Thứ Ba, 26 tháng 5, 2015

LỜI BIỆN HỘ SAU CÙNG

Gióp 29-31 
Sau khi làm cho cả ba bạn của mình ‘tắt đài’, Gióp chuyển sang … nỗi nhớ dịu êm. Gióp nhớ lại những ngày xưa thân ái, nhớ lại một thời oanh liệt.
Không biết nhà thơ Thế Lữ, khi viết tác phẩm “Nhớ Rừng” nổi tiếng, có từng đọc qua sách Gióp từ 29: 1 - 30: 17 hay không mà sao ý tưởng giống nhau quá chừng luôn.
Gióp nhớ lại quá khứ huy hoàng khi đang “còn tráng kiện, và tình bạn của Đức Chúa Trời bao phủ trại” của ông (29: 4). Và ông cũng đã từng nhủ rằng, “Tôi sẽ chết bình yên trong tổ ấm; Những ngày của đời tôi sẽ nhiều như cát ở bờ sông” (29: 18)
Thế nhưng, nào ai có ngờ giờ đây ông đang phải chịu nhục. Nhục bởi mấy đứa nhãi ranh, mà cha ông chúng nó ngày xưa ấy à, thấp kém đến độ ở chung với đội chó nhà ông còn chưa đủ chuẩn đấy.
Rõ là đời dâu bể nhưng có bao người trong đời, luôn trong tư thế sẳn sàng cho khi ‘xuống chó’, đang lúc còn ‘lên voi’? ‘Xuống chó’ vì cớ tội lỗi thì không nói làm gì, chớ còn ‘xuống chó’ mà không bị làm sao thì thật không dễ gì để an phận … ‘chó’ đâu nha.
Hẳn nhiên, “Trời kêu ai nấy dạ” chớ có ai điên khùng chi mà cứ lo chuẩn bị cho ngày ‘xuống chó’. Thế nhưng, một khi đã đọc sách Gióp rồi thì cũng phải nhớ là … ‘có khúc, có lúc’ đó nha. Để nếu một mai,  Gióp có ‘tiến cử’ ta với Chúa, thì ta cũng có thể nhè nhẹ gật đầu cái … gụp, rồi nước mắt lưng tròng thưa với Chúa rằng, số con sướng thì phải chịu chớ biết mần răng! He he
Gióp biết mình bị Chúa ‘dập’. Dập đến độ tơi bời hoa lá, dập đến độ thân tàn ma dại. Nhưng cho đến tận lúc này Gióp vẫn chưa hiểu được Gióp khổ vì đâu. Gióp không biết mình khổ bởi vì đâu nhưng chắc chắn là ông không phải khổ vì tội.
Không biết là thời gian chịu khổ nhục này của Gióp kéo dài bao lâu, nhưng chắc chắn là ông có đủ thời gian để dò từng chân tơ, kẻ tóc để truy tìm dấu vết … tội lỗi của mình. Thế rồi cụ dõng dạc ri nè:
Check kỹ cả rồi nha. Dối: không; Dâm: không; Gian: không; Thất Đức: không hề; Thất Tín: ne-huờ; Vui Trong Sự Bất Công: Nỏ có.
Chắc cú hông? – Bảo đảm 100% luôn.
Thề đi? Chơi luôn. Thề độc nè.
Này nhé: Nếu mà ngộ dối á, hoa lợi của ngộ cho ‘lứa’ khác ‘ló’ ăn (31: 8); Nếu mà ngộ dâm á, vợ ngộ ‘thèng’ khác nó hưởng luôn (31: 10); Nếu mà ngộ có ác nhân thất đức á, thì ngộ sẽ chịu cái cảnh ‘cổ mình ở lại còn đầu cánh đi nhé’ (31: 22).
Chúng ta học được gì trong chuyện này? Hẳn nhiên không phải là chuyện thề thốt, vì lời Chúa dạy rằng, “trước hết chớ có thề, chớ chỉ trời, chỉ đất, cũng chớ chỉ vật khác mà thề; nhưng phải thì nói phải, không thì nói không, hầu cho khỏi bị xét đoán” (Gia-cơ 5: 12). Điều ta học được ở đây là một người bình thường, trong bất kỳ thời đại nào, vẫn có thể sống một đời trọn lành, nếu người ấy kính sợ Chúa.
Một người giàu có, địa vị cao, nổi tiếng, giao thiệp rộng vẫn có thể đàng hoàng sống mà không gian, sống mà không dâm, sống mà không dối, sống mà không ác, sống mà không bạc – cả với Chúa lẫn với người! Sống được đấy, nếu người ấy MUỐN.
Người trai trẻ giàu có năm xưa (Mác 10: 17-22) thì còn “thiếu một điều” nhưng Gióp thì không nhé. Gióp sống trong thời các Tổ Phụ, một thời kỳ chưa có Luật Pháp và là thời kỳ mà Đức Thánh Linh không cư ngụ trong con người như chúng ta – những người tin thờ Chúa – đang có ngày nay.
Dù bị hoạn nạn đến độ ‘lên bờ, xuống ruộng’, dù bị người đời kết án đủ các kiểu, nhưng Gióp vẫn cứ kiên định, lương tâm ông vẫn luôn thanh thản.
Gióp có thể sống … sạch như thế nhờ lòng kính sợ Chúa, còn bạn và tôi vì cớ gì lại bảo rằng không!


