Thứ Ba, 25 tháng 8, 2015

ĐỀN THỜ MỚI

Ê-xê-chi-ên 40-43
Hai mươi năm về trước, Ê-xê-chi-ên đã thực hiện một chuyến du lịch về Jerusalem trong một phương tiện “siêu hình, siêu tốc” để công bố sự sụp đổ của nó (8: 1-3). Giờ đây, trong chuyến đi tương tự, ông trở lại thành đô đã bị hủy phá này để tiên báo về sự tái thiết của nó.
Phần đầu tiên trong sự hiện thấy cuối cùng của Ê-xê-chi-ên, là 4 chương (40-43) mà chúng ta đọc hôm nay, tập trung mô tả về Đền Thờ Chúa – trung tâm mọi sinh hoạt của xã hội và dân tộc Israen trong thời kỳ hồi sinh, phục quốc. Và bốn chương Kinh Thánh này đã, đang và sẽ còn khiến cho bao nhiêu người đọc – từ hạng bình dân tới bậc tri thức – ‘đâu cái điền’ là … điên cái đầu … dài dài.
Đơn giản là vì không cách chi hiểu cho thấu suốt ngọn ngành được.
Đúng là Đền Thờ được đề cập đến, nhưng dường như Ê-xê-chi-ên chỉ quan tâm đến việc ghi số đo: dài, ngang, cao, rộng của công trình, chớ không ngó ngàng gì đến những vật dụng thờ tự trong đó hay sao í. Không hiểu là bác í cố tình bỏ qua hay là những vật dụng đó thật sự không có trong Đền Thờ mới này, nhưng rõ ràng là thiếu nhiều lắm đấy. Từ trong ra ngoài chỉ còn có mỗi chiếc bàn dâng tế lễ thiêu!
Chính vì ‘khác người’ như thế nên sự hiện thấy về Đền Thờ của Ê-xê-chi-ên cho đến nay vẫn còn có nhiều cách giải thích khác nhau, hoặc hiểu theo nghĩa bóng hoặc hiểu theo nghĩa đen.
Nghĩa bóng thì cho rằng Đền Thờ chỉ là hình bóng, là biểu tượng về sự hồi sinh của dân tộc Israen, hoặc có người còn … ‘tít’ hơn thì Đền Thờ này là ám chỉ về Hội Thánh ngày nay.
Còn nghĩa đen thì có nghĩa là sẽ có một Đền Thờ như thế sẽ được xây dựng ở tương lai (tính từ lúc sự hiện thấy này được công bố, tức là vào năm 537 TCN). Người thì cho rằng tương lai là sau khi dân Do Thái được hồi hương, số khác lại tin vào tương lai nằm tận ở thời kỳ Thiên Hy Niên, tức 1000 năm bình an dưới sự trị vì của Đức Chúa Giê-xu Christ cơ.
Nếu là sau khi hồi hương thì tại sao Đền Thờ được tái thiết dưới thời tổng trấn Xô-rô-ba-bên chẳng giống chi với bản vẽ của Ê-xê-chi-ên cả? Còn nếu là trong thời kỳ Thiên Hy Niên thì tại sao lại còn phải dâng sinh tế bằng các con thú (vì Chúa Giê-xu đã chết đền tội một lần đủ cả cho toàn nhân loại rồi kia mà)?
Đúng là kiểu chi cũng vướng. Dầu vậy, nếu Đền Thờ này được xây dựng trong thời kỳ 1000 năm bình an thì có vẻ tương thích hơn với phần còn lại của sự hiện thấy (các chương 44-48).
Thế nhưng, dù là nghĩa đen hay nghĩa bóng thì có một điều mà chúng ta không được phép quên. Đó là sự hiện thấy về Đền Thờ của Ê-xê-chi-ên – trước hết – là một sứ điệp an ủi, đem lại hy vọng cho những người Giu-đa đang trong phận lưu đày đầy tủi nhục tại Babilon. Họ là một nhóm người không còn tổ quốc, tiêu tan mọi hy vọng vì nước mất nhà tan, Đền Thờ Chúa đã bị hủy phá tan tành.
“Hỡi con người, hãy lấy mắt mà xem, lấy tai mà nghe và để lòng vào những việc mà tôi sẽ tỏ cho ông; vì để cho ông nhìn thấy mà ông được đem đến đây. Vậy hãy thuật lại mọi điều ông thấy cho nhà Y-sơ-ra-ên.” (40: 4)
