Thứ Năm, 6 tháng 8, 2015

ĐỐI NGHỊCH VỚI TIÊN TRI

Giê-rê-mi 26-29 
Có ai đó bảo rằng, sách Giê-rê-mi không thể nào lập bố cục hay dàn bài được. Ấy là vì không ai có thể khóc (thật) mà theo đúng bài bản đã được thiết lập từ trước cả. Đúng sai của ý kiến đó thì còn phải bàn nhưng rõ ràng là (sách) Giê-rê-mi ‘phát ngôn’ không theo một trật tự nào hết trơn á.
Chẳng hạn, trong phần Kinh Thánh ngày hôm qua, thì trật tự thời gian bị đảo ngược hoàn toàn: đầu nên rốt, rốt nên đầu. Cụ thể, theo đúng ‘tôn ti trật tự’ … thời gian thì vua Giê-hô-gia-kim trước hết, rồi đến ông con – vua Giê-hô-gia-kin, và cuối cùng mới là … ông chú, tức vua Sê-đê-kia. Thế nhưng, trong sách Giê-rê-mi thì thời vua Sê-đê-kia lại được đề cập trước ở chương 21, đến chương 24 mới đến thời vua Giê-hô-gia-kin, và cuối cùng chuyện dính dáng đến vua Giê-hô-gia-kim thì được đề cập trong chương 25.
May quá, trong phần Kinh Thánh hôm nay thì không còn cảnh đó. Tuy nhiên, nếu cẩn thận tính toán thì ta sẽ thấy được rằng, giữa chương 26 và ba chương còn lại của ngày hôm nay là 27, 28, 29 cách nhau những đến … 16 năm! (II Các Vua 23: 36; 24: 8-12, 17-18; Giê-rê-mi 28: 1).
Còn nữa, câu chuyện xảy ra tại sân Đền Thờ trong chương 26 cần phải được đọc với “file đính kèm” là bài giảng trong Giê-rê-mi 7: 1-15 thì mới đủ … thủ tục. Nói cách khác, bài giảng trong 7: 1-15 chính là phần ‘triển khai chi tiết’ mạng lịnh mà Chúa truyền cho Giê-rê-mi trong 26: 2-6 đấy. Ngạc nhiên chưa?
Ta học được gì nơi tinh thần phục vụ Chúa của tiên tri Giê-rê-mi trong hoàn cảnh phải “khiêu vũ giữa bầy sói” như thế? – Đó là một tinh thần hầu việc Chúa … chết bỏ luôn. Chớ còn gì nữa. Sém chút nữa là toi mạng rồi còn gì (26: 8).
Rồi còn bị hạ nhục giữa bàn dân thiên hạ (28: 10-11), và kính thưa các thể loại … đòn bẩn khác, từ thấp lên cao, từ dân đến quan, ngay tại quê nhà hay từ xa ngoài đất khách (29). Thế nhưng, Giê-rê-mi vẫn cứ “cứng như sắt, vững như đồng”, vẫn cứ lừ lừ tiếp tục ‘nhả đạn’.
Đấy chính là xì-tai phục vụ mà mỗi chúng ta được kêu gọi để noi theo: “Thưa anh chị em, hãy noi gương chịu bạc đãi và kiên nhẫn của các tiên tri đã nhân danh Chúa mà nói” (Gia-cơ 5: 10).
Trọng tâm của phần Kinh Thánh hôm nay nằm ở thời kỳ cai trị của vị vua Giu-đa cuối cùng là Sê-đê-kia. Lúc bấy giờ, “một bộ phận không nhỏ” thuộc giới quý tộc Giu-đa, bao gồm cả vua Giê-hô-gia-kin cùng hoàng thân quốc thích, đã bị đại đế Nê-bu-cát-nết-xa hốt gọn sang Babilon lưu đày. Đã thế mà người ta vẫn không tỉnh ngộ, đến nước đấy rồi mà người ta vẫn chưa chịu hạ lòng ăn năn. Thậm chí, nhiều người còn cho rằng, biến cố ấy chẳng qua là … ‘tai nạn’ mà thôi; bất quá là chịu trận hai năm nơi xứ người rồi thì ai nấy sẽ được hồi hương.
Vì tin như thế cho nên khi nghe Giê-rê-mi kêu gọi hãy đầu hàng quân Babilon, hãy tình nguyện chịu ách đô hộ của ngoại xâm đi thì hầu hết người Giu-đa, kể cả còn ở trong nước hay đang bị lưu đày xứ người, đều nhất trí cho rằng, Giê-rê-mi là tên phản động, cấu kết với ngoại bang.
Sứ điệp của Giê-rê-mi trong thời điểm này không chỉ là lên án tội lỗi của dân tộc mình, và kêu gọi họ tỉnh ngộ, ăn năn trở lại cùng Chúa mà còn tuyên chiến với đám tiên tri giả – những người mang danh hầu việc Chúa nhưng lại rao giảng những điều Chúa không bảo họ rao. Nói cách khác, vì vâng lời Chúa nên Giê-rê-mi đã tự đưa mình vào thế: “tứ bề thọ địch”.
Thế nhưng, Giê không bao giờ chết. Đơn giản là vì Chúa luôn thành tín. Chúa luôn giữ lời Ngài đã hứa với Giê khi gọi chàng vào trong chức vụ: “Nầy, ngày nay, ta lập ngươi lên làm thành vững bền, làm cột bằng sắt, làm tường bằng đồng, nghịch cùng cả đất nầy, nghịch cùng các vua Giu-đa, các quan trưởng nó, các thầy tế lễ, và dân trong đất. Họ sẽ đánh nhau với ngươi, nhưng không thắng ngươi; vì ta ở cùng ngươi đặng giải cứu ngươi.” (1: 18-19)
Vì thuận với Chúa, nên dù có bị uýnh hội đồng cỡ nào đi nữa thì Giê-rê-mi vẫn “trơ gan cùng tuế nguyệt”. Trong khi mấy tay nghịch lại với Chúa, dù quyền cao chức trọng như Ha-na-nia (28: 1-17), hay đang vinh thân phì gia nơi hải ngoại cỡ Sê-ma-gia ở Nê-hê-lam (29: 24-32) đi nữa thì cũng không thể nào thoát khỏi án tử được.
Ha-na-nia tinh tướng rằng 2 năm nữa là mọi kẻ lưu đày sẽ được hồi hương, tất cả sẽ “châu về hợp phố”, trong khi Chúa thì bảo 70 năm cơ. Hai năm đâu không thấy, chỉ biết rằng sau đúng có hai tháng thì Ha-na-nia đã vĩnh viễn lìa trần (28: 1, 17). Đó là lời cảnh báo mạnh mẽ cho những ai đang đứng trong chức vụ hầu việc Chúa nhưng không còn nghe tiếng Chúa, không còn nhận biết công việc Chúa, không còn phân biệt đường lối Chúa.
Đường lối Chúa không phải lúc nào cũng dễ hiểu, dễ chấp nhận đối với chúng ta. Thế nhưng, có một điều luôn luôn sáng tỏ, luôn luôn rõ ràng: Chúa là thiện lành, đường lối Chúa dành cho con dân Ngài luôn bình an và tràn đầy hy vọng, kể cả lúc họ đang chịu cảnh lưu đày!
“Vì Ta biết chương trình Ta hoạch định cho các ngươi là chương trình hòa bình thịnh vượng, không phải là tai họa diệt vong. Ta kiến tạo cho các ngươi một tương lai sáng sủa, một niềm hy vọng vững vàng” (29: 10)
Con người có thể thất bại, dân sự Chúa thật đã thất bại, nhưng Đức Chúa Trời thì không hề thất bại. Chúa đã dùng 70 năm lưu đày để “làm sạch” xứ thánh, để chuẩn bị cho Chúa một dân sẵn lòng và để làm thành giao ước của Ngài đối cùng Apraham và Đa-vít năm xưa thế nào, thì cũng một cách ấy, Chúa đang sử dụng mọi hoàn cảnh mà bạn và tôi đang đối diện, để làm thành kế hoạch đời đời của Ngài trên đời sống của mỗi chúng ta.