Thứ Hai, 25 tháng 5, 2015

HIỆP BA: BINH - SÔ ‘TẮT ĐÀI’

Gióp 25-28
Nói Binh – Sô (Binh-đát, Sô-pha) là cho đủ … tụ rứa thôi, chớ thật ra trong hiệp cuối này chỉ có Binh chớ chẳng có Sô. Mà Binh-đát thì – có lẽ sau tiếng đếm cuối cùng (thứ 10) của trọng tài – cũng cố gắng xỏ găng tay vào để thượng đài cho đủ … quá tam ba bận, chớ anh í đã hết nước hết cái, hết lý hết lẽ … từ khuya rồi. Bằng chứng là ảnh thì thào vị chi đúng có 6 câu rồi … tịt luôn. Mà 6 câu này cũng không phải là của riêng anh í. Binh-đát lập lại những gì mà chính Gióp đã nói mới đau cơ chứ (9: 1). Lẫn lộn đến thế là cùng. Hic.
Cho đến tận hôm nay, nhiều nhà giả kinh, nhiều học giả vẫn còn cãi nhau chí chóe về “quyền tác giả” của Gióp trong những phát biểu của ông thuộc phần Kinh Thánh hôm nay. Ấy là có một số phần như 26: 5-14; 27:13 - 28:28 có giọng văn không giống của Gióp. Có người còn đề xuất rằng, phân đoạn 26: 5-14 là phần tiếp theo bài diễn văn của Binh-đát (25: 1-6); còn phân đoạn 27:13 – 28:28 thì là của Sô-pha! (Đây là cách mà Bản Dịch Mới đã làm khi tự động thêm một câu tiểu đề: Xô-pha Phát Biểu Lần Thứ Ba vào trước phân đoạn này)
Cách sửa lại Kinh Thánh kiểu này, trước là kể công cho Sô-pha vì cũng … ra đủ ba hiệp. Sau là để cứu cụ Gióp khỏi tội … nhỡ mồm rủa kẻ ác sát ván luôn (27: 13-23).
Thế nhưng, Lời Chúa vốn thế nào ta cứ tiếp nhận như thế, hiểu như thế, tin như thế có phải là tốt hơn không. Vâng, vẫn còn có những chỗ khó hiểu trong Lời Chúa như sứ đồ Phê-rơ đã nói. Nên hỡi anh chị em, đừng có nóng vội, làm tài khôn mà giống như “những kẻ dốt nát và không vững vàng đã xuyên tạc … để rồi phải chuốc lấy sự hủy diệt cho chính mình” (2 Phê-rơ 3: 16).
Các bạn của Gióp đến để an ủi ông trong cơn hoạn nạn nhưng cuối cùng họ đã lạc mất mục tiêu. Ban đầu, họ đến cùng ông với lòng thương xót nhưng giờ đây họ sắp từ giã ông với tức giận trong lòng và phán xét, định tội trong đầu. Răng lại rứa?
Bạn thân mến, cái điều mà những người đang gặp nạn, đang đau khổ cần là sự an ủi, sự cảm thông, sự chia sẻ chớ không phải là những lời dạy dỗ khôn ngoan, những hướng dẫn toàn lý thuyết vô cảm hay những còm-men theo kiểu … “nói lấy được”. Khi người ta gặp tang chế, đau ốm, đổ vỡ, … thì ta càng ít nói chừng nào hóa ra là khôn chừng nấy. Càng ít nói chừng nào thì hóa ra ta lại giúp họ được nhiều hơn đấy. Hãy đến với họ, không phải để nói mà là để nghe họ nói; đến để san sẻ niềm đau, nỗi buồn của họ bằng chính sự hiện diện rất kiệm lời của mình. Đó là một trong những bí quyết căn bản của công tác thăm viếng, chăm sóc.
Trong phần đáp từ mang tính độc diễn của mình, Gióp tiếp tục đề cao quyền năng siêu việt và sự khôn ngoan lạ lùng của Đức Chúa Trời. Một số điều Gióp trình bày trong phần này khiến cho giới khoa học gia thời nay thật sự kinh ngạc. Kiến thức về thiên văn, địa lý của cụ thì mãi sang đến thế kỷ 18 và thậm chí đến thế kỷ 20 con loài người mới có cơ hội kiểm chứng là … chuẩn không cần chỉnh.
Từ thời í mà cụ đã bảo là “trái đất được treo trong khoảng không” (26: 7) chớ không phải là hình vuông, hay trung tâm của vũ trụ gì ráo trọi nhé. Thời í mà cụ đã nói về việc khai thác khoáng sản cứ như là đang ở vào cuối thế kỷ 18, đầu thế kỷ 19 không bằng (28: 1-11). Kinh. Thế thì cụ khôn thật chớ chẳng chơi à nha.
Ấy vậy mà, cụ cứ khiêm cung bảo rằng, tất cả những gì mà con người hiểu được cũng “chỉ là một cái nhìn thoáng qua về công việc Ngài” mà thôi (26: 14). Còn sự khôn ngoan thật í à? Không tài nào kiếm được đâu, ngoại trừ cách duy nhất: “kính sợ Chúa, lìa bỏ điều ác” (28: 28).
Cũng chính vì nhận ra được chân lý này nên cho dù vẫn còn trong hoạn nạn, chưa hiểu được nguyên nhân nhưng Gióp vẫn kiên định với lối sống mà mình đã chọn theo như sự bày tỏ của Đức Chúa Trời.
"Bao lâu tôi còn hơi thở,
Còn sinh khí của Đức Chúa Trời nơi mũi tôi,
Môi tôi sẽ không nói lời độc địa,
Lưỡi tôi sẽ không dối gạt.
Chắc chắn tôi không thể nào cho các anh là phải,
Cho đến chết, tôi vẫn quả quyết tôi trọn lành.
Tôi quyết chắc tôi công chính, tôi không hề đổi ý,
Trọn đời tôi, tôi không hề bị lương tâm cắn rứt". (27: 2-6)
Một con người kiên định như thế, một tấm lòng sắt son như thế thì bảo sao Chúa không tự hào, bảo sao mà Chúa không gắn dấu chất lượng sản phẩm trước mặt Satan, một kẻ chuyên vu khống và kiện cáo: “Khắp thế giới không ai bằng Gióp, một người trọn lành và ngay thẳng, kính sợ Đức Chúa Trời và xa lánh điều ác. Hơn nữa, Gióp vẫn giữ được sự trọn lành, dù ngươi có xin Ta hại người vô cớ” (2: 3)
Bạn có học được điều gì cho riêng mình qua phần Kinh Thánh hôm nay không?



