụ của mình? Hỡi các tôi tớ Chúa, quý vị có đang hy sinh điều tốt nhất, quý nhất của mình để hoàn thành công việc thật sự quan trọng nhất của cả cuộc đời mình như vị vua khôn ngoan tuyệt đỉnh Sa-lô-môn đã từng không?
Sa-lô-môn đã dành trọn sự khôn ngoan Chúa cho, sự giàu có Chúa cho để xây dựng nơi ngự thánh cho Đức Chúa Trời của mình. Kể từ đó trở đi khắp mọi dân, mọi nước người ta biết về danh Đức Giê-hô-va qua Đền Thờ lộng lẫy này; Kể từ đó, người ta tìm đến Đền Thờ này hay hướng lòng về Đền Thờ này để tìm kiếm Chúa, để cầu hỏi Chúa. Đền Thờ thật của Chúa ngày nay chính là mỗi một chúng ta, những người tin thờ Chúa.
Điều mà bạn đang dâng để xây Đền Thờ Thật này thuộc loại nào: tốt nhất, tốt vừa vừa, tốt, bình thường hay là những vật chẳng đáng giá chi?