Vì người đọc và người nghe là “nhà Y-sơ-ra-ên” thời bấy giờ, nên Ê-xê-chi-ên bắt buộc phải sử dụng những khái niệm, những hình ảnh mà họ quen thuộc (nhưng hẳn nhiên là không đầy đủ) để diễn tả những điều ông được thấy, tức những điều sẽ xảy ra ở tương lai. Có thể lắm, “việc dâng sinh tế” trong sự hiện thấy về Đền Thờ là nằm trong kiểu truyền thông … ‘thiếu vốn từ’ như thế đấy. Vì từ xưa cho đến lúc đó, đối với người Y-sơ-ra-ên thì chỉ có duy nhất một kiểu thờ phượng Đức Chúa Trời mà thôi – thờ phượng với các nghi thức dâng sinh tế!
Trước đó, trong các sứ điệp của mình tiên tri Ê-xê-chi-ên đã loan báo về sự hồi sinh của dân tộc Israel (các chương từ 34-39). Và giờ đây, là việc tái lập nơi chốn thờ phượng (chương 40-42). Một khi sự thờ phượng Chúa được thiết lập đúng quy cách thì sự hiện diện đầy vinh hiển của Chúa cũng sẽ trở lại (chương 43).
Không biết đằng sau những số đo (am-ma, cu-đê) khô khan kia có ẩn chứa sự dạy dỗ gì cho dân sự Chúa ngày xưa, cũng như cho chúng ta ngày nay hay không, nhưng thiết kế Đền Thờ mới này thì nhắm vào mục đích phân rẽ thánh phàm là khá rõ (42: 20).
Theo đó, phần hành lang của Đền Tạm Môi-se hay Đền Thờ Sa-lô-môn xưa thì giờ đã được gọi là phần sân trong hay hành lang trong (inner court). Chỉ người nào dâng lễ thì mới được vào khu vực này, và người ấy phải đi qua 2 cổng có bảo vệ nghiêm ngặt.
Chúng ta học được điều gì qua việc này?
Sẽ không bao giờ có chuyện Đức Chúa Trời giảm tiêu chuẩn thánh khiết đối với những người đến thờ phượng Ngài cả. Dù dân Chúa xưa đã thất bại trong việc giữ sự thánh khiết khi thờ phượng Chúa – và hậu quả là họ bị Chúa giận, bị Chúa phó cho dân ngoại bắt làm phu tù – nhưng không vì thế mà Chúa hạ tiêu chuẩn, giảm yêu cầu đối với họ. Ngược lại, Chúa còn đòi hỏi tất cả những ai đến thờ phượng Ngài phải khác đời, phải tách biệt, phải nên thánh càng hơn, “vì nếu không nên thánh thì chẳng ai được thấy Đức Chúa Trời” (Hê-bơ-rơ 12: 14)
“Hỡi con người, hãy mô tả đền thờ cho nhà Y-sơ-ra-ên để họ biết xấu hổ về tội lỗi mình. Hãy để họ đo theo kiểu mẫu nầy. Khi họ hổ thẹn về mọi điều mình đã làm thì con hãy cho họ xem đồ án của đền thờ: sự sắp đặt, đường ra, lối vào, tất cả các đồ án, các quy định và tất cả luật lệ về nó. Hãy viết những điều ấy trước mắt họ để họ giữ lấy mọi đồ án lẫn luật lệ của nó để tuân theo. (43: 10-11)
Bản vẽ Đền Thờ của Ê-xê-chi-ên được giới thiệu cho dân Chúa xưa là nhằm mục đích giúp “họ biết xấu hổ về tội lỗi mình”. Khi “họ đo theo kiễu mẫu nầy” thì họ sẽ nhận ra được sai lầm, thiếu kém, và tội lỗi của họ. Và chỉ khi nào họ “xấu hổ” – tức ăn năn – về điều đó, thì họ mới được mở mắt để nhận biết “sự sắp đặt, đường ra, lối vào, tất cả các đồ án, các quy định và tất cả luật lệ”, tức thế nào là sự thờ phượng thật mà họ cần phải có là thể nào.
Ngày hôm nay, thân thể của người tin thờ Chúa chính là Đền Thờ của Chúa. Mà Đền Thờ Chúa thì cần phải biệt riêng ra thánh cho Chúa. Không phải chỉ có nơi chí thánh (là tấm lòng chúng ta); không phải chỉ có nơi thánh (là phần hồn của chúng ta); không phải chỉ có hành lang trong, (tức thân thể của chúng ta) mới cần phải biệt riêng ra thánh. Chúng ta cần biệt riêng ra thánh cả hành lang ngoài (gia đình của chúng ta). Hơn thế nữa, chúng ta cần phải thiết lập một bức tường xung quanh gia đình mình, cá nhân mình để ngăn cách “nơi thánh với nơi tục”.
Anh chị em có sẵn sàng “đo theo kiểu mẫu” của Chúa cho Đền Thờ mới của Ngài là chính thân thể và đời sống của anh chị em không?