Chủ Nhật, 24 tháng 5, 2015

HIỆP BA: Ê-LI-PHA CỨNG MIỆNG

Gióp 22-24 
Cuộc đối thơ lịch sử ba chọi một đã sắp vào hồi kết thúc. Đến lúc này, ba người bạn chí cốt của Gióp, cũng là ba vị quan tòa ‘tự phong’ đã đuối lý hoàn toàn rồi. Đuối lý, chớ chưa đuối lời đâu nha. Vì chưa đuối lời nên còn cố vớt vát … cú chót. Và người ra đòn vớt đầu tiên cũng không ai khác hơn là bác Cả … Ê-li-pha!
Vì là … cú chót, được ăn cả ngã về không, nên Ê-li-pha cũng chẳng còn giữ được phong cách lịch sự vốn có của mình. Bác í ‘quất’ thẳng luôn như ri:
- Vì Chúa là Đấng công bình nên không thể có chuyện anh ‘ngon lành, sạch sẽ’ mà Chúa đi dập anh tơi bời hoa lá như ri đâu (22: 4)
- Anh muốn biết tội mình chớ gì? – Đây. Áp bức, bóc lột, cho vay nặng lãi, giàu đội, nghèo đạp (22: 6-9). Rất cụ thể, rõ ràng. Đúng không. Nhưng tiếc là không có tang chứng, vật chứng hay nói mà không có nguồn trích dẫn.
Lập luận kiểu này ta người gọi là … ‘nói lấy được’. Đây là kiểu mà một vài anh thức ăn nhanh tại Việt Nam đang áp dụng để ‘hạ’ đối thủ nè. Trình bày tại tòa nhằm luận tội người ta mà ‘nói lấy được’, ‘nói khơi khơi’ theo kiểu … “nghe đồn, nghe người ta nói” thì chẳng những không thuyết phục được ai, mà còn bị ‘dính’ tội vu khống là cái chắc.
- Anh chỉ có một lối thoát duy nhất: xét mình, xưng nhận tội lỗi kín giấu với Chúa và làm hòa lại với Ngài. Bằng không hả? – Chết chắc. Chết trước kỳ, chết sạch sẽ luôn đóa.
Có một sự điều chỉnh … nhè nhẹ trong ‘lựng dzăn’ phần cuối của Ê-phi-pha. Đó là bác í đã chấp nhận rằng thì là … (hình như miễn cưỡng) Chúa có ban phước lành đầy nhà kẻ ác (22: 18). Đây là điều mà đội hình Ba Anh Em của bác từ trước đến giờ vẫn khăng khăng là … ‘phản động’ đấy. Nhưng chỉ chừng đó mà thôi, còn bản chất thì vẫn … ‘kiên định đường lối, chủ trương’ trước sau như một.
Đó là: Chúa công bình; người thiện được phước, kẻ ác bị họa; Ngươi đang bị họa, tức là ngươi đã làm ác. Không có gì sai trong lập luận của Ê-li-pha cả. Nhìn chung thì đúng là như vậy. Thế nhưng, ‘công thức’ này khi áp dụng cho trường hợp của Gióp thì lại không đúng.
Như đã nói từ đầu sách đến giờ, chúng ta vẫn thường lập lại sai lầm của Ê-li-pha và các bạn của ông khi cố gắng xác định cho ra nguyên nhân của mọi hoạn nạn, tai ương, đau khổ trong đời. Đúng là rất nhiều người bị khổ do hậu quả của những sai phạm, tội lỗi mà họ đã làm. Nhưng không phải tất cả đều như thế.
Hãy ghi nhớ điều này để khi đến thăm hay giúp đỡ những người trong cơn hoạn nạn hoặc mất mát người thân, chúng ta sẽ không chất thêm trên họ sự định tội hay mặc cảm tội lỗi. Khá nhớ là người bị hoạn nạn cần một người bạn, một người cố vấn chớ không cần một quan tòa. Họ cần sự an ủi chớ không cần sự định tội.
Về phần mình, trong chương 23, Gióp vẫn tiếp tục giữ vững quan điểm là mình vô tội. Ông muốn được … ‘đối thơ’ cùng Đức Chúa Trời cơ. Các bạn của Gióp đã căn cứ vào ước muốn này mà kết luận rằng ông kiêu ngạo thuộc linh. Nhưng đây lại là điều mà ta có thể học nơi Gióp.
Ấy là khi mà con người xung quanh, dù là thân thiết đến đâu, không hiểu được hoàn cảnh của ta thì giải pháp tốt nhất là đừng giải bày hay phân bua gì với họ nữa. Trong những trường hợp như vậy, họ không giúp gì ta được đâu, không chừng họ còn làm ta đau đớn thêm, thương tổn thêm mà thôi. Hãy tập trung toàn bộ sức lực mà hướng lên Chúa, mà nhắm đến Chúa.
Có thể, ngay lúc đấy Chúa vẫn chưa tỏ mình ra cho bạn; ngay lúc đấy bạn vẫn chưa nghe được tiếng phán nào từ nơi Chúa cả, như Chúa đã từng làm đối với Gióp. Thế nhưng, khi hướng tâm mình lên Chúa thì chắc chắn là có một điều vô hình nào đó sẽ xảy ra. Hãy nghe lời tuyên bố đầy tin quyết của Gióp:
“Nhưng Chúa biết con đường tôi đi, Khi Ngài rèn luyện tôi, tôi sẽ ra như vàng. Chân tôi bám sát theo bước Ngài, Tôi giữ theo đường Ngài, không rẽ lối. Tôi không rời bỏ mạng lịnh từ môi Ngài, Lời từ miệng Ngài, tôi quý hơn thức ăn mỗi ngày” (23: 10-12)
Rõ ràng, là có một điều gì đó đã đến với Gióp. Có thể ông vẫn chưa nhận ra và chúng ta cũng không thể xác định được đó là điều gì. Nhưng chính điều đó đã ‘định hướng’ cho lưỡi của ông, đã ‘điều chỉnh’ cho lời nói của ông. Cho nên, dù vẫn đang còn trong tình trạng … ‘hiểu được chết liền’ với những gì đang xảy ra cho mình và cho đời (kẻ ác vẫn vô tư phè phỡn) nhưng cứ mỗi khi Gióp hướng ‘nòng’ lên Chúa thì môi miệng ông nói ra toàn những lời … chuẩn không cần chỉnh. Lọa hì.
Sang chương 24, Gióp lại tiếp tục nêu ‘théc méc’: Tại sao đám cường hào, ác bá, bóc lột dân đen (c. 2-12); quân đầu trộm, đuôi cướp (c. 13-14) và lũ chuyên dâm loạn, ngoại tình (c. 15-17) lại không bị Chúa lôi ra xét xử?
Đây là câu hỏi vang lên khắp mọi nơi, mọi thời đại. Đó là tiếng kêu đòi công lý. Là tiếng kêu đòi báo thù từ đất thấu đến Chúa, bắt đầu từ máu vô tội của A-bên (Sáng Thế Ký 4: 10) cho đến máu của các thánh tử đạo trong kỳ Đại Nạn (Khải Huyền 6: 9-11).
Đọc lại phần Kinh Thánh 24: 2-17, sao thấy bàng bạc trong ấy cảnh quê hương ta ngày nay quá vậy. Nào thu hồi đất, nào cho vay nặng lãi dẫn đến tịch thu tài sản của người nghèo, của cô nhi quả phụ. Nào cảnh đói rét triền miên của người dân miền núi, nào cảnh công nhân các khu công nghiệp làm việc quần quật mà vẫn hoàn đói khát. Rồi tội phạm như rươi khắp mọi nơi, chuyên nhắm vào dân đen cô thế; rồi ngoại tình, gian dâm của lắm kẻ có chức có tiền.
Vâng, có quá nhiều bất công, quá nhiều cảnh đau lòng. Chúa có thấy không?
Chắc chắn là Chúa thấy. Thấy rõ nữa là khác. Chúng ta là người phàm mà còn thấy được nữa là. Bao giờ Chúa xử ‘tụi nó’ thì chúng ta không được biết. Chỉ có một điều chúng ta được biết: Đó là kẻ ác đã bị gắn chíp theo dõi rồi.
“Tuy Chúa để chúng sống bình an vô sự, nhưng mắt Ngài theo dõi mọi đường đi nước bước của chúng” (24: 23)
Lời Chúa hôm nay đến đây là hết rồi. Hẹn gặp lại các bạn trong chương trình ngày mai! 


Thứ Bảy, 23 tháng 5, 2015

HIỆP HAI VỚI SÔ-PHA

Gióp 20-21 
Sô-pha, chuyên gia trả lời cách dễ dàng những câu hỏi khó, giờ đây trở lại trong lần công diễn cuối cùng của mình. Bình luận của ông là nói với “kẻ ác” (20:5), nhưng lại nhắm thẳng vào Gióp.
Nào là kẻ ác sẽ bị ‘chặt khúc’; nào là tội lỗi và sự giàu có sẽ ăn nuốt hắn; rồi thì là những kẻ từng bị hắn đè đầu, cởi cổ sẽ chứng kiến cảnh hắn bị sa bại, và rồi cơn giận kinh khiếp của Đức Chúa Trời sẽ đốn hắn … nằm thẳng cẳng!
Tiếp theo, Gióp cướp … micro và bắt đầu phản công.
Nào là kẻ ác, có những lúc được thịnh vượng và vui hưởng sự giàu có của mình, rồi cuối cùng cũng chết ‘nhẹ nhàng’ giống như bao nhiêu người khác. Khi sống, kẻ ác có quyền lực trong tay, nhưng VỀ SAU sự hủy diệt bởi Chúa mới đến trên chúng.
Và Gióp kết luận: “Vậy, các anh an ủi tôi những điều vô bổ ấy làm gì? Những câu đáp của các anh chẳng qua là dối trá” (21:34)
Làm thế nào chúng ta có thể giải thích cho những điều dường như bất công trong thế giới hôm nay?
Kẻ ác nhìn chung không bị trừng phạt; kẻ giàu càng thì giàu thêm, người nghèo thì càng nghèo thêm; kẻ lừa đảo thì ăn nên làm ra, còn người lương thiện lại bị phá sản. Liệu Đức Chúa Trời có liên can đến những chuyện như thế không?
Không riêng mình bạn nghĩ như thế đâu. Nhiều thế kỷ về trước, Gióp đã đưa ra những câu hỏi nhức nhối tương tự như thế về sự thịnh vượng của kẻ ác. Nhìn ra xung quanh, ông thấy đạo đức kinh doanh bị xâm phạm, công lý bị hư hoại, tội phạm không bị trừng trị và bất công tràn lan.
Khắp mọi nơi, Gióp đều nhìn thấy lý cớ để bi quan, tiêu cực cho đến khi ông bắt đầu nhìn lên!
Thế rồi đột nhiên mọi sự bắt đầu chuyển dịch rõ dần vào tâm điểm. Chúa của cõi vĩnh hằng thực thi kế hoạch của Ngài từ viễn cảnh đời đời. Đến lúc kết cuộc thì mọi giá trị sẽ được nhìn nhận cách công bằng. Thế nhưng, giờ đây, Đức Chúa Trời kêu gọi những người công chính đặt lòng tin cậy nơi Ngài. Chúa kêu gọi họ giao phó sự báo thù vào tay Ngài và bước đi bởi đức tin.
Hãy chọn lấy một tình huống bất công trong đời sống thường nhật, mà có thể, bạn đang đối diện trong công ty của mình, chẳng hạn, rồi quan sát nó từ cái nhìn của Đức Chúa Trời. Bạn nhìn thấy điều gì? Và bạn sẽ đáp ứng thế nào với điều mình thấy?