Thứ Tư, 5 tháng 8, 2015

NHƯ LÁ MÙA THU

Giê-rê-mi 21-25
Bản tuyên án dành cho dân Chúa vẫn chưa ngưng nghỉ. Lần này, những cây đa, cây đề trong Giu-đa lần lượt được gọi tên. Trước hết là các vua: Sê-đê-kia, Giê-hô-gia-kim và Giê-hô-gia-kin (hay còn gọi là Cô-nia hoặc Giê-cô-nia), và sau đó là đội ngũ tiên tri … không ‘chính chủ’.
Khi quân Babilon đã dàn trận bao vây thủ đô thì vua Sê-đê-kia mới cuống cuồng sai người nhờ tiên tri Giê-rê-mi cầu khẩn Chúa (21: 1-2). Chúa cười cái hậc rồi khẻ nói: “Quá trễ rồi cưng!”
Ấy là ngôn từ ngoại giao cho nó mềm hóa vấn đề, chớ thật ra Chúa ‘phang’ ri nè:
“Này, Ta sẽ đẩy lui các lực lượng võ trang của Giu-đa đang chiến đấu với vua Ba-by-luân và quân đội người. Dù hiện nay địch quân mới bao vây Giê-ru-sa-lem, nhưng Ta sẽ tập họp các đơn vị địch vào trung tâm thành phố. Chính Ta sẽ chiến đấu chống lại các ngươi vì các ngươi cứ chọc giận Ta đến mức độ không tưởng tượng được. Ta sẽ đánh hạ cả người và thú vật trong thành phố này. Chúng sẽ chết vì bệnh dịch đáng sợ. Sau cùng, Ta sẽ nộp vua Sê-đê-kia và tất cả dân cư còn sống sót trong thành này vào tay vua Nê-bu-cát-nết-sa nước Ba-by-luân. Vua ấy sẽ thẳng tay tàn sát, không chút thương hại, khoan dung” (21: 4-7)
Không dừng lại ở đó, Chúa còn lịnh cho Giê-rê-mi vào tận hoàng cung và ‘bồi’ thêm phát nữa cho riêng thành phố Giê-ru-sa-lem:
“Dù Ta yêu mến ngươi như xứ Ga-la-át đầy hoa quả và như rừng xanh xứ Li-ban, Ta buộc lòng phải tiêu diệt ngươi; để ngươi thành một đống đổ nát, hoang vu, không có người ở. Ta sẽ gọi một đạo quân chuyên môn phá thành trang bị đầy đủ để triệt hạ ngươi. Chúng sẽ gỡ các kèo cột bằng hương bách mà ném vào lửa” (22: 6-7)
Đối với hạng phó thường dân thì còn có thể được chết tại quê cha đất tổ, chớ còn hàng vua quan, quí tộc thì phải bị lưu đày biệt xứ, rồi bỏ mạng nơi đất khách quê người. Riêng vua Giê-hô-gia-kin, tức Cô-nia hay Giê-cô-nia thì còn được khuyến mãi thêm món … tuyệt tự, tức vĩnh viễn không còn người nối dõi nữa (22: 30).
Sao kinh thế? – Cương chớ sao. Cương với Chúa quá mà (22: 21)
Thế mới hay, cùng một tội giống nhau nhưng hậu quả thì có sự khác biệt khá lớn giữa những người lãnh đạo và hạng thường dân. Ấy cũng là phải lẽ thôi, vì ai được ban cho nhiều thì sẽ phải bị đòi lại nhiều. Hơn nữa, khi một người lãnh đạo mà phạm tội thì ảnh hưởng tiêu cực, ảnh hưởng xấu của nó lên cộng đồng và lên Danh của Chúa là cực lớn.
Một điều khác cũng rất cần được lưu ý khi giờ phán xét của Chúa hầu gần. Ấy là có quá ít tiên tri thật, nhưng lại hơi bị thừa những tiên tri giả. Tiên tri giả, có thể vốn cũng là những người hầu việc Chúa thật, nhưng giờ đã đổi … ‘tông’ (tone), đã chuyển đề tài cho phù hợp với sở thích của khách hàng.
Đang lúc dầu sôi, lửa bỏng, giặc phương Bắc đã đắp lũy vây thành như thế, mà rao giảng phải ăn năn tội với Chúa, phải thay đổi lối sống, và phải … chuẩn bị đầu hàng ngoại xâm (tức chấp nhận hình phạt của Chúa) thì đúng là đối tượng nguy hiểm, là thế lực thù địch, là không thức thời chút nào cả.
Tình hình này ấy à, phải an ủi, phải khích lệ người ta chứ. Người ta muốn bình an, đúng không? – Hãy nói là họ sẽ có bình an.
Người ta không muốn hoạn nạn, phu tù, đúng không? – Thích thì chìu, chớ mất mát gì của bọ.
Thờ phượng Chúa khô khan, gò bó, luật pháp quá đúng không? – Thì ‘chơi’ kiểu khác đi. Thiếu gì chỗ.
Muốn hoành tráng có hoành tráng, muốn sối động có sôi động, muốn sex có sex, muốn máu có máu, thậm chí máu trẻ con luôn chớ chẳng phải là máu bò, máu cừu (chiên) như thường thấy đâu nha. Đấy, thành tâm cỡ đấy, sùng kính cỡ đấy còn chả ăn thua nữa là …
Đối với quần chúng nhân dân thì đã là tiên tri của Chúa phán thì đố có sai, rồi lại thêm nguyên tắc: “thiểu số phục tùng đa” nên Giê-rê-mi không thể nào là tiên tri thật được. Thật sao lại chỉ có một mình, nhỉ?
Là người đọc hôm nay, chúng ta rất dễ dàng để biết được ai là tiên tri thật, ai là tiên tri giả; ai là lãnh đạo kính sợ Chúa còn ai là lãnh đạo kính sợ … chùa. Thế nhưng, dân sự Chúa ngày xưa, tức là những người đang trong cuộc thì không được sáng như thế đâu.
Ngày nay, chúng ta rất dễ dàng lên án những người chỉ trích, lên án, chống đối Giê-rê-mi và bỏ ngoài tai những lời cảnh báo đầy nước mắt của ông. Thế nhưng, liên quan đến thực tế hiện tại của chính mình, thì nhiều khi chúng ta lại không đủ sáng suốt để phân biệt giữa tình và lý, giữa tình cảm con người và chân lý của Đức Chúa Trời. Chính vì vậy, mà có không ít những lãnh đạo sai bét tè lè nhè luôn nhưng vẫn có nhiều người ủng hộ, nhiều người tín nhiệm.
Rồi chính những người ủng hộ, những người tín nhiệm này, đến phiên mình, lại nhìn vào số lượng người ủng hộ, tín nhiệm ấy như là bằng chứng đúng đắn cho sự chọn lựa, tín thác của mình. Cứ như thế, … ta cùng tiến lên. Đó là lý do tại sao những tà giáo, dị giáo và cả ngoại giáo bao giờ cũng có được một lực lượng thiện nam, tín nữ đông đảo.
Thế thì, anh chị em ơi, chân lý không bao giờ nằm ở số đông hay số ít. Chân lý duy chỉ có nơi Chúa và nơi Lời của Chúa mà thôi. Mà chân lý của Chúa thì đơn giản ri nè:
Nghe Lời Chúa – Làm theo thì sẽ được phước, dù là có đang trong cảnh lưu đày trên đất khách quê người đi nữa. Còn nghe Lời Chúa mà không làm theo thì dù có đang là vua đi nữa thì cũng sẽ trở nên phu tù, nhục nhã xứ người mãn kiếp mà thôi. Hình ảnh hai giỏ trái vả trong chương 24 minh họa hết sức sống động cho chân lý này.
Khép lại phần Kinh Thánh hôm nay là lời tiên báo của Chúa về thời hạn thi hành án đối với dân Giu-đa: 70 năm. Sau 70 năm ách nô lệ của dân Chúa sẽ hoàn toàn chấm dứt, và thế lực cai trị sẽ bị Chúa phán xét. Điều này đã hoàn toàn ứng nghiệm khi vua Siru ra chiếu chỉ tái thiết Đền Thờ tại Giê-ru-sa-lem vào khoảng năm 456 TCN.
Có một điều thú vị là lịch sử của Hội Thánh Chúa nói riêng và nhân loại nói chung, đã từng không ít lần chứng kiến “ách nô lệ 70 năm” tương tự như thế được phá vỡ. Thật không có gì là quá khó cho Đức Chúa Trời của chúng ta, Đấng đã báo trước cho con dân Ngài “những sự cuối cùng từ buổi đầu tiên”.
Hãy đọc Lời Chúa và hãy quan sát những gì Đức Chúa Trời đã và đang hành động trong lịch sử: Ngày Của Chúa sắp đến rồi!


Thứ Ba, 4 tháng 8, 2015

TRONG TAY THỢ GỐM

Giê-rê-mi 16-20
Năm chương Kinh Thánh hôm nay cũng lại tiếp tục rao án đối với nhà Giu-đa.
Mà Chúa cũng … lạ thật đấy nhỉ. Đã biết là ‘chúng’ dứt khoát … “thà chết, chớ không chịu hy sinh” rồi; đã biết là án tử hình đã tuyên rồi, không còn thay đổi gì được nữa, thế mà vẫn cứ lịnh cho đầy tớ của mình là Giê-rê-mi tiếp tục rao giảng nữa là răng cơ chứ.
Án đã tuyên rồi thì đoàng một phát cho xong phim đi, rề rà làm gì cho nhọc xác ra. ‘Nội công thâm hậu’ như Giê-rê-mi mà đến lúc này còn chịu hết nỗi, đã nhặng xị lên rồi (18: 18-23; 20: 14-18), huống chi là người đọc hôm nay. Đúng không?
Nhưng như thế mới đúng là Đức Chúa Trời của Apraham, Ysac, và của Gia-cốp – Đức Chúa Trời chậm nóng giận, hay làm ơn và đầy lòng thương xót.
Nhiều người trong chúng ta rất dễ dàng ủng hộ Giê-rê-mi hết mình trong những lời cầu nguyện … ‘tận sát’ của ông đối với ‘quân’ Giu-đa bội đạo, phản trắc. Thế nhưng, ít ai nghĩ rằng, nếu Chúa mà … ‘đụng đâu đập đấy’ – theo yêu cầu của người hâm mộ – thì liệu chính cá nhân mình có còn tồn tại đến hôm nay để … ‘hùa’ với Giê-rê-mi mà rằng, ‘giết sạch chúng nó đi Chúa ơi’ không?
Anh chị em ơi, rao giảng, kêu gọi là việc của ta; ăn năn hay không là việc của người; còn phán xét ra sao là việc của Chúa. Thế thì, hãy tiếp tục làm phần của mình khi chuông báo hết giờ làm việc chưa reo. Nhớ nha.
Tiếc rằng, lấy lý do là ‘chúng’ chẳng chịu nghe, ‘chúng’ chẳng thèm tin mà nhiều người trong chúng ta đã vội bỏ việc, hoặc chuyển việc trước khi hết giờ làm việc. Anh chị em có thuộc trong số này không?
Trong 5 chương Kinh Thánh hôm nay, có một hình ảnh khá ấn tượng được tiên tri Giê-rê-mi, theo lịnh Chúa, sử dụng làm thị cụ. Đó là chiếc bình gốm. Bình gốm có hai loại … bình gốm (18: 1-4; 19: 1-13). Loại còn … ướt và loại không còn ướt, tức là loại còn sửa được và loại chỉ còn … đập nát được. Bình còn sửa lại hay tái tạo được là khi và chỉ khi ‘hắn’ còn nằm trong tay thợ gốm. Song một khi mà ‘hắn’ đã được bàn giao cho thợ … thu gom, thì chỉ còn có một nơi duy nhất có thể thấy được tàn tích của ‘hắn’ mà thôi. Đó là trũng Ben Hi-nôm, nơi chuyên trị đốt rác của cổ thành Giê-ru-sa-lem, và cũng là hình bóng của Hồ Lửa ngày sau.
Dân Giu-đa được ở trong tay Chúa – một thợ gốm vĩ đại, thế nhưng họ lại không muốn được ‘làm lại cuộc đời’. Họ thẳng thừng từ chối biết bao cơ hội để được đổi đời. Có thể nói, người Giu-đa lúc bấy giờ – từ vua chí dân – không hề thích được thay đổi.
Tuy đã chứng kiến những người đồng hương phương Bắc của mình (vương quốc Y-sơ-ra-ên) đã bị xóa sổ hoàn toàn vì cớ tội lỗi, nhưng họ vẫn cứ tiếp tục kiên định … “đường ta, ta cứ đi”. Bất chấp mọi lời cảnh báo. Thậm chí, ‘thằng’ nào dám léo nhéo cảnh báo thì cứ túm cổ cho … ‘nhập kho’ hoặc tống cổ ra khỏi xứ.
Ngày nay cũng vậy, không thiếu những người tin thờ Chúa và kể cả những người hầu việc Chúa cũng đã và đang bất chấp mọi cảnh báo, tiếp tục sống theo đường riêng mình. Kết cuộc chắc chắn dành cho những người này cũng chính là những gì đã xảy ra cho viên quản đốc Pha-su-rơ, con trai thầy tế lễ Y-mê (20: 1-6).
Bạn thân mến, lòng của con người chúng ta vốn có bản chất là … vô địch dối trá và xấu đạt đỉnh đấy. Chỉ có Chúa mới có thể ‘đọc’ được mà thôi (17: 10). Do đó, hãy hết sức cẩn thận để không bị ‘nó’ lừa cho sát ván nhé. Mần răng được? – Thường xuyên chụp chiếu … ‘bộ đồ lòng’ và sau khi nhận được kết quả xét nghiệm thì hãy làm đúng theo chỉ dẫn của vị Bác Sĩ thiên thượng, tức là chính Chúa.
Vâng, chỉ đơn giản rứa thôi là hưởng phước trọn đời luôn. Ri nè:
Người ấy như cây trồng bên bờ suối,
Đâm rễ theo dòng nước chảy;
Gặp khi trời nắng cũng chẳng sợ hãi
Mà lá vẫn xanh tươi.
Gặp năm hạn hán cũng chẳng lo gì
Mà cứ ra trái không dứt. (17: 8)


Thứ Hai, 3 tháng 8, 2015

GIU-ĐA RA NGHỊCH TỬ

Giê-rê-mi 11-15 
Năm chương Kinh Thánh hôm nay tiếp tục được sử dụng để tuyên án tử đối với toàn quan, toàn quân và toàn dân Giu-đa.
Qua tiên tri Giê-rê-mi, Đức Chúa Trời đưa ra cáo buộc nghiêm khắc đối với dân sự của Ngài: “Chúng … đã bội giao ước mà Ta đã lập với tổ phụ của chúng.” (11: 10). Chúa đã lịnh cho Giê-rê-mi sử dụng ‘phương tiện nghe nhìn’ cực sốc – một chiếc thắt lưng bằng vãi lanh đã mục nát và mấy bầu da rượu – để minh họa cho tính nghiêm trọng của tội lỗi mà dân Ngài đã phạm cùng hậu quả chắc chắn sẽ xảy ra.
Sự phán xét của Chúa sẽ xảy ra cách nhanh chóng và khốc liệt, bao gồm hạn hán, giặc ngoại xâm và kiếp lưu đày.
Trong phần Kinh Thánh hôm nay, có đến 2 lần Chúa lịnh cho Giê-rê-mi xì-tốp cầu thay (11: 14; 14: 11). Thậm chí, Chúa còn bảo rằng, kể cả nếu có hai chiến sĩ cầu thay ‘bách phát, bách trúng’ là Môi-se và Samuen kêu van cho dân Giu-đa trong giờ phút đó đi nữa thì Chúa cũng nỏ thèm nghe luôn (15: 1).
Điều đó có nghĩa là ÁN ĐÃ TUYÊN RỒI. Không còn cơ hội nào nữa.
Thế cho nên, khi còn được nghe … réo, còn được nghe gọi, thì anh chị em ơi, hãy chân thành mà đáp ứng, hãy khiêm nhường mà trở lại đi. Đừng để tới lúc Chúa ‘xếp hồ sơ’ rồi mới ăn năn thì đã quá muộn.
Tại đây còn có một điều nữa mà mỗi một chúng ta cần phải thức tỉnh. Đó là có trường hợp, Chúa cấm người khác cầu thay cho ‘phạm nhân’. Thế thì hỡi anh chị em, hãy sống như thế nào để chính mình không rơi vào trường hợp như vậy nhé. Hãy sống như thế nào để những người khác còn được Chúa cho phép mà cầu thay cho chúng ta đó nha.
Phần Kinh Thánh hôm nay cũng cho chúng ta thấy được ít nhiều nỗi khổ của người hầu việc Chúa. Khổ vì rao giảng mà người ta không thèm nghe. “Người ta” ở đây không phải là người dưng, nước lã mà là những người ta hết đỗi yêu thương mới đau chớ. Chưa hết, không chỉ bỏ ngoài tai những lời mời gọi, khuyên dạy, những người cùng làng Anatot của Giê-rê-mi còn lập mưu ám sát ông nữa (11: 18-23).
Đau như thế thì Giê-rê-mi đã xử sự ra răng? – Khóc. Vâng, khóc xối xả luôn (13: 17; 14: 17; 15: 10, 19). Ông khóc vì bất lực, vì đau. Không phải đau cho mình mà là đau cho những ‘đứa’ mình yêu đang như xe không phanh lao vào chốn … thương đau.
Thấy vậy chớ không phải dễ khóc cho người khác đâu nha. Lại càng khó khóc hơn cho những người từ chối, chỉ trích, phê phán, nhạo báng mình; những người đang lập mưu hãm hại mình. Phải có ơn thật sự từ nơi Chúa, phải có một tấm lòng bao dung của một người chăn thật mới có thể khóc cho những thành phần như thế.
Nói như vậy, không có nghĩa là lúc nào Giê-rê-mi cũng … nâm-bờ oanh đâu nhé. Cũng đã có lúc ông từng chất vấn Chúa: “Tại sao con đường kẻ ác luôn hưng thịnh? Tại sao những kẻ sống gian trá vẫn yên ổn?” (12: 1). Nói cách khác, ông đã théc méc ri nè: “Tại sao kẻ vô đạo thì cứ sống phây phây trong khi đó người công chính lại bị bách hại?”
Lâu ngày về trước, Gióp đã từng hỏi câu đó. Thi sĩ A-sáp đã từng hỏi câu đó (Thánh Thi 73) và về sau Habacuc cũng ‘quần’ lại như thế. Và trong mỗi trường hợp câu trả lời của Đức Chúa Trời luôn có căn bản là: hãy lưu ý đến kết cuộc tất yếu của kẻ ác. Cứ cho là cách sống và sự thành đạt của chúng trong hiện tại có vẻ rất hấp dẫn đi. Nhưng trong ánh sáng của định mệnh đời đời thì bao nhiêu người trong chúng ta sẵn sàng đổi chỗ với họ.
Cuối chương 15 có một chỗ đòi hỏi phải động não đây:
“Đức Giê-hô-va phán: ‘Nếu con quay trở lại, Ta sẽ phục hồi con, cho con đứng trước mặt Ta; Nếu con làm cho điều cao quý lìa khỏi điều hèn hạ, thì con sẽ như miệng Ta. Chúng sẽ quay về với con, nhưng con không quay về với chúng’.”(15: 19)
Vì khó hiểu, nên nhiều người vội cho rằng, chắc là Chúa đang nói câu này với dân Giu-đa hay với một ai khác. Song thật ra, đây là điều Chúa đang nói với Giê-rê-mi đấy. Chúa nói với ông sau khi nghe ông … ca một bài thối … chí vô cùng (15: 10-18).
Chúa kêu gọi Giê-rê-mi hãy “quay trở lại”; Chúa bảo ông hãy làm cho quý hèn tách bạch ra. (Bản Dịch Mới và Bản Công Giáo dịch là: “Nếu ngươi nói lời quý giá thay vì lời thấp hèn”). Hiểu nổi không?
Giê-rê-mi chưa hề lìa bỏ chức vụ, chưa hề bỏ qua sự cầu nguyện. Nói cách khác, trong cái nhìn của con người, chúng ta không thấy có gì sai trật nơi Giê-rê-mi. Nhưng trong mắt của Đức Chúa Trời, thì người của Chúa cần phải trở lại. Điều này có nghĩa rằng, có gì đó đã lệch lạc, đã sai trật, đã phôi pha đi trong tấm lòng, trong động cơ, trong phương cách phục vụ hay trong đời sống của Giê-rê-mi đối với Chúa.
Trong vị tiên tri khả kính của Đức Chúa Trời mà cũng có “quý hèn” lẫn lộn sao? Trong người thánh của Chúa mà cũng có sự lộn lạo giữa “thánh” với “phàm”, giữa “xác thịt” với “thiêng liêng” sao? Một tiên tri vĩ đại mà lúc thì nói lời thấp hèn lúc thì nói lời cao quý sao?
Nếu một ai đó mà nói những lời này thì chắc là ta phải ‘bênh’ Giê-rê-mi … tới bến. Nhưng ở đây chính Chúa nói như thế thì cãi chối làm răng.
Có thể người ngoài không biết chúng ta sa sút từ đâu, sai lệch ở chỗ nào. Nhưng khi Chúa bảo hãy“quay trở lại”, tức hãy ăn năn thì điều đó có nghĩa là người của Chúa biết cần phải ăn năn điều gì và tại sao phải ăn năn.
Kinh Thánh không cho chúng ta biết sự lẫn lộn “quý-hèn” của Giê-rê-mi nhưng chắc chắn là ông phải biết. Chúa không phơi bày sự nhập nhằng của chúng ta cho bàn dân thiên hạ biết; Chúa không ‘bêu’ những gì Ngài không thích nơi chúng ta cho người ta biết đâu. Song cần nhớ rằng, Chúa luôn muốn cho con cái Ngài, tôi tớ Ngài phải làm cho sự quý lìa khỏi sự hèn. Chúa muốn cho tôi con Ngài đoạn tuyệt với những sự hèn hạ, thấp kém không xứng hiệp với địa vị một thánh nhân, một tôi tớ thánh, một người đại diện thánh của Đức Chúa Trời Chí Thánh.
Bạn có rút ra được bài học gì cho riêng mình từ phần Kinh Thánh hôm nay không?



Chủ Nhật, 2 tháng 8, 2015

GIU-ĐA SA HÌNH TƯỢNG

Giê-rê-mi 7-10 
Trong 4 chương Kinh Thánh hôm nay, Giê-rê-mi tiếp tục rao báo án phạt mà Chúa sắp thi hành trên Giu-đa. Lần này, Giê-rê-mi vâng lời Chúa vào … tận ổ để quất trực diện luôn.
Ổ chi? – Hang ổ thờ hình tượng. Ở mô? – Đền thờ Giê-ru-sa-lem chớ mô (7: 11). Ngạc nhiên chưa?
Đây là tình trạng thuộc linh băng hoại đến kinh khiếp của vương quốc Giu-đa vào những năm đầu trị vì của vua Giê-hô-gia-kim (II Vua 23: 36-37). Khối u ác tính của việc thờ hình tượng và lối sống giả hình đã lây nhiễm đến mọi tế bào của đời sống quốc gia: từ gia đình (7: 18), những bậc trí thức, những nhà thông thái (8: 9), đến những lãnh đạo (10: 21). Và thậm chí cả đến hàng tế lễ, tiên tri, tức những người hầu việc Chúa thời bấy giờ, cũng bị … ‘dương tính’ với u ác này. Đúng là cái thời … đồ đểu!
Ác nỗi là người ta đểu mà không nghĩ rằng mình đểu; giả mà cứ nghĩ là mình thật; ác mà cứ tưởng mình là thiện; thờ quỷ ma mà cứ ngỡ là đang thờ phượng Cha; ngày nào cũng chọc giận Chúa mà cứ đinh ninh là đang làm đẹp lòng Chúa.
“Tai họa làm sao có thể xảy ra với chúng ta được, không nhìn thấy Đền Thờ sừng sửng kia à!”.
“Ông có còn đi lễ trên Đền Thờ không? Vẫn còn dâng lễ đều đặn chớ? Thế thì ô-kê rồi, không việc gì phải lo nhá. Cứ vô tư thỏa mái đi. Nếu nhỡ có sai phạm gì thì cứ đến Đền Thờ xưng tội, dâng lễ là xong ngay í mà. Thế nhá, nhá, nhá”. (Diễn ý: 7: 4, 9-10).
Người Giu-đa xưa đặt lòng tin nơi Đền Thờ (tương tự như hội thánh hay giáo hội ngày nay) chớ không đặt nơi chính Chúa. Họ tưởng rằng những nghi lễ tôn giáo mà họ thực hiện định kỳ như thế có thể cứu họ khỏi cơn đoán phạt hầu đến của Đức Chúa Trời, bất kể họ sống ra sao, phạm tội thế nào.
Không có gì sai trật trong các nghi lễ, hay các hình thức ngợi khen thờ phượng mà con dân Chúa đang thực hiện. Thế nhưng, nếu tất cả những điều đó chỉ còn là hình thức bề ngoài, chớ người thờ phượng không còn tấm lòng chân thành đối với Chúa thì sắp … mệt rồi đó nghe.
Nhà Thờ hay hội thánh hoặc giáo hội không cứu được chúng ta, chỉ có Đức Chúa Trời mới cứu được chúng ta khỏi tai họa. Đừng bao giờ lấy việc đi nhà thờ thường xuyên hay còn dâng hiến trung tín làm đủ.  Người tin thờ Chúa thật cần phải “sửa đổi lối sống và việc làm của mình”, tức là “thật lòng đối xử với nhau cách công bình, … không hiếp đáp ngoại kiều, cô nhi và quả phụ, … không làm đổ máu vô tội, … không đi theo các thần khác để tự chuốc họa vào thân” (7: 4-6)
Hãy xem lại những gì Chúa đã làm cho Si-lô, nơi thờ phương Chúa đầu tiên của dân Y-sơ-ra-ên sau khi vào xứ hứa; Hãy xem lại thể nào Chúa đã để cho Hòm Giao Ước – biểu tượng về sự hiện diện của Ngài – bị quân Philitin tịch thu (I Samuen 4). Chúa sẵn sàng vứt bỏ đấy.
Ừ thì đó là nơi thánh, là vật thánh, là đối tượng được chọn của Chúa. Nhưng một khi nơi đó bị bôi bẩn, một khi nơi đó biến thành ‘ổ’, thành ‘động’ thì việc nó bị bỏ chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Tôi và anh chị em là những thánh đồ, tức là những người được Chúa chọn để thuộc riêng về Chúa; và hội thánh – một tập thể gồm những thánh đồ – hẳn nhiên cũng là thánh. Thế nhưng, nếu Đền Thờ được chọn này (tức thân thể của chúng ta hoặc hội thánh) không nên thánh, mà nên ‘ổ’, nên ‘động’ thì kết quả cuối cùng là thể nào chắc khỏi cần phải nhắc lại. Đúng không?
Đó là lý do có biết bao nhiêu hội thánh đã bị xóa sổ, bao nhiêu chức vụ thánh đã phăng teo, và biết bao anh tài một thời lẫy lừng trong hội thánh giờ đang … thẳng cẳng nơi nào.
Chúa có vứt bỏ thật sự đấy, Chúa có loại bỏ thẳng thừng đấy. Hỡi anh chị em, hãy tỉnh thức. Chớ dại dột nghe theo những lời khuyên dạy phỉnh dối của mấy thầy, mấy sư, mấy cha … biến chất (7: 4; 8: 8-9). Trong khi những tiên tri thật của Chúa luôn kêu gọi dân sự Chúa hãy xét mình, ăn năn, trở lại cùng Chúa để được thương xót, để được hưởng phước, thì mấy ông ‘sư’ này luôn rêu rao rằng, “không cần phải ăn năn; nỏ cần xưng tội”. Đấy, thời của Giê-rê-mi khác gì thời của ta ngày nay nhỉ.
Ông thật không nghe, lại đi nghe ông giả (mà hàng giả bao giờ cũng lắm) nên kết cuộc là cả làng phải chịu cảnh … vết chân trần sang I-rắc mần tù binh!
Liên quan đến ‘các cha, các anh’ … tự té, có thể có théc méc đại loại thế này:
“Đúng là cũng còn có nhiều chuyện lùm sùm, nhưng những người lãnh đạo này cũng còn được ơn lắm à. Họ cũng còn nói tiên tri, còn đuổi quỷ, cầu nguyện chữa bệnh, … cơ mà?”
Thì đây, mấy ông thầy, ông sư khi xưa cũng … làm ‘đầy đủ thủ tục’ như thế, trong khi tội lỗi tầy huầy đấy thôi (8: 8-12). Có ai biết họ là những người đã bị Chúa bỏ, đang chờ ngày ra pháp trường đâu.
“Vậy thì ‘ơn’ này, ‘ơn’ kia của mấy ổng ở đâu ra?” – Một khi mà Chúa đã loại bỏ rồi thì ‘ơn’ đó chắc chắn là không đến từ Chúa, chắc chắn không phải là ‘hàng chính chủ’. Thế thì, hoặc là ‘chạy’ theo thói quen, hoặc là … do ‘xã hội đen’ cung ứng, theo kiểu “vỏ Đức, ruột Tàu”! Và nguy hại là đại đa số những người này không hề biết rằng ‘tài khoản’ của họ đã bị … hacker kiểm soát.
Một khi lãnh đạo mà bị … lãnh đạn nơi ‘phần cứng’ như thế, thì dân tình bên dưới – nếu không còn ở trong mối quan hệ cá nhân gần gũi với Chúa – đúng là … giao trứng cho ác rồi.
Trong phần Kinh Thánh hôm nay, còn có một điểm vô cùng đặc biệt, mà mỗi một chúng ta rất cần phải nhớ. Đó là việc Chúa CẤM Giê-rê-mi cầu thay (7: 16-20).
Răng lọa rứa hè? - Ấy là khi đối tượng đã rơi vào tình trạng … ‘hết thuốc chữa’. Ấy là khi đối tượng không còn cải hóa được nữa. Trơ rồi, chai rồi. Đối tượng đang ‘chạy’ ở tốc độ mà không thể nào hãm phanh được, dù đã buông chân ga!
Đối với những thành phần này thì chỉ còn có một điều duy nhất đợi chờ: giờ thi hành án mà thôi!
Đấy, soi cho kỹ đi nha bà con. Đừng có mà đến lúc ấy rồi lầm bầm oán trách rằng thì là “sao Chúa không bảo con một tiếng” nha.


Thứ Bảy, 1 tháng 8, 2015

GIU-ĐA LÂM KHỔ HÌNH

Giê-rê-mi 1-6
Hôm nay chúng ta cùng nhau Bộ Hành vào sách Giê-rê-mi. Đây là cuốn sách giới thiệu đời sống và chức vụ của một trong những vị tiên tri vĩ đại của vương quốc Giu-đa phía Nam, một quốc gia vốn đã từng một thời oai hùng nhưng giờ đây đang trên bờ thảm họa.
Hơn 40 năm, tiên tri Giê-rê-mi rao giảng một sứ điệp không được ai ưa thích: “Ăn Năn Hay Là Chết!” Sứ điệp của ông không được những người đồng tộc cứng đầu của ông lưu tâm đến. Không những thế, họ còn tìm mọi cách để khiến ông … ‘tắt đài’ một lần và vĩnh viễn.
Bị chống đối, bị thù ghét và bị cầm tù, nhưng vị tiên tri đầy lòng thương cảm này vẫn cứ sống sờ sờ để chứng kiến những lời tiên tri của mình được ứng nghiệm: khi quân Babilon tàn ác từ phương Bắc tràn vào xứ sở, hốt sạch sành sanh đem tuốt qua I-rắc lưu đày.
Đức Chúa Trời đã vô cùng kiên nhẫn khi gởi hết lời cảnh báo này đến lời cảnh báo khác qua những vị ngôn sứ của Ngài trong nỗ lực đem Giu-đa ra khỏi con đường hư bại. Giờ đây, trong thời khắc cuối cùng, Chúa ra tối hậu thư qua một con người gan lì nhưng có tấm lòng đầy trắc ẩn: Giê-rê-mi.
Vị tiên tri người làng A-na-tốt này vừa tuôn tràn nước mắt, vừa loan báo chính xác những gì mà người ta cần nghe: Chúa chịu hết nỗi tội lỗi của dân này rồi! Họa diệt vong đã sờ sờ ngay trước mắt rồi kìa. Quân xâm lược tàn ác Babilon – “công cụ thi hành án” của Chúa – đã được lịnh xuất binh!
Làm việc với con người là hơi bị … không ít khó khăn. Chúng ta cần phải chịu đựng cách … vô bờ bến, sáng suốt cách … vô tận, kiên định cách … vô tiền khoáng hậu và cần phải có một số lượng khủng về kinh nghiệm!
Đức Chúa Trời có thể chọn cách khác để thực thi công việc của Ngài, nhưng Chúa lại không làm như thế. Ngài chọn cách: sử dụng con người. Những con người như Môi-se, như Ê-sai, như Giê-rê-mi và như … chính bạn!
Chúa bảo Môi-se hãy bước vào trong cung điện Pharaon cách hiên ngang và tuyên bố: “Hãy để cho dân ta đi!”; Chúa yêu cầu Ê-sai tình nguyện thi hành sứ mạng quan trọng; Chúa sai Giê-rê-mi nói tiên tri cho một dân tộc phản nghịch. Môi-se trả lời: “Con không thể”, Ê-sai thì: “Xong đời con rồi!”, còn Giê-rê-mi là “Con không dám”.
Vâng, chính Chúa đã ‘đo ni đóng giày’ nhằm trang bị và khích lệ cho mỗi một sứ giả để họ có thể phân phát được sứ điệp của Ngài đến tận … tai những người thuộc diện cần phải … được nghe.
Khi đọc xong phần Kinh Thánh hôm nay, hãy hỏi chính mình rằng đâu là thông điệp mà Chúa muốn bạn thực hiện cho Ngài ngày hôm nay? Và rồi bạn đáp ứng ra sao trước sự ủy thác này: bạn đã trả lời là “con không thể”, … “con không dám” … hay dõng dạc “Yes, Sir!”
Giê-rê-mi được kêu gọi làm tiên tri không chỉ ở tầm quốc gia mà là ở tầm quốc tế khi khoảng chừng 20 tuổi! Do đó, anh í sợ khi được kêu gọi thì cũng là điều tự nhiên thôi. Thế nhưng, Chúa tỏ cho ‘ông trẻ’ này biết rằng, anh í được chọn từ lúc … chưa có anh í cơ.
Điều đó có nghĩa là tuổi tác, học thức, kinh nghiệm, ngoại hình, thành phần lí lịch chẳng liên quan gì đến sự chọn lựa của Chúa cả. Bạn thân mến, vì cớ Chúa chọn Giê-rê-mi, cũng như bạn và tôi, trước khi sáng tạo nên vũ trụ này, tức là trước khi có quá khứ của chúng ta. Thế cho nên, quá khứ của bạn – dù huy hoàng hay điêu tàn – thì cũng chẳng dính dáng gì đến sự chọn lựa của Chúa dành cho bạn cả. Yên tâm đi nhé.
Một điểm đặc biệt trong chức vụ tiên tri của Giê-rê-mi là cách Chúa phán với ông. Chúa thường phán với ông hay ban sứ điệp cho ông bằng sự hiện thấy. Có thể nói thế này, Giê-rê-mi ‘thấy’ sứ điệp từ Chúa nhiều hơn là ‘nghe’ như các vị tiên tri khác.
Có những sự hiện thấy (hình ảnh, cảnh trí) ông hiểu ngay, nhưng có không ít sự hiện thấy ông không hiểu. Cảnh nào không hiểu thì ngay sau đó, Chúa giải thích liền (1: 11-12; 13-16). Nhiều ân tứ Thánh Linh (như ân tứ lời tri thức, lời khôn ngoan, phân biệt các linh, … ) ngày hôm nay được vận hành cùng một cách giống như thế. Do đó, nếu anh chị em có được sự hiện thấy hay giấc mơ, hãy cầu xin sự thông giải từ Chúa rồi hãy ‘phán’ nhé.
Phần lớn những sự hiện thấy của Giê-rê-mi là sự phán xét hầu đến trên toàn cõi Giu-đa bởi tay quân Babilon độc ác. Trong linh, ông đã nhìn thấy dân tộc mình, đất nước mình bị quân phương Bắc tàn diệt là thế nào. Thế nhưng, khi ông loan báo cho người dân của mình về tai họa diệt vong hầu đến, rồi khẩn thiết kêu gọi họ hạ lòng ăn năn, trở lại cùng Chúa để được tai qua nạn khỏi thì họ chối từ.
Hãy tưởng tượng xem điều này, nếu bạn biết trước rõ mười mươi rằng tai nạn chết người đang chờ đợi người thân yêu nhất của mình ngay trước cửa vào ngày mai. Bạn sẽ làm gì? Chắc chắn là bạn sẽ tìm đủ mọi cách để báo cho người ấy biết và tìm cách ngăn người ấy đừng tiến đến chỗ chết ấy. Đúng không?
Nhưng nếu người ấy vẫn không nghe lời bạn, cứ lao ra khỏi cửa, tiến về chỗ ấy rồi chết thì bạn sẽ thế nào? – Vừa giận, vừa thương, vừa đau. Đúng không? Đau vì bất lực không làm sao ngăn cản được người thân của mình đi vào chỗ chết.
Đó cũng chính là tâm trạng của Giê-rê-mi đang khi thi hành chức vụ. Đó chính là lý do mà xen lẫn trong những sứ điệp tiên tri, những lời tuyên án là những lời đau đớn khóc thương của ông cho chính dân tộc của mình (4: 10, 19-20; 6: 24).
Trong 6 chương Kinh Thánh hôm nay, chúng ta cũng được gặp lại câu hỏi muôn thuở mà mỗi khi bị tai nạn thì người ta, mà nhất là con dân Chúa, từ xưa đến nay thường hay hỏi: “Tại sao Giê-hô-va Đức Chúa Trời chúng ta lại giáng mọi điều nầy trên chúng ta?” thì đây, câu trả lời của Chúa luôn là: Vì “các ngươi đã lìa bỏ Ta và phục vụ các thần ngoại ngay trong đất mình” (5: 19).
Hẵn nhiên, dân Chúa ngày xưa còn phạm nhiều tội khác như đạo đức suy đồi, tình dục buông thả, dâm loạn khắp nơi (5: 7-8), bất công xã hội (5: 28), giới lãnh đạo thuộc linh suy thoái (5: 31). Thế nhưng, đỉnh của đỉnh tội là thờ lạy hình tượng, mà trong các sách tiên tri luôn dùng một từ rất chi là sexy: tà dâm hay hành dâm!
Chính vì việc thờ lạy hình tượng được kể là tà dâm về phương diện thuộc linh, nên những người thờ lạy hình tượng (dù là nam hay nữ) luôn được mô tả như là những gái mãi dâm. Chính vì phạm vào tội trọng này mà không chịu ăn năn, từ bỏ nên hết Y-sơ-ra-ên phía Bắc, rồi đến Giu-đa phía Nam lần lượt từng ‘em’ một đi vào chỗ diệt vong.
Hãy nhìn vào ‘vết xe đổ’ của người xưa mà soi chiếu vào chính đời sống của mình, của gia đình mình và của hội thánh nơi mình đang sinh hoạt. Bạn có nhận được gì  cho chính mình từ nơi sứ điệp của Giê-rê-mi dành cho dân Giu-đa xưa, được ghi lại trong 6 chương Kinh Thánh mà chúng ta đọc hôm nay không?