Thứ Năm, 19 tháng 2, 2015

PHÚC PHẦN NƠI ĐẤT HỨA

Dân Số Ký 34-36
Mùng Một Tết mà đề cập đến Phúc hay Phước là quá hợp thời, hợp cảnh rồi. Phúc ở đây không phải là lời chúc đầu năm – tức là điều ước của khách đến thăm nhà nhân dịp Xuân về – mà là “số phần”, là “thiên mệnh”, là “cơ nghiệp thiên thượng” Chúa đã ấn định, đã dành sẵn cho con dân của Ngài rồi. Nhớ nha.
Nếu phải chọn một từ để kết nối những vấn đề khác nhau được đề cập trong ba chương cuối cùng của sách Dân Số ký liên quan đến xứ Hứa, thì đó là từ ĐẶC BIỆT. Những ranh giới hay địa giới đặc biệt, những thành phố đặc biệt và những vấn đề thừa kế đặc biệt.
Trước hết, chúng ta phải thấy rằng, Đức Chúa Trời là Đấng ‘hoạch định biên giới’ cho mỗi quốc gia! Không chỉ cho dân Y-sơ-ra-ên của Chúa thôi đâu nha, mà còn cho cả muôn dân trên đất nữa đấy. “Tiệt nhiên định phận tại thiên thư”, tức là “rành rành định phận tại sách trời” mà lị.
Không chỉ phân chia lãnh thổ mà Chúa còn ấn định thời gian sống trên lãnh thổ đó cho từng dân tộc nữa kia đấy (Công vụ 17: 26).
Dù là một hoàng tử Ai-cập, nhưng với kiến thức tự nhiên của mình, Môi-se cũng không thể nào biết được từng địa danh cụ thể như vậy của một vùng đất mà ông chưa từng đặt chân đến. Câu trả lời chỉ có một: Đó là sự bày tỏ siêu nhiên từ Chúa.
Ranh giới Chúa định rất rõ ràng. Bắt đầu từ phía Nam, theo chiều kim đồng hồ lần lượt là Tây, rồi Bắc và kết thúc là biên giới phía Đông. Tuy nhiên, đây sẽ là một lãnh thổ mở rộng, một dạng biên giới mở. Điểm đặc biệt là ở chỗ đó.
Nói như Reinhard Bonnke, nhà truyền giảng phúc âm nổi tiếng người Đức, thì ranh giới này “có thể lan rộng ra, chạy đến bất kỳ chỗ nào, từ 135 nghìn đến cả triệu mét vuông. Chẳng hạn, khi Đức Chúa Trời phán ‘sông Ê-phơ-rát’ thì vị trí địa lý của nó có thể hướng tới bất kỳ điểm nào ở bờ sông” (Bonnke R. Lửa Phúc Âm. Hà Nội: NXB Tôn Giáo, 2005, 202).
Tuy là mở nhưng ranh giới đã được xác lập rất rõ ràng, cụ thể. Mở là đối với những cá nhân nào, chi phái nào luôn khao khát chinh phục, luôn được thôi thúc bởi ước mong mở mang bờ cõi. Còn đối với những ai mà ‘chừng đó đủ rồi’ thì biên giới đặc biệt kia chẳng có tí ý nghĩa chi đâu.
Ngày nay, đất hứa đối với Cơ-đốc nhân là “đủ mọi phúc lành thiêng liêng trên trời cho chúng ta trong Chúa Cứu Thế” (Epheso 1:3). Anh chị em đã sở hữu được bao nhiêu mối phúc hay bao nhiêu phước lành rồi? Và bao nhiêu người trong anh chị em ngày lại ngày, hiện vẫn còn đang tìm cách khám phá và vui hưởng những phần phước mới trong Christ Giê-xu?
Điểm đặc biệt thứ hai là những thành phố được chỉ định trong xứ Hứa. Những thành phố cho người Lê-vi, tức những người hầu việc Chúa thời bấy giờ và những thành phố ẩn náu hay thành phố lánh nạn dành cho những người vô ý phạm tội sát nhân.