Thứ Sáu, 22 tháng 5, 2015

HIỆP HAI VỚI BINH-ĐÁT

Gióp 18-19 
Trong hai chương Kinh Thánh hôm nay, Binh-đát tiếp tục cuộc ‘đối thơ’ dường như bất tận bằng việc vẽ nên một bức tranh khủng khiếp dành cho kẻ ác trong tương lai. Nói cách khác, Binh-đát chơi trò ‘nhát ma’ Gióp!
Trừ 4 câu đầu ra, thì 17 câu còn lại của chương 18 được Binh-đát dùng để hù dọa, để khủng bố tinh thần của Gióp. Biết đâu, Gióp bổng dưng thấy … ‘hốt’, rồi thành thật khai báo thì sao.
Đúng là khôn quá hóa rồ. Nhè cái thằng đang tha thiết tình nguyện xin được … chết – vì khổ không còn chỗ khổ hơn, đau không còn gì đau hơn, vợ con, tôi tớ, tài sản, sức khỏe, … chẳng còn gì để mất – mà đem hình phạt ra dọa thì rõ là Binh (hết) … đát rồi. He he.
Ta có thể tưởng tượng sau khi nghe Binh-đát phùng mang trợn má hù dọa xong, Gióp bổng cười cái hậc. Rồi hồi lâu, liếc xéo Đát một nhát, giả bộ nhún vai và chu mỏ: “Hết hồn!”
Tuy đang đau đớn nhưng Gióp kiên quyết không gục ngã dưới áp lực của những ông bạn không thấy an, chỉ toàn thấy ủi.
Một lần nữa, khi quy trách nhiệm về cảnh khốn cùng của mình cho Chúa, Gióp lại tiếp tục quằn quại trong sự bất hạnh của mình. Ông bị gia đình, bạn bè, tôi tớ và cả người bạn đời bỏ rơi.
Thế nhưng, dù thất vọng tràn trề, song vẫn còn có lý do để hy vọng. Đó là lời hứa về sự sống lại và lời hứa về sự bào chữa cuối cùng dành cho ông khỏi những oan sai.
Còn tôi, tôi biết rằng Đấng cứu chuộc tôi vẫn sống,
Đến lúc cuối cùng Ngài sẽ đứng trên đất.
Sau khi da tôi, tức xác thịt nầy, đã bị tan nát,
Bấy giờ ngoài xác thịt tôi sẽ xem thấy Đức Chúa Trời. (19: 25-26)
Thật không có phương thuốc nào giống như … hy vọng, không có sự khích lệ nào lớn lao như thế, không có âm vực nào quyền năng bằng việc trông đợi một điều tốt lành ở ngày mai.
Đây là điều có thể nói về hy vọng khi sự việc có vẻ mịt mờ, khi tương lai không lấy gì làm chắc chắn, khi những nghịch cảnh vây lấy quanh ta, …
Đây còn là vài điều khác nữa có thể nói về hy vọng khi hiện tại (trong trường hợp này là sự bất hạnh) thì không có gì phải nghi ngờ, khi tương lai thì rất chắc chắn (và dứt khoát là không có gì hấp dẫn cả), và khi những nghịch cảnh đã quật ta ngã xuống sàn.
Hy vọng mà giữa cảnh náo loạn hoàn toàn thì không thể đơn giản là chủ nghĩa lạc quan tếu được, mà phải là được dựng xây nên trên một thực tại vững chắc.
Lời xưng nhận của Gióp trong 19: 25-26 không chỉ là cảm xúc thi ca. (Đừng quên rằng ông đang ở trong một tình cảnh vô vọng!). Thật ra, Gióp đã tìm được sức lực từ Đấng mà ông đã tín thác cuộc đời của mình, và từ lời hứa mà Đấng đó đã dành cho riêng ông.
Nếu rơi vào tình trạng bị mất hết tài sản, sức khỏe và những người thân yêu thì bao nhiêu người trong chúng ta có thể đồng thanh với Gióp rằng mình vẫn tiếp tục đặt lòng trông đợi hay hy vọng nơi Chúa?
Hãy chọn lấy một trong rất nhiều những lời hứa của Chúa (1 Cô-rinh-tô 10: 13, chẳng hạn) và biến nó thành “Dự Án Hy Vọng” của bạn ngay hôm nay!


Thứ Năm, 21 tháng 5, 2015

CHÚA TRỊ VÌ

Dừng Chân Lần Thứ 18 
NHÌN LẠI
Phần Kinh Thánh tuần rồi đã đem chúng ta từ cung điện của hoàng hậu Ê-xơ-tê đến hố sâu khổ nạn của Gióp. Ta đã thấy Đức Chúa Trời giải cứu dân sự Ngài khỏi cái chết mười mươi và cũng chính Chúa lại cho phép tôi tớ Ngài là Gióp nếm trải khổ nạn chết người. Ta đã thấy công việc quyền năng của Đức Chúa Trời trong thời điểm của Ê-xơ-tê, và cũng được chứng kiến Chúa ẩn mình và im lặng cách kỳ lạ giữa cơn hoạn nạn khốn cùng của Gióp. Chúng ta cũng đã đọc về việc Mạc-đô-chê được thăng chức vì cớ ông mưu cầu hạnh phúc cho dân tộc mình cùng những tai họa đau đớn của Gióp, dầu ông là người “trọn vẹn và ngay thẳng” (1: 1; 2:3)
Có thể bạn đã tự hỏi: Thế này là thế nào, kiểu gì cũng được hay sao? Có thật sự rằng tất cả đều là công việc của Đức Chúa Trời không? Làm thể nào Chúa có thể quá nhân từ đối với người này, nhưng lại quá tàn nhẫn và tiêc cực đối với người kia, khi cả hai đều là con dân của Ngài?
Nếu đúng là như thế thì không phải chỉ có mỗi mình bạn thôi đâu! Gióp đã tự hỏi chính mình hàng bao nhiêu lần với những câu hỏi đại loại như thế. Ông đã vật lộn với câu hỏi tại sao cho tình trạng khốn khổ của mình:
Chúa ơi Ngài ở đâu khi con đang đau đớn? Tại sao Chúa lại cho phép những buồn khổ và đau đớn bước vào đời sống của con? Con đã làm gì mà đáng phải chịu tất cả những cảnh này?
Những câu trả lời mà Gióp tìm được – và bạn cũng sẽ tìm được, khi bạn tiếp tục đọc – đã thay đổi vĩnh viễn cách mà ông nhìn vào Đức Chúa Trời của cõi tạo vật này.
NHÌN LÊN
Danh tiếng là điều người khác nghĩ về bạn, còn tính cách là điều Chúa biết về bạn. Nói cách khác, đối với con người thì danh tiếng của bạn chính là bạn, còn đối với Chúa thì bạn chính là tính cách hay cá tính của bạn. Và một khi mà cả danh tiếng và tính cách của bạn không bị tì vết hay không có điều tiếng gì thì bạn thật sự có liêm chính. Mà tính liêm chính là tiếng chuông xác thực trong đời sống của con dân Đức Chúa Trời.
Liêm chính là hành xử trong tối cũng như khi ta đang ở ngoài sáng. Đó là việc thể hiện mình là ai như những gì chúng ta nói về chính mình, và thực hiện những gì chúng ta nói là mình sẽ làm kể cả khi không có một ai nhìn thấy. Đó là sự kiên định của một tính cách, không hề có dự tính kín giấu hay một động cơ lươn lẹo.
Liêm chính là điều khiến cho ta nói ra sự thật, bất chấp mọi cám dỗ phải che giấu sự thật. Đó là điều thúc giục ta trả lại tiền thừa cho người thu ngân vì người ấy đã tính nhầm; là trả lại chiếc ví cho người đánh rơi mà không hề xem trong đó có gì; là chạy dưới (thay vì trên) tốc độ cho phép một vài ki-lô mét; là đến sớm (thay vì đến trễ) vài phút trong một cuộc hẹn; là đứng đúng vị trí kể cả khi chỉ có mỗi mình ta tại đó.
Khi cả thế giới sụp đổ quanh mình, Gióp chắc chắn phải đối diện với đủ cung bậc cảm xúc dồn dập: sợ hãi, thất vọng, giận dữ, cay đắng, hỗn loạn, hoang mang. Ông không hề biết rằng mình được chọn làm nhân vật chính cho một vỡ diễn được khơi nguồn từ chốn trời cao, giữa Đức Chúa Trời và Satan. Chúa ‘mời’ Satan quan sát một trong những tôi tớ được chọn của Ngài và để nhận ra được thế nào là một người trọn vẹn và ngay thẳng – người nắm giữ cách chắc chắn sự liêm chính của mình. Tính cách của Gióp trong lò khổ nạn thật quá phi thường, thậm chí vợ của ông cũng không thể tin nổi (2: 9)!
NHÌN TỚI
Anh chị em có duy trì sự liêm chính của mình trong những hoàn cảnh thử thách không? Dưới đây là vài câu hỏi trắc nghiệm giúp anh chị em đo lường mức độ liêm chính của mình:
Nếu bạn biết là không có ai thấy hoặc không có ai biết thì:
§  Người ta phải trả bao nhiêu cho bạn để đổi lấy sự nói dối hay che giấu sự thật của bạn?
§  Bạn sẽ xem phim hoặc tranh ảnh khiêu dâm bao lâu trước khi chuyển sang kênh khác hay trang khác?
§  Tiền thừa bao nhiêu là thật nhiều đối với bạn, để bạn mới phải trả lại khi người thu ngân tính nhầm?
§  Sự việc xấu hay tệ hại đến mức nào thì bạn sẽ bị cám dỗ oán trách Chúa hay … ‘chửi’ Chúa?
Nghe nè: càng nhìn lâu vào những sự bất hạnh của mình chừng nào thì quyền lực của chúng sẽ hãm hại bạn càng thê thảm chừng đấy.


Thứ Tư, 20 tháng 5, 2015

HIỆP HAI VỚI Ê-LI-PHA

Gióp 15-17 
Giống như làn sóng tấn công thứ hai của các chiến binh, ba vị cố vấn mở vòng hai cuộc tranh luận cách dồn dập khiến Gióp không kịp thở luôn! Và ấn tiên phong cho lần này vẫn thuộc về Ê-li-pha với ngôn từ tấn công ngày càng … khủng hơn.
Ê-li-pha mô tả những lời của Gióp là chẳng có tí giá trị gì. Ông cho rằng Gióp chẳng có hiểu biết gì mới mẽ hay đúng đắn về Đức Chúa Trời. Và Ê-li-pha lên án sự gian ác của con người nói chung, và sự giả dối của Gióp nói riêng. Theo Ê-li-pha thì Gióp không khác chi một kẻ vô thần, đã kiêu ngạo lại còn đe dọa cả Chúa (15: 4)
Hẳn nhiên, Gióp, một lần nữa, phủ nhận mọi sự kết án của bạn mình. Và rồi ông lại chuyển sang … độc thoại với chính mình về sự đau đớn hủy diệt mà Chúa đang đổ xuống trên ông. Một lần nữa sự ngã lòng lại phủ lút chính mình ông. Ông tuyệt vọng đến độ nghĩ rằng đã cận kề giờ … ‘xuất cảnh’ mất rồi.
“Bất cứ điều gì là chân lý thì không phải là điều mới; bất cứ điều gì mới thì không phải là chân lý”. Một tâm trí đóng kín hay bảo thủ kiểu này đã loại bỏ khỏi Ê-li-pha mọi khả năng để học hỏi những điều hoàn hảo, trọn vẹn (15: 9-10). Đây là án tử cho tất cả những ai dựa trên ‘thâm niên công tác’ của mình mà tuyên bố (hoặc công khai hoặc nhủ thầm) rằng, ta đã biết mọi chuyện rồi.
Chỉ có tuổi tác mà thôi – dù là tuổi đời hay tuổi thuộc linh, tức thâm niên trong Chúa – thì không đủ để đánh giá sự khôn ngoan của một con người. Nhớ nha.
Hãy duy trì một tinh thần chịu học hỏi. Khả năng học hỏi của bạn phần nào phụ thuộc nơi khả năng từ bỏ những sự hiểu biết mà bạn vốn đang nắm giữ.
Hãy chịu khó quan sát, lắng nghe và ghi lại những điều mới mẽ mà người khác thể hiện trong cuộc sống mỗi ngày. Đừng cố gắng định tội hay lên án người khác bằng quan điểm của mình cho đến khi bạn chắc chắn hiểu được người ấy. Rồi cuối mỗi ngày, hãy đánh giá lại những gì mình đã ghi chép. Những điều này có nền tảng Kinh Thánh không? Có thực tế không? Có thích hợp không? Nếu làm như thế, bạn sẽ thấy mỗi ngày, mình có thể học được lắm điều mới mẽ và hữu ích ra phết đấy.
Nghe nè: nếu ta nghĩ rằng mình đang xanh, thì ta sẽ còn phát triển; còn nếu ta cho rằng mình đã chín, thì chắc chắn là ta sẽ … rục hay nhũn nát toàn thây.
Bạn có thấy nơi chính mình ‘hệ tư tưởng’ của Ê-li-pha không?