Thứ Hai, 24 tháng 8, 2015

TỬ SINH, SINH TỬ

Ê-xê-chi-ên 37-39
Ba chương Kinh Thánh hôm nay tiếp tục triển khai sứ điệp an ủi từ Đức Chúa Trời cho con dân Ngài đang trong cảnh lưu đày. Mà còn gì an ủi hơn cho kẻ đang lưu lạc xứ người cho bằng việc được trở về quê cha, đất tổ. Đúng không?
Vâng, an ủi thì đúng là có an ủi thật. Nhưng, làm thế nào được? Vì xương chúng tôi đã khô, niềm hi vọng chúng tôi đã mất, chúng tôi bị diệt sạch còn đâu (37: 11)?
Chính sự hiện thấy về thung lũng hài cốt khô được … hô biến “thành một đạo quân rất lớn” của Ê-xê-chi-ên là câu trả lời cho thắc mắc đó của dân sự Chúa.
Dầu hiện tại của họ là vô cùng ảm đạm, thân phận của dân tộc họ là vô cùng bi đát nhưng hy vọng vẫn còn cho họ. Chính quyền năng siêu phàm của Đức Chúa Trời sẽ gom nhóm họ, hồi sinh họ (37: 1-14) và hiệp họ lại thành một quốc gia như trong thời vua Đa-vít (37: 15-28).
Chúa xác quyết như thế, và thật sự thì lịch sử chứng minh là Chúa đã làm như thế.
Chúng ta rút ra được điều gì từ 2 phần của chương 37 này?
Trước hết, đó là giảng Lời Chúa cho “những hài cốt khô”. Giảng về điều gì? – Về những lời hứa của Đức Chúa Trời. Đó là những lời hứa ban sự sống, những lời hứa thay đổi tình trạng hiện tại của họ. Nói cách khác, đó là những lời giảng đem lại hy vọng cho người nghe.
Nhưng chỉ có LỜI không thôi thì chưa đủ. Để “xương khô” có thể sống lại thành người thì ta cần phải mời gọi “Thần Linh sự sống” đến trên họ nữa. (Trong tiếng Hê-bơ-rơ, từ ruach có thể được dịch là gió, là hơi thở, mà cũng có thể dịch là thần linh. Căn cứ vào ngữ cảnh thì nên dịch là Thần Linh, tức Linh của Đức Chúa Trời, tức là Linh ban sự sống).
Có đối tượng nào mà bạn chăm sóc … đã ‘khô đét’ như những bộ hài cốt kia chưa? Tổ tế bào của bạn, hội thánh của bạn đã khô đến cỡ ấy chưa? – Hãy áp dụng liệu pháp Ê-xê-chi-ên ngay đi nhé. Song nhớ là phải cầu hỏi xem Chúa muốn mình giảng gì cho họ như Ê-xê-chi-ên í, rồi thì hẵn “nói tiên tri như Ngài đã phán dặn”. Chúa bảo nói gì thì cứ thế mà nói, Chúa bảo làm gì thì cứ thế mà làm – bất kể việc đó có bình thường, có lô-gic, … hay không.
Cứ đúng y khuôn như thế thì dù có khô, có ‘tắt thở’ lâu đến mấy chăng nữa, chúng cũng phải “vùng dậy từ trong đám người chết” để tập hợp trong đội quân của Đức Chúa Trời mà thôi. Tràn trề hy vọng chưa?
Còn nữa, trong những ngày đến tình trạng chia rẽ phân tán, thù hận bất hòa sẽ dzĩnh dziễn chấm dứt. Chính quyền năng của Đức Chúa Trời sẽ làm nên cuộc hòa giải, tái thống nhất này. Ngày đó chỉ có một vương quốc, một dân tộc thánh, một trung tâm thờ phượng thánh dưới sự chăn dắt của một vua, là Đầy Tớ thánh của Đức Giê-hô-va mà thôi.
Bạn có tìm thấy hy vọng cho hôn nhân của mình, cho sinh hoạt tâm linh của gia tộc mình, cho tương lai của hội thánh và của dân tộc mình trong lời hứa “hai cây gậy” này của Đức Chúa Trời không?
Đấy là xong phần 1 của ngày hôm nay – phần tử sinh, tức là từ chết chuyển sang sống. Giờ ta sang phần 2: sinh tử, nghĩa là đang sống chuyển sang … từ trần!
Hai chương 38-39 là phần tiên tri có thể liệt vào nhóm khó hiểu nhất trong Kinh Thánh đấy ạ. Vì lý do đó nên từ xưa đến nay đã có không biết bao nhiêu là suy đoán, bình giải về ‘đồng chí … Gót’ (hay Gốc – BCG) và về thời điểm mà ‘đồng chí’ í mang liên quân đến đất Israel để nộp mạng.
Kinh Thánh chỉ cho biết rằng trận chiến đó sẽ xảy ra “trong những năm sau rốt” (38: 8); và Gót là vị thủ lĩnh thuộc đất Ma-got, nằm về “phương cực bắc” mà thôi (38: 15). Vị vua này sẽ đứng đầu liên minh quân sự hùng mạnh bao gồm Rô-sơ (Rosh), Mê-siếc, Tu-banh, Phe-rơ-sơ hay Ba-tư (I-ran), Cút (vùng thượng Ai-cập ngày nay), Phút (Liby), Gô-me (thuộc Thổ Nhĩ Kỳ) và Bết Tô-ga-ma (Ac-mê-nia). (Hãy xem lại Sáng Thế Ký 10 để thấy được nguồn gốc của những sắc dân này).
Chúng ta thật sự không biết được là “những năm sau rốt” đã gần chúng ta chưa. Còn nếu mà đã gần rồi thì rõ ràng là nằm ở “cực bắc” của Israel hiện tại không ai khác hơn chính là Liên Bang Nga. Mà Nga thì vốn có quan hệ rất chi là tình thương mến thương với khối Ả-rập, đặc biệt là với I-ran và Syria – hai quốc gia căm thù Israel ra mặt.
Còn nữa, quân Nga hiện đang tìm cách nuốt gọn miền Đông Ucraine, nhằm nối liền với bán đảo Crưm mà họ đã thôn tính trước đó. Thêm vào đó, việc Israel phản ứng quyết liệt với Mỹ và các cường quốc châu Âu về vụ ký thỏa thuận hạt nhân với I-ran mới đây có thể sẽ khiến cho Israel bị các đồng minh phương Tây … nghỉ chơi lắm à. Mà không còn được đồng minh bảo vệ thì đúng là ở trong những nơi không có tường, không then và không cửa  rồi còn gì (38: 11).
Và như thế thì phải chăng, con đường chuyển quân của “vua Gót” hướng về xứ Thánh Israel sắp được khai thông?
Một liên quân rất chi là hùng hậu, và cũng rất chi là hùng hổ. Đúng là như một đám mây che phủ đất (38: 16). Thế nhưng, không phải anh í (vua Gót) tự phát động chiến tranh đâu nha. Chúa đấy. Chúa truyền lịnh cho anh í nam tiến, Chúa bổ nhiệm anh í làm tổng chỉ huy, Chúa khiến anh í đến Trung Đông để phó thân mình làm tiệc đãi chim trời, thú đồng cách miễn phí dzậy đóa.
Mà răng Chúa làm rứa? – “để các dân tộc nhìn biết Ta khi Ta dùng ngươi để bày tỏ sự thánh khiết của Ta trước mắt chúng” (38: 16)
Điều an ủi dành cho dân sự Chúa qua sứ điệp tiên tri này là gì? - Ấy là Chúa sẽ làm bại mưu của kẻ ác đối cùng họ; Chúa sẽ tiếp tục bảo vệ họ cách siêu nhiên trước bất kỳ một sự tấn công nào của kẻ thù. Hãy vững lòng tin cậy nơi Chúa luôn luôn và hãy nhớ đến Jerusalem, nhớ đến dân tộc Do Thái, tức Israel – tuyển dân của Chúa – trong lời cầu nguyện mỗi ngày của anh chị em.
Hãy cầu hòa bình cho Giê-ru-sa-lem,
Nguyện những người yêu mến ngươi được thịnh vượng (Thánh Thi 122: 6)



Chủ Nhật, 23 tháng 8, 2015

VỌNG GÁC ĐÊM THÂU

Ê-xê-chi-ên 33-36
Từ đầu sách đến giờ, tức là suốt 32 chương vừa qua, với đủ các thể loại truyền thông, từ hải ngoại, Ê-xê-chi-ên đã không ngừng nghỉ trong việc cảnh báo cho đồng hương của mình về tai họa sắp giáng xuống trên Jerusalem. Và hôm nay, hung tin đã đến: “Thành đã bị thất thủ rồi!” (33: 21)
Hơn chục năm trời Ê-xê-chi-ên trung tín truyền rao sứ điệp của Chúa cho đồng bào của mình nhưng kết cuộc là quốc gia, dân tộc của ông vẫn không thoát khỏi cảnh diệt vong.
Có lẽ, trong lúc đau đớn tột cùng như vậy, nhà tiên tri đã chất vấn Chúa: “Con được chọn làm phát ngôn viên cho Chúa có ích lợi gì đâu cơ chứ. Chúa chọn con làm người cảnh báo và con đã trung tín cảnh báo hơn 10 năm rồi nhưng kết cuộc dân tộc con vẫn bị diệt vong. Vậy thì giảng để làm gì?”
Câu trả lời là: để cho người ta biết được ý muốn Chúa, để cho người ta biết được đường lối Chúa. Ấy là vì Chúa “không muốn cho một ai hư mất, nhưng muốn mỗi người đều ăn năn.”
Có thể anh chị em đang ở trong tình trạng tương tự tiên tri Ê-xê-chi-ên năm xưa khi rao giảng, cảnh báo hoài nhưng người thân của mình, đồng hương của mình vẫn tiếp tục xây lưng lại với Chúa chăng? Nếu đúng là như thế thì chớ bỏ cuộc vì cớ người ta “nghe tiếng kèn báo động mà không chịu để ý”. Hãy tiếp tục làm trọn chức phận của mình cho đến khi nào xong phiên gác. Khá nhớ là, bạn và tôi được Chúa chọn làm người canh gác cho gia đình của mình, cho dòng tộc của mình và rộng hơn nữa là cho dân tộc Việt Nam của chúng ta đấy. Và phiên gác của chúng ta là phiên gác cuối cùng – từ khuya đến sáng.
Bạn đã từng thổi kèn báo động cho người thân của mình, cho đồng hương của mình về sự chết đời đời đang chờ họ chưa?
Khi được tin thành phố Jerusalem đã bị thất thủ, thì những người Giu-đa đang bị lưu đày ở xứ người liền sốt sắng rủ nhau đến cùng tiên tri Ê-xê-chi-ên để “nghe sứ điệp từ Đức Giê-hô-va”. Những tưởng rằng tin tức về tai họa từ quê nhà truyền sang đã làm thức tỉnh họ, khiến họ trở lại cùng Chúa. Thế nhưng, sự thật thì không phải như vậy.
Đúng là họ có kéo đến cả đoàn, rồi ngồi xuống lắng nghe đàng hoàng nhưng … “chúng không làm theo”. Đối với họ thì người của Chúa cũng giống như một ca sĩ có giọng tốt, hát hay, đàn giỏi vậy thôi. Nghe thì vẫn nghe “nhưng không làm theo” (33: 30-33)
Đọc cảnh này sao thấy giống chuyện thời nay, khi con dân Chúa cứ ùn ùn kéo nhau đi tham dự hết hội nghị này đến đại hội khác, từ trong nước ra hải ngoại, nghe hết diễn giả này đến diễn giả khác, nhưng có quá ít người thật sự được biển đổi, có quá ít hội chúng, quá ít tổ chức, quá ít mục vụ thật sự được dứt dấy sau những sự kiện đó. Không lẽ, đa phần là thuộc thành phần “nghe mà không làm theo” sao ta?
Không cứ gì đến những đại hội hay trại bồi linh, ngay trong những sứ điệp mà chúng ta được nghe hàng tuần hay những sự dạy dỗ từ nơi Lời Chúa mà ta đọc hàng ngày cũng đủ để chỉ ra là bạn và tôi có thuộc vào nhóm tín hữu “nghe nhưng không làm theo” hay không. Thế thì, anh chị em ơi, hãy khiêm nhu mà tra xét chính mình đi nhé. Đừng để đến khi tai nạn xảy ra, ta mới nhớ ra rằng, Chúa đã từng sai tôi tớ Chúa cảnh báo mình nhiều lần nhiều cách rồi đấy nhé. Lúc ấy mới nhớ thì cũng bằng thừa.
Vừa khi Jerusalem thất thủ, vương quốc Giu-đa hoàn toàn bị xóa sổ thì Ê-xê-chi-ên cũng được lịnh chuyển hướng hoàn toàn trong nội dung sứ điệp. Từ sứ điệp phán xét sang sứ điệp an ủi. An ủi cho dân sót đang trong cảnh lưu đày.
Theo đó – từ chương 34-48 – trong giờ an ủi hầu đến, Đức Chúa Trời sẽ tập họp, phục hồi và làm mới lại dân giao ước của Ngài. Cho dù dân tộc này hiện đang rên xiết dưới ách lưu đày tại xứ người, nhưng sẽ có một ngày vinh quang hầu đến khi mà mọi núi đồi, sông suối đều lớn tiếng tôn cao Đức Chúa Trời của Israen về sự vĩ đại của Ngài.
Chính Chúa sẽ là người chăn, hay người lãnh đạo của dân sự Ngài. Và dưới sự lãnh đạo của Chúa thì công lý chắc chắn sẽ được thiết lập (34: 16).
Chúa phục hồi dân Chúa từ chốn lưu đày chẳng phải vì họ đã thi hành xong bản án, mà là vì cớ Danh thánh của Chúa. Chúa cho họ được hưởng lịnh đặc xá, về lại cố hương không phải vì chúng đã cải tà quy chánh, hay đã tốt đủ. Không, Chúa đem họ về sớm chỉ là để … đỡ mang tiếng … cho Chúa. Rứa thôi. He he. (35: 22-32).
Thế thì, một lần nữa, hãy canh giữ lòng mình để không bị … “bé cái nhầm” nha anh chị em. Nhất là những anh chị em đang được Chúa tin dùng hay những hội thánh đang được Chúa thăm viếng. Không phải do chúng ta là người như thế nầy thế kia, hay do chúng ta làm điều này điều nọ mà Chúa đã làm như thế như thế đâu nhá. Chúa cũng không làm điều đó là vì một ai trong chúng ta mà là chỉ vì Danh Thánh của Chúa mà thôi. Nhớ nha.
Có rất nhiều lần Chúa hứa trong 4 chương Kinh Thánh hôm nay: “Ta sẽ”. Con người hứa thì mới có cảnh: “biết bao lần dzu (you) đã hứa, hứa cho nhiều rồi lại quên”, còn Chúa thì hoàn toàn khác à nha. Ấy là vì “Đức Chúa Trời không phải là người mà nói dối” (Dân Số Ký 23: 19). Đức Chúa Trời không có chuyện sớm nắng chiều mưa hay chập chờn trong việc giữ lời Ngài đã hứa. Một khi Chúa tuyên bố: “Nầy là lời Đức Giê-hô-va vạn quân phán” thì bạn có thể hoàn toàn yên tâm mà neo đậu cuộc đời mình trên đó. Luôn luôn là như vậy.
Hãy thử dành vài phút của ngày hôm nay để khám phá xem có bao nhiêu lời hứa quý báu mà Chúa dành cho riêng bạn chỉ trong chương 36 mà thôi. Không dưới 20 đâu đấy.
A dzu ré-đi (Are you ready)?


Thứ Bảy, 22 tháng 8, 2015

SẦU VƯƠNG AI-CẬP

Ê-xê-chi-ên 29-32 
Những lời kết của Ê-xê-chi-ên đối cùng những láng giềng của Giu-đa được đặc biệt dành riêng cho Ai-cập (Ê-díp-tô/Egypt). Kẻ thù thâm niên của dân sự Chúa là Ai-cập sẽ không bị xóa sổ hoàn toàn như Am-môn, Mô-áp, Ê-đôm, Philitin và Tyrơ. Thay vào đó, nó sẽ bị ‘giáng cấp’ hết cỡ, xuống đến hàng … lính lác, sau thời gian tan tác những 40 năm! Vinh quang rực rỡ một thời của các Pharaon sẽ vĩnh viễn không được phục hồi. Và toàn bộ của cải của Ai-cập sẽ được ban thưởng cho Babilon vì đã ‘có công’ trong việc thực hiện ý Chúa!
Lời tiên tri này vẫn còn nguyên giá trị cho đến tận hôm nay. Ai-cập thì vẫn còn được là Ai-cập nhưng vai trò lãnh đạo của nó, thậm chí là đối với khu vực, cũng chẳng còn.
Nhưng mà Ai-cập đã nên tội tình chi để phải bị … Trời đày cho đến tận hôm nay như rứa?
Đây, có liền:
“Vì ngươi đã trở thành cây gậy bằng sậy cho nhà Y-sơ-ra-ên. Khi chúng đưa tay cầm lấy ngươi thì ngươi bị gãy và làm rách cả hai vai chúng. Khi chúng tựa trên ngươi thì ngươi bị giập ra và làm cho lưng chúng sụm xuống” (29: 6-7)
“Vì nó cao lớn, ngọn cao vút tận mây và lòng nó kiêu ngạo vì vẻ cao lớn ấy, cho nên Ta sẽ phó nó vào tay một người hùng mạnh của các nước để xử lý nó. Ta đã đuổi nó ra vì những tội ác nó.” (31: 10-11)
Ai-cập đã lãnh đủ hai ‘cơ số … tội’. Thứ nhất, là tội … chống lưng cho Giu-đa, và thứ hai, là kiêu ngạo. Kiêu ngạo thì không cần phải bàn rồi, cường quốc nào cũng … dính chấu hết. Thế nhưng, lý do Ai-cập bị phạt nặng lại nằm ở chỗ giúp đỡ cho Giu-đa cơ.
Giúp đỡ cho dân sự Chúa mà lại bị phạt nặng là răng? – Không phải nó bị phạt vì … ‘tội’ giúp đỡ, mà là vì nó đã giành chỗ của Đức Chúa Trời trong lòng của vua tôi nhà Giu-đa. Nói theo ngôn ngữ ngày hôm nay là “giành sự vinh hiển của Chúa” đấy. Mà bất kỳ đối tượng nào, dù là một cá nhân hay là một tập thể, mà “không nhường sự vinh hiển cho Đức Chúa Trời” thì chết là cái chắc (Công vụ 12: 23).
Khá nhớ lại là vào lúc bấy giờ – khi Nê-bu-cát-nết-xa đã tiến đánh Giê-ru-sa-lem lần thứ nhất, bắt đi hơn 10.000 người làm phu tù – các tiên tri của Chúa liên tục kêu gọi vua tôi nhà Giu-đa hãy hạ lòng ăn năn trở lại với Chúa – thậm chí Giê-rê-mi còn khuyên hãy đầu hàng Babilon – để được tha mạng, nhưng họ lại chạy đến với vua Ai-cập, tức Pharaon để tìm sự cứu giúp.
Do đó, khi chấp nhận đưa tay ra cứu bồ Giu-đa, thì Ai-cập đã tự đem mình đứng vào chỗ cản đường Chúa hay chống nghịch lại ý định của Chúa đối với dân sự Chúa mất rồi. Mà đã “nghịch với Trời” thì bảo sao không … tiêu vong cho được.
Chỉ riêng cái việc kêu án Ai-cập thôi mà đã được ‘ưu ái’ đến những 4 chương thì đủ thấy là Chúa ghét loại tội này biết dường nào.
Hỡi anh chị em, có đối tượng nào (cá nhân, tập thể hay tổ chức) đang chiếm mất chỗ của Đức Chúa Trời trong đời sống của anh chị em không? Có ý kiến của ai đó hay quyết định của tổ chức nào đó mà anh chị em xem là trọng hơn Lời của Đức Chúa Trời không? Anh chị em có đang thần tượng một cá nhân nào đó không?
Ở một phương diện khác, ngược lại, anh chị em có đang là thủ lĩnh, là cố vấn, là người giúp đỡ (tinh thần, tài chánh) cho một ai đó hay một tổ chức nào đó không? Nếu có, thì những người ‘chịu ơn’ có đang thần tượng anh chị em, lệ thuộc anh chị em như thể là chủ, là Chúa của họ không? Anh chị em có đang ra sức bênh ‘chầm chập’ những người đã bị Chúa tuyên án, bất chấp tội lỗi của họ rành rành không?
Dù ở phương diện nào – người đi thần tượng, hay người được thần tượng – cũng đều bị Chúa trảm cả! Đau nhất vẫn là những người BỊ người khác thần tượng, tức là được thần tượng mà không biết. Nhưng dù là ĐƯỢC hay BỊ, tức là biết hay không biết thì kết cuộc vẫn bị ‘uýnh’ như thường, vì đã giành sự vinh hiển của Chúa. Không ít người bị ‘chết’ tức tưởi kiểu BỊ này đấy. (Trường hợp của Ai-cập là ĐƯỢC chớ không phải BỊ thần tượng đâu nha).
Trong phần Kinh Thánh hôm nay mà cụ thể là trong chương 29: 17 có một chỗ cần được làm sáng tỏ.
“Vào ngày mùng một, tháng giêng, năm thứ hai mươi bảy, có lời Đức Giê-hô-va phán với tôi”
Tất cả các nhà giải kinh đều nhất trí rằng, năm thứ 27 ở đây, tức là 27 năm kể từ ngày dân Giu-đa, trong đó có tiên tri Ê-xê-chi-ên, bị bắt làm phu tù. Tức là 16 năm sau khi Giê-ru-sa-lem bị thiêu rụi. Thế nhưng, sở dĩ, lời tiên tri này (29: 17-21) được ‘dán’ vào đây là vì nó liên quan đến án phạt của Ai-cập. Đơn giản rứa thôi. Chúng ta đã từng quen với kiểu “đầu nên rốt, rốt nên đầu” thế này trong sách Giê-rê-mi rồi, nhớ không?
Cuối cùng, là điều rút ra được từ trong điếu văn 32: 17-32 dành cho những thế lực quốc tế hùng mạnh một thời lúc bấy giờ:
Nào công hầu, nào khanh tướng, nào ngựa xe, nào quyền thế, của cải, nào danh hiệu, nào tầm ảnh hưởng, và thậm chí không ít lần còn được Chúa gọi là “đầy tớ Ta” đi nữa mà không thật sự có Chúa trong đời sống thì kết cuộc cũng nằm chung với “những kẻ không chịu cắt bì” nơi âm phủ mà thôi.
Sứ điệp của Ê-xê-chi-ên dành cho những cường quốc thời đó cũng chính là sứ điệp mà Chúa muốn công bố đến các quốc gia ngày hôm nay. Số phận của nhân loại không nằm trong tay của các vua, các nguyên thủ quốc gia hay quốc tế mà chỉ nằm trong tay của Đức Chúa Trời mà thôi.
Có thể những nhà sử học thế tục cho rằng Israel không mấy quan trọng khi so sánh quốc gia này với Babilon và Ai-cập, hay với Nga hoặc Mỹ. Nhưng Ê-xê-chi-ên đã nhìn thấy những thế lực quốc tế hùng mạnh này từ viễn cảnh của Đức Chúa Trời. Giống như những hạt bụi trên trang sách tiên tri, những cường quốc này sẽ biến mất, không còn được nhìn thấy nữa một khi mà chương trình của Đức Chúa Trời đối với dân sự Ngài bắt đầu chuyển sang trang mới.
Bạn có được khích lệ khi biết được điều này không?


Thứ Sáu, 21 tháng 8, 2015

RỒI NGƯƠI SẼ BIẾT

Dừng Chân Lần Thứ 31 
NHÌN LẠI
Ê-sai, Giê-rê-mi, Ê-xê-chi-ên – mỗi người chia sẻ cùng một kinh nghiệm. Trong buổi đầu chức vụ tiên tri của mình, họ đều kinh nghiệm được khải tượng hay sự hiện thấy từ nơi Đức Chúa Trời. Chính khải tượng hay sự hiện thấy này định hình trọn cuộc đời của họ.
Ê-xê-chi-ên khám phá ra rằng, người mà Đức Chúa Trời có thể sử dụng là người bị choáng ngợp bởi vinh quang Thiên Chúa, … sẵn sàng cho Đức Thánh Linh … và là người hành động trên Lời của Đức Chúa Trời.
Trong những dấu hiệu và biểu tượng, Ê-xê-chi-ên đã kịch hóa thảm trạng đang chờ dân tộc của mình: bị bao vây, bị bắt làm phu tù và … dao đà kề cổ! Thật sự là, giờ chung kết đã gần lắm rồi, và Đức Chúa Trời sẽ khiến cho thế gian biết được cách chắc chắn rằng, đứng đằng sau tất cả những biến cố đó chính là Chúa, Đấng Tể Trị.
Một khi mà vinh quang Chúa đã lìa khỏi Đền thờ, thì rõ ràng là giờ phán xét và phút lưu đày đối với giới quyền chức Giu-đa không còn xa xôi gì nữa. Giới chức quyền ‘đi’ trước, rồi làng nước tiếp theo sau.
Giê-ru-sa-lem bất tín và sa bại trong tình trạng dâm loạn thuộc linh, nhưng Đức Chúa Trời vẫn bày tỏ tình yêu kiên trung, tình yêu mặc dầu của Ngài đối với nó.
Chỉ có một tấm lòng đau thương thống hối và ăn năn thật sự về những lối ác của mình mới có thể là cách đáp ứng thích hợp đối với tình yêu bất diệt của Đức Chúa Trời mà thôi. Và đó cũng chính là phản ứng mà Giu-đa và các quốc gia ngoại giáo lân bang của nó cần phải khẩn thiết học hỏi.
NHÌN LÊN
Từ “chuyên môn hóa” được định nghĩa là “một nghệ thuật học hỏi nhiều hơn và nhiều hơn nữa từ những gì ít ỏi và ít … hơn nữa”. Sự khôn ngoan đến từ đời sống nhiều hơn là đến từ việc nghiên cứu, và quả thật, thà biết một vài câu trả lời còn tốt hơn là biết hết mọi câu hỏi (mà không có câu trả lời). Đúng không?
Có nhiều điều Chúa muốn bạn biết, nhưng có lẽ, điều quan trọng hơn hết được lập đi lập lại hàng chục lần trong sách Ê-xê-chi-ên là: “các ngươi sẽ biết rằng Ta là Đức Giê-hô-va!” (6: 7). Mọi điều khác mà bạn học được trong cuộc đời đều sẽ trở nên vô nghĩa trừ khi và cho đến khi bạn nhận ra rằng, Đức Chúa Trời là có thật (hay thật sự hiện hữu) và là Đấng luôn ban thưởng cho những ai sốt sắng tìm kiếm Ngài (Hê-bơ-rơ 11: 6)
Hãy lướt trở lại những chương mà bạn đã đọc trong những tuần qua, rồi dựa theo những địa chỉ Kinh Thánh (trong sách Ê-xê-chi-ên) dưới đây mà phân chúng ra … “tùy theo loại”. Tức là những điều sẽ hướng dân sự Chúa đến chỗ đưa ra một kết luận không thể tránh khỏi rằng thật sự là có Chúa và Ngài không hề nín lặng.
5: 13     ……………………………………………………………………………………………..
6: 7      ……………………………………………………………………………………………..
7: 4      ………………………………………………………………………………………………
12: 15   ………………………………………………………………………………………………
13: 14   ………………………………………………………………………………………………
15: 7     ………………………………………………………………………………………………
16: 62   ………………………………………………………………………………………………
17: 21   ………………………………………………………………………………………………
20: 20   ………………………………………………………………………………………………
24: 24   ………………………………………………………………………………………………
28: 24   ……………………………………………………………………………………………….
NHÌN TỚI
Đức Chúa Trời toàn quyền kiểm soát mọi điều xảy ra trong đời sống của bạn, gia đình của bạn và dân tộc của bạn. Bạn có biết điều đó không? Nếu có, thì đâu là những sự khác biệt được làm nên?
Chúa là thánh – tức là hoàn toàn phân cách khỏi tội lỗi – và Ngài đã cam kết giúp sức cho bạn vượt thắng mọi thói quen tội lỗi còn đang đeo bám trong đời sống của mình. Bạn có biết điều đó không? Nếu có, thì đâu là ý muốn của Ngài dành cho bạn ngày hôm nay?
Đức Chúa Trời biết rõ bạn đến từng chân tơ, kẻ tóc và vẫn còn yêu bạn cách vô điều kiện. Bạn có biết điều đó không? Nếu có, thì không có một điều gì mà Chúa muốn nghe hơn là câu này: “Con yêu Ngài, Chúa ơi”, miễn là nó xuất phát từ tấm lòng chân thành của bạn dành cho Chúa.
Bạn đã nói điều này với Chúa hôm nay chưa? Nếu chưa, thì không còn lúc nào thích hợp hơn lúc này, vì “hiện nay là thì thuận tiện”.


Thứ Năm, 20 tháng 8, 2015

CÙNG NHAU TỬ NẠN

Ê-xê-chi-ên 24-28 
Tiếp tục phần tuyên án. Lần này là ngày giờ cụ thể cho Giê-ru-sa-lem, cộng thêm … 6 “quốc gia và vùng lãnh thổ” liên quan.
Giê-ru-sa-lem được ví như một chiếc nồi bị hoen gỉ. Mà muốn làm sạch hoen gỉ, ten rét này thì thường chỉ cần để trên bếp lò, đốt nóng lên là được. Thế nhưng chiếc nồi Giê-ru-sa-lem này thì hết cách chữa rồi.
Lần bị chiếm lần thứ nhất bởi vua Babilon với kết quả là hơn chục nghìn người bị bắt đi lưu đày, dường như, vẫn chưa đủ … đô để thể khiến cho Giê-ru-sa-lem tỉnh thức, ăn năn từ bỏ tội lỗi mình. “Vì ten rét nhiều quá, không thể tẩy sạch, dù đã bỏ vào lửa, ten rét ấy cũng không ra!” (24: 12).
Người bình thường, chỉ cần đọc cách chậm rãi và suy tưởng 14 câu đầu của chương 24 là có thể … ngay lập tức không còn dám đụng đến món thịt nấu đông, thịt kho tàu hay món bak-kut-teh rồi. Ấy là vì quá kinh khiếp. Đúng là cảnh: “nồi da, xáo thịt”.
Nào là “thịt ngon, thịt đùi, thịt vai”, nào là “xương ngon lành” được bỏ vào chiếc nồi này để ninh nhừ. (c. 4), và dùng xương để đun thay củi (c. 5). Quá ấn tượng, quá hãi hùng, đúng không?
Thế nhưng, sao con dân ở đấy Chúa vẫn không hề xi-nhê là răng? – Chai rồi, trơ rồi, mất cảm giác rồi. Một khi mà người ta không còn sợ Chúa nữa, thì chẳng còn … ‘sợ thằng Tây’ nào hết. Một khi mà lương tâm đã chai lì rồi, thì đừng có mong mà đem hình phạt ra dọa nó.
“Điếc không sợ súng” hay “ông vua cũng thua thằng khùng” là nằm trong nhóm này đây. Một người mà đạt đến ‘đỉnh đáy’ này rồi thì chỉ còn chờ lúc thi hành án xong, may ra mới có thể “làm lại cuộc đời”.
Biết bao con dân Chúa, tôi tớ Chúa xưa nay, một khi đã ‘nhiễm vi-rút’ chai-trơ này rồi thì bất chấp mọi cảnh báo, cứ như con thiêu thân, lao thẳng một phát vào tường. Nát như tương!
Cũng trong chương 24 này, có một tình tiết cũng gây bàng hoàng không kém cho người chứng kiến, xưa cũng như nay. Đó là cái chết đột ngột của vợ nhà tiên tri. Biết là Chúa dùng sự việc này, qua cách chịu tang vợ bất thường của Ê-xê-chi-ên, để dạy dỗ dân Giu-đa lưu đày cách phải xử sự cho phải phép, trước biến cố sắp xảy ra: Đền Thờ Giê-ru-sa-lem bị thiêu rụi, nhưng đúng là không thể không thắc mắc.
Tại sao cứ dứt khoát là vợ nhà tiên phải chết thì mới có thể dạy người ta bài học này? Nói cách khác, có cần bắt tôi tớ Chúa phải trả cái giá lớn như thế không? Rồi lại còn không được khóc thương nữa chứ?
Đúng là không ai có thể trả lời một cách thỏa đáng, ngoại trừ Chúa. Chỉ biết rằng, Ê-xê-chi-ên đã làm đúng ý như hướng dẫn của Chúa.
Thế mới hay, giá phải trả để hoàn thành sự kêu gọi thiên thượng đối với một người hầu việc Chúa là lớn biết dường nào. Không phải chỉ cá nhân người phải chịu hy sinh, mà cả gia đình của người ấy, cũng chịu buộc chung làm một trong sự kêu gọi của người.
Về khía cạnh này, có bao người thấu hiểu được để chia sẻ, cảm thông?
Bốn chương Kinh Thánh còn lại, từ 25-28, rao báo án phạt cho 4 quốc gia và 2 thành phố. Đó là Am-môn, Mô-áp, Ê-đôm, Philitin cùng Tyrơ và Si-đôn.
Lý do 6 ‘trượng’ này bị Chúa uýnh cho … tơi bời hoa lá là vì thái độ của chúng đối với Giu-đa. Chính xác là đối với sự sụp đổ của Giê-ru-sa-lem, cùng sự thất bại của Giu-đa nói riêng và tuyển dân nói chung.
Một số thì hả hê khi thấy Giê-ru-sa-lem bị phóng hỏa, và dân Chúa bị bắt làm phu tù (25: 1-11); số khác thì ‘thừa cơ trả thù’ khi Giu-đa bị tấn công (25: 12-17). Riêng thương cảng Tyrơ bị hủy diệt vì hội đủ cả hai: vì thành Ty-rơ nói về Giê-ru-sa-lem rằng: ‘A ha! Cái cổng dẫn đến các dân đã đổ vỡ. Nó đã mở ra cho ta, ta sẽ được đầy dẫy, nó đã bị hoang tàn.’ (26: 2)
Hẳn nhiên, cả 6 đối tượng này đều kiêu ngạo có hạng, nhưng rõ ràng lý do mà chúng bị xóa sổ là thái độ thù địch đối với tuyển dân của Chúa. Dù dân sự Chúa đã phạm tội, không vâng giữ giao ước với Chúa, nhưng về phần mình, Chúa vẫn giữ giao ước mà Ngài đã thiết lập cùng tổ phụ của họ là Áp-ra-ham.
Ta sẽ ban phước lành cho ai chúc phước con
Và rủa sả kẻ nào nguyền rủa con (Sáng Thế ký 12: 3)
Điều khoản này của giao ước vẫn còn nguyên giá trị cho đến tận ngày hôm nay. Hãy nhìn vào đất nước Israel, những quốc gia thân thiện với Israel và những quốc gia thù địch với Israel, chúng ta sẽ thấy rõ được sự thành tín của Đức Chúa Trời.
Anh chị em thân mến, khi tin nhận Đức Chúa Giê-xu làm Cứu Chúa, thì chúng ta đã được thừa hưởng giao ước của Áp-ra-ham (Galati 3: 14). Do đó, chớ lo lắng khi nhìn thấy những kẻ thù của đức tin Cơ-đốc dường như còn đang thắng thế, hay lộng hành ở nơi nọ, nơi kia. Án phạt dành cho chúng là chắc chắn và đã tuyên sẵn rồi.
Ngoài ra, ta cũng cần phải canh giữ lòng mình để không phạm phải những lỗi chết người như dân Am-môn, Mô-áp, Ê-đôm, Philitin, như thành Tyrơ và Si-đôn đã từng, khi nhìn thấy những người nam, người nữ của Đức Chúa Trời bị phạt, bị đổ, bị bại trước mắt mình.
Khá nhớ rằng, ta rất dễ dàng “vui với kẻ vui”, nhưng không dễ để “khóc với kẻ khóc” đâu. Đặc biệt là những “kẻ khóc” đó vốn là những kẻ ta không ưa, những kẻ luôn nổi hơn ta, dù ta và hắn cũng là đồng đạo, cũng cùng hầu việc chỉ có một Chúa mà thôi!