Xuất Hành 11-12
Thời khắc cuối cùng đã đến, Chúa trực tiếp ra đòn quyết
định, đem dân Y-sơ-ra-ên ra khỏi Ai-cập, kết thúc 430 năm nô lệ theo như Ngài
đã định.
“Thời gian dân Y-sơ-ra-ên cư ngụ tại Ai Cập là bốn trăm ba
mươi năm. Đúng
vào ngày cuối cùng của bốn trăm ba mươi năm, tất cả các đạo quân của Đức
Giê-hô-va ra khỏi Ai Cập. Ấy là đêm Đức Giê-hô-va canh giữ, vì trong đêm đó Ngài đã
đem dân Y-sơ-ra-ên ra khỏi Ai Cập” (12: 40-42)
Chúa nắm quyền tể trị trên mọi sự, và cũng như 9 lần trước
đó, lần giáng họa cuối cùng này, Chúa cũng báo trước qua tôi tớ của Ngài. Người
ta có quyền chọn lựa: thuận với Trời hay nghịch với Trời và kết quả sẽ tương
ứng với sự chọn lựa của họ.
Nhiều người ngày hôm nay, tiếc thay, giống như Pharaon xưa,
vẫn ngạo mạn bỏ qua hết lần cảnh báo, rồi cảnh cáo này đến lần cảnh báo, cảnh
cáo khác của Chúa. Đúng là, điếc không sợ súng. Mà không sợ không có nghĩa là
bị súng bắn mà không chết đâu nhé. Đúng không?
Hai chương Kinh Thánh hôm nay nói nhiều về đêm Vượt Qua,
(hay bỏ qua) đêm Thần Chết vi hành khắp cả đất nước Ai-cập, để ‘hốt’ sạch
trưởng nam của từng gia đình, trừ gia đình nào có bôi máu cừu (chiên) trên trụ
cửa. Thật là một đêm kinh hoàng, tang tóc từ vua cho đến thường dân.
(Không biết có phải ảnh hưởng từ dzụ này không mà đến tận
bây giờ người miền Nam ta vẫn không dám gọi đứa con đầu là con cả, kể cả con
gái!)
Trong 9 tai họa trước, Đức Chúa Trời phân biệt người Ai Cập
với người Y-sơ-ra-ên. Thế nhưng, với tai họa thứ 10, con trưởng nam của người
Y-sơ-ra-ên không thể thoát chết, nếu họ không làm theo hướng dẫn của Chúa: giết
thịt chiên, bôi máu chiên, ăn thịt chiên nướng trong tư thế sẳn sàng lên đường.
Sự chết của chiên con trong đêm vượt qua chỉ về sự chết của
Đấng Christ trên thập tự giá. Như dân Y-sơ-ra-ên nhờ sự đổ máu của chiên con mà
được cứu thoát khỏi ách nô lệ Ai Cập thế nào, thì người ta ngày nay cũng nhờ
máu của Đấng Christ để được giải cứu khỏi quyền lực của Satan và tội lỗi thể
ấy.
Ý nghĩa của lễ Vượt Qua về sự cứu rỗi đã được đầy trọn khi
Đức Chúa Giê-xu Christ thiết lập lễ tiệc thánh vào đêm trước ngày Chúa thọ nạn,
tức ngay trong bữa ăn kỷ niệm lễ Vượt qua của người Do Thái (Mac 14: 12-25). Về
sau sứ đồ Phao-lô đã nhắc lại ý nghĩa ấy cách sống động trong thơ gởi cho các
tín hữu Cô-rinh-tô: “Đấng Christ là Chiên Con của lễ Vượt qua đã bị giết vì tội
chúng ta” (1 Corinhto 5: 7)
Thế nhưng, vấn đề không dừng lại ở chỗ chiên con đã bị
giết, mà là phải bôi MÁU của nó lên khung cửa, và ăn thịt chiên ấy. Cũng không
phải chờ đến lúc Thần Chết vi hành, không phải chờ đến lúc ‘chuông gọi hồn ai’,
đến lúc nghe tin con trưởng nam nhà ai đó bị chết bất đắc kỳ tử rồi mới lo thịt
chiên.
Không. Họ phải thịt chiên từ chiều hôm đó, làm những việc
KHÔNG GIỐNG AI từ chiều hôm 14 đó, tức là khi mọi việc còn rất chi là bình
thường, KHI CHƯA HỀ CÓ MỘT DẤU HIỆU GÌ rằng thì là đêm nay ta sẽ ra đi! Tin là
rứa đó.
Điều gì đã xảy ra nếu ngày ấy, dân Y-sơ-ra-ên chờ ‘thấy rồi
mới tin’ nhỉ? – Eo ôi, hổng dám tưởng tượng đâu.
Dân Y-sơ-ra-ên xưa khi bôi máu cừu con lên khung cửa là họ
tin rằng, con cừu ấy đã chết thay cho trưởng nam của họ, còn ngày nay khi một
người tin rằng Đức Chúa Giê-xu đã chết thay mình, tiếp nhận Ngài làm Cứu Chúa
của cuộc đời mình, thì ấy là lúc người “bôi máu Chiên ấy lên cửa lòng” mình
vậy.
Này bạn, bạn đã bôi máu Chiên Con của Đức Chúa Trời, tức là
Đức Chúa Giê-xu Christ lên cửa lòng bạn chưa? Nếu câu trả lời của bạn là chưa,
thì hãy thực hiện nhanh lên nhé. Hãy nhờ những người tin thờ Chúa hướng dẫn cho
mình. Phải là ngay hôm nay đấy nhá.
Vì mỗi một Cơ-đốc nhân cần có từng trãi về “đêm vượt qua”
cho chính mình. Mỗi một chúng ta cần có kinh nghiệm của một đời sống đức tin
được giải cứu bởi quyền năng trong huyết Đấng Christ.
Và này, đối với chúng ta, những người tin thờ Chúa, thì sẽ
còn có một “đêm Vượt Qua” nữa đấy: ngày Đức Chúa Giê-xu tái lâm. Bạn có đang
trong tư thế sẵn sàng để Xuất Hành cùng Chúa chưa?