48 thành phố đặc biệt này được phân bố đều khắp cả nước, trong số đó có 6 thành dành cho dân ‘tị nạn’. Tùy theo dân số của mình mà mỗi chi phái phải biệt riêng số lượng thành phố nhiều hay ít cho người Lê-vi cư trú. Việc ‘rải’ đều chi phái thầy tế lễ này trong cả đất nước đóng một vai trò vô cùng quan trọng trong sinh hoạt tôn giáo của xứ sở. Đó là hình bóng cho sự hiện diện của Đức Chúa Trời ở giữa dân Ngài.
Thời nay, mỗi người tin Chúa là một thầy tế lễ (1 Phê-rơ 2:9), thì hội thánh chính là những thành phố đặc biệt dành cho người Lê-vi. Hội thánh cần phải được rải đều khắp nơi, để người ta bất cứ lúc nào cũng có thể dễ dàng chạy đến với Đức Chúa Trời. Mà hội thánh, như chúng ta biết, không phải là những ngôi nhà thờ mà là những con người thật lòng tin thờ Chúa Giê-xu. Thế thì, gia đình của những người tin thờ Chúa cũng chính là những thành phố của người Lê-vi vậy.
Chúa ban đất Canaan cho dân Y-sơ-ra-ên nhưng họ phải chiếm lấy, rồi mới lập thành phố. Chúa ban cho chúng ta “các ngoại bang làm cơ nghiệp, các đầu cùng đất làm của cải” (Thánh Thi 2: 8), nhưng mỗi chúng ta phải ‘chiến đấu’ để chiếm lấy. Gia đình của bạn, dòng tộc của bạn là cơ nghiệp Chúa dành cho bạn, bạn đã ‘chiếm’ xong chưa và bạn đã lập ‘thành phố của người Lê-vi’ tại đó chưa?
Còn các thành lánh nạn thì sao? – Đức Chúa Giê-xu chính là ‘thành ẩn náu’ (Hê-bơ-rơ 6:18). Mà Chúa Giê-xu đang ở đâu ấy nhỉ? – Trong mỗi một người tin, tức là trong bạn và trong tôi. Thế thì, bạn có thể giúp những tội nhân ‘trốn vào nơi ẩn náu’, là Chúa Giê-xu để họ được cứu mạng không?
Đừng quên là những thành dành cho dân ‘tị nạn’ cũng nằm trong số 48 thành phố của người Lê-vi đấy. Thế thì, chính mỗi chúng ta, gia đình của chúng ta – những người Lê-vi thời nay – phải là những cổng thành luôn rộng mở cho mọi đối tượng tìm nơi nương náu. Hãy tạo mọi điều kiện thuận lợi cho phạm nhân kịp trốn trước kẻ báo thù huyết.
Hãy thường xuyên dọn sạch mọi chướng ngại vật trên con đường dẫn đến thành ẩn náu – Chúa Giê-xu. Hãy kêu lớn tiếng lên với tất cả mọi người phạm tội: “Nhanh lên, đừng chậm trễ. Hạy chạy đến với Đức Chúa Giê-xu – Thành Ẩn Náu, thì tánh mạng của ngươi sẽ được bảo đảm”
Còn điểm đặc biệt cuối cùng là ‘Mẹ ơi, đừng gả con xa!’ hay chính ‘xoác’ hơn là ‘em ơi, đừng lấy chồng xa’ thì … còn xa nên hôm nay chưa vội nói. He he. Bao giờ đi đến sách Giô-suê sẽ … vừa hỏi, vừa cưới một lần luôn. Đồng ý thế nhé.
(Trước khi, ‘ốp phôn’ muốn hỏi nhỏ cái nha: ‘Du’ (you) đã đọc ba chương Kinh Thánh của ngày hôm nay chưa dzị? Nhớ là “đừng xa ‘EM’ … hôm nay” đó nghe. He he) 


Thứ Tư, 18 tháng 2, 2015

TRƯỚC GIỜ GIÃ BIỆT

Dân Số Ký 31-33 
Trong những ngày cuối cùng của cuộc đời, Môi-se vẫn làm việc hết sức hiệu quả như những ngày đầu tiên khi vừa tròn … tám mươi! Vẫn minh mẫn, vẫn thân mật với Chúa, vẫn trung tín trong chức phận được giao dù biết rằng mình sẽ không được vào xứ Hứa.
Ông đã nhận mật lệnh từ Chúa, tổ chức tấn công tiêu diệt địch quân Ma-đi-an. Trận đánh cuối đời, trận đánh giã từ. Một trận đánh được dùng làm mẫu, không phải về cách dụng binh, mà là cách phân chia chiến lợi phẩm và cách tẩy uế những chiến binh vừa ‘xây xác quân thù’ trở về.
Thế nhưng, có thể nói bài học lớn nhất trong ba chương sách này nằm ở nơi lời yêu cầu của hai chi phái rưỡi: xin được sống ngoài xứ Hứa! Hậu tự của Ru-bên, của Gát và một phần hậu tự của Manase đã xin được miễn vào Đất Hứa.
Lời cầu xin được đưa ra, không phải khi họ còn lang thang trong sa mạc. Họ cầu xin khi chỉ còn cách xứ Hứa một con sông: sông Giô-đanh. Thậm chí, họ còn sẵn lòng đi tiên phong, sẵn sàng chịu nguy hiểm để chiến đấu và chiếm xứ Hứa cho người khác hưởng, còn cá nhân họ thì chỉ xin được định cư bên bờ đông sông Giô-đanh.
Lý do xin ở lại: (1) vùng bờ đông rất phù hợp cho việc chăn nuôi, và (2) họ có nhiều gia súc.
Rất có lý, vì đó là nhu cầu của cuộc sống họ mà. Rất thực tiển, vì họ sống về nghề chăn nuôi.
Thế nhưng, ẩn đằng sau lời cầu xin này là hai nguyên do: (1) phần đất phía Đông là đủ tốt rồi, và (2) việc vượt sông và chiếm xứ là công việc khó khăn và … không biết sẽ thế nào. Thôi thì, bắt ‘con chim đậu’ cho nó chắc. Hic
Thoạt trông thì lời cầu xin đất của hai chi phái rưỡi này không có ý gì chống lại Chúa cả. Thế nhưng, theo Môi-se thì đó là một hành động loạn nghịch, có ảnh hưởng tiêu cực đến cả cộng đồng. Tuy vậy, Chúa vẫn cho phép họ có được điều họ ước ao. Họ được ở tại một nơi thật tốt đẹp, hết sức thuận lợi theo mắt họ, nhưng không phải là nơi mà Đức Chúa Trời chọn cho họ.
“Họ đã cố ý lựa chọn cơ nghiệp ở bờ bên kia sông Giô-đanh, trong miền giáp giới với thế gian, để trở lại đó ngay khi đánh trận xong, và lấy đó làm nơi ở vĩnh viễn” (Simson, A.B. Giô-suê Giải Nghĩa. Saigon: Nhà in Tin Lành, 1957, 49).
Sự từ chối bước vào đất hứa của con cháu Ru-bên, Gát và Manase có thể được xem như một tiêu biểu cho những người theo Chúa ‘lưng chừng’. Tiến không tiến, mà lùi cũng chẳng lùi. Những người này không tha thiết để đạt đến mục đích cao quý mà Chúa gọi họ.
Họ dừng bước, có thể vì không hiểu được chương trình của Chúa. Họ dừng bước vì tưởng rằng tin Chúa để được cứu rỗi là đủ rồi! Cũng có thể, họ dừng bước vì quá chú trọng đến phần phước hạnh trong đời sống vật chất mà thôi. Do đó, họ không nhìn thấy được điều tốt nhất mà Chúa sẵn dành cho họ.
Có một điểm tương đồng đáng lưu ý trong cách hành xử của hai chi phái rưỡi này và các sĩ quan chỉ huy trận đại thắng quân Ma-đi-an ở đoạn 31. Đó là tình trạng vâng lời nữa vời. Họ vâng lời Chúa nhưng không triệt để. Họ vâng lời Chúa giết sạch toàn bộ ‘đực rựa’ của Ma-đi-an, nhưng các bà, các cô thì … đem về nuôi!
Nói cách khác, họ chỉ vâng lời Chúa khi nào điều đó còn có lợi cho họ; Họ chỉ vâng theo Chúa trong những gì họ thích mà thôi. Mà một khi đã thích rồi nha, mấy chàng liền vận dụng đủ mọi cách để ‘uốn’, để ‘nắn’, để ‘bẻ’ Lời Chúa cho phù hợp.
Về sau vua Sau-lơ cũng đã phạm chính lỗi này (1 Samuen 15), và ngày nay còn có biết bao con dân Chúa tiếp tục miệt mài trong vết xe đổ của người xưa.
Chúa bảo diệt sạch, họ giết có chọn lọc; Chúa bảo vượt qua sông Giô-đanh, vào xứ Hứa mà sống, họ rằng, vào thì vào nhưng sống ở ngoài ni, ‘xa mặt trời’ thì sẽ thỏa mái hơn, tự do hơn.
Ở trong sự hiện diện của Chúa mà mất tự do, thì cái sự tự do đó là loại tự do gì ấy nhỉ? – Đó chỉ là thứ tự do khỏi việc vâng giữ Lời Chúa, tức là tự do để phạm tội. Là con dân Chúa nhưng không muốn ở gần bên Chúa, tự gọi mình là người yêu của Chúa nhưng không muốn ở gần với người mình yêu. Chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng đã rõ mười mươi ‘nó’ là người thế nào rồi.
Đúng là chỉ có Chúa mới chịu đựng được ngươi chớ người khác thì … ‘đi’ lâu rồi nha con. Đấy, chọn cỡ Lót là cùng chớ gì và kết cuộc ra răng, anh chị em còn nhớ không? (Nếu không thì hãy đọc lại Sáng thế ký 13 và 19 vào các ngày 5/1 và 8/1 trong Bộ Hành Xuyên Kinh Thánh nhé).
Vào cuối phần Kinh Thánh hôm nay (33: 51-56) Chúa răn dạy dân Y-sơ-ra-ên rằng: “Khi các con vượt qua sông Giô-đanh để vào xứ Ca-na-an thì phải đuổi tất cả dân bản địa khỏi các con, phá hủy hết tượng chạm và tượng đúc cùng triệt hạ tất cả các nơi cao của chúng. … Nhưng nếu các con không đuổi hết dân bản địa đi thì các dân mà các con còn để lại sẽ như gai trong con mắt và như chông nơi hông các con. Chúng sẽ theo quấy nhiễu các con trong đất mình đang ở. Rồi đến lúc Ta cũng sẽ đối xử với các con như Ta định đối xử với chúng vậy".
Để được định cư lâu dài, an ổn trong xứ Hứa – là hình bóng của những phước hạnh cho dân Chúa ngày nay – con dân Y-sơ-ra-ên phải ‘dọn dẹp sạch sẽ’ tất cả cư dân đang sống trong đó cùng mọi điều liên quan đến tôn giáo, tín ngưỡng của họ. Rất rõ ràng.
Sạch có nghĩa là sạch, không để sót lại bất cứ ‘món’ nào, dù lớn hay bé, dù người hay vật. Nếu họ không vâng lời Chúa cách triệt để thì những đối tượng đáng diệt kia sẽ trở thành “gai đâm vào mắt”, “chông đóng vào hông” của họ trọn đời.
Anh chị em ơi, hãy thành thật với chính mình và khiêm nhường đủ để xét xem có cây gai, hay cái giằm hoặc mũi chông nào đang ‘xỉa xói’, đang tẩm quất chính mình không? Lo mà giải quyết sớm đi. Nhớ là phải trước khi Chúa đến để xử bạn đấy nhá.


Thứ Ba, 17 tháng 2, 2015

TÁI KIỂM, TÁI XÉT

Dân Số Ký 26-30        
Gần 40 năm đã qua, một thế hệ vô tín đã lìa khỏi sân khấu, thay thế vào đó là một thế hệ mới được dấy lên. Một lần nữa, đây là thời điểm để kiểm tra dân số và đánh giá lực lượng. Mặc dù, sự phán xét thiên thượng đã ‘hốt’ đi trên 38 nghìn nhân mạng (16: 49; 25:9), nhưng lực lượng chiến đấu vẫn còn tổng cộng trên 600 nghìn (26:51). Môi-se, người đã lãnh đạo dân Chúa từ buổi đầu sẽ không còn sống để nhìn thấy việc chiếm xứ Canaan. Việc đó thuộc về Giô-suê, người kế nghiệp ông sẽ dẫn dân sự đến chiến thắng.
Năm chương Kinh Thánh hôm nay không dễ nuốt chút nào, vì toàn xương là xương. Hẳn nhiên, xương thì không thể nhai nuốt như ăn thịt, nhưng xương cũng không kém phần bổ béo, nếu ta biết ‘nấu’.
Nếu phải chọn chỉ một từ làm đại diện cho năm chương này thì chắc chắn từ MỚI (NEW) sẽ chiếm đầu bảng. Này nhé: một thế hệ MỚI (26) – Một lãnh đạo MỚI (27) – Một bộ giáo nghi được làm MỚI (28-30).
Trước hết, tại sao cần phải tổng kiểm tra dân số trước khi vào chiếm xứ? Thoạt nhìn, chúng ta dễ cho rằng vì chuẩn bị ‘uýnh’ nhau nên phải điểm quân thôi. Song thật ra, mục đích chính của lần tổng kiểm tra này là để phân chia đất trong xứ Hứa (26:53).
Đụng đến quyền lợi là phải rất sòng phẳng nhé. Ở đây không có chuyện ăn đồng chia đủ đâu nha. Đông binh, đông tướng thì được hưởng phần nhiều, còn ít quân ít tướng thì nhận phần bé, thế thôi. Còn cái dzụ bốc thăm chọn vị trí cũng là nhằm khớp mấy cái miệng lằm bằm về sau này đó nha.
Đấy, thuật ‘điều hành, quản trị’ hay thuật lãnh đạo thường bắt đầu từ những điều dường như rất vụn vặt thế đấy. Học biết cách để ngăn chặn nan đề, rắc rối phát sinh thì bao giờ cũng tốt hơn là chỉ biết cách giải quyết nan đề, hậu quả.
Ngoài ra, kết quả của việc kiểm tra dân số lần thứ hai này cũng cho chúng ta thấy sự thành tín của Đức Chúa Trời ở phương diện … giáng họa! Trừ Giô-suê và Calep thì trong tổng số 601.730 người nam từ 20 tuổi trở lên được kê khai lần này không có một ai thuộc về số người trong lần kiểm tra thứ nhất. Tất cả 603.550 người nam trong lần kiểm tra trước đều đã chết trong sa mạc, đúng như lời Chúa phán (26:65). ‘Gem ô-vờ’ hoàn toàn đối với thế hệ cũ.
Điều này là một lời nhắc nhở nghiêm túc rằng, sự đoán phạt của Đức Chúa Trời là chắc chắn và dứt khoát. Dù là ban phước hay giáng họa thì Chúa luôn làm trọn lời phán hứa của Ngài. Nhớ nhé.
Tiếp theo, một thế hệ mới xuất hiện, đòi hỏi một người lãnh đạo mới thích hợp. Giô-suê, đệ tử ruột của Môi-se, một trong hai chiến binh bền lòng tin cậy Chúa, đã được chọn. Một sự chọn lựa mang tính kế thừa.
Đúng là vì cớ ‘đập đá’ mà Môi-se không được cùng dân Y-sơ-ra-ên vào chiếm xứ Hứa. Thế nhưng, nhiệm vụ của Môi-se chỉ là đem Y-sơ-ra-ên ra khỏi Ai-cập mà thôi (Xuất Hành 3: 10). Và ông đã hoàn thành sứ mạng.
Mỗi một giai đoạn, Chúa dùng những người lãnh đạo khác nhau. Do đó, người được chọn của Chúa cần phải biết phần việc của mình; người được chọn của Chúa cần phải biết thời điểm của mình. “Sẵn tiến, sẵn thoái theo ơn Cha ban …” là vậy. Tiếc thay, nhiều người ngày nay rất ô-kơ để ‘sẵn tiến’, nhưng lại vô cùng khó khăn để ‘thoái’. Đối với những người này thì “chỉ có cái chết mới chia lìa chức (và) ta!”
Môi-se không trao quyền lại cho con trai của mình, hay cho một người nào đó mà ông thích. Ông chuyển giao quyền lãnh đạo lại cho Giô-suê, người được chính Chúa chọn, người được huấn luyện, trang bị và chịu thử thách suốt những năm tháng hành quân gian lao.
Có một điều đáng lưu ý là Môi-se thì có Giô-suê kế nghiệp, nhưng đến phiên mình thì Giô-suê chẳng ‘nhân bản’ được một ai. Giá như mà Giô-suê có được đệ tử thì dân Y-sơ-ra-ên đâu rơi vào cảnh ‘năm cha, bảy mẹ’ khi đã vào hưởng phước trong xứ Hứa tốt đẹp kia.
Thật khó so sánh, Giô-suê và Môi-se ai ‘gút’ (good) hơn, vì mỗi người làm lãnh đạo ở một giai đoạn khác nhau với một thế hệ dân sự khác nhau. Song, ảnh hưởng về lâu dài trên cộng đồng thì rõ ràng là Môi-se ‘ăn đứt’ học trò của mình. Đơn giản vì Môi-se có người nối dõi, còn Giô-suê thì không. Một khi có người kế nghiệp thì công việc của Đức Chúa Trời không bao giờ bị chấm dứt, dù cho người lãnh đạo có qua đời.
Nếu vì một lý do nào đó mà bạn phải đột ngột ‘nghỉ chơi’, thì ai sẽ đủ chuẩn để thay bạn chịu trách nhiệm, để thế chỗ của bạn trong công ty, trong gia đình, trong hội thánh của bạn? Hỡi những bậc làm cha, làm mẹ, hỡi những vị lãnh đạo hội thánh, quý vị đang làm cho những thành viên khác trong gia đình, trong hội thánh luôn phụ thuộc nơi quý vị hay quý vị đang bận rộn huấn luyện, trang bị hay ‘môn đệ hóa’ họ để một ngày nào đó họ có thể thế chỗ quý vị và gánh vác công việc mà quý vị đã khởi xướng chăng?
Cuối cùng, một thế hệ mới xuất hiện thì việc phải dạy lại các quy tắc lễ nghi thờ phượng Thiên Chúa là điều tất yếu. Đối với dân Y-sơ-ra-ên thì việc dâng lễ hằng ngày cho Chúa là vấn đề quan trọng số một. Nếu không có việc dâng tễ lễ mỗi ngày cũng như giữ các kỳ lễ theo luật định của Chúa thì Y-sơ-ra-ên không còn là Y-sơ-ra-ên nữa. Điều này cũng tương tự như việc thờ phượng Chúa đối với con dân Chúa ngày nay vậy.
Thế hệ mới cần phải được học biết cách thờ phượng Chúa. Chúng nó cần phải thờ phượng Chúa cách thông hiểu, tức là phải hiểu việc chúng đang làm. Chúng phải hiểu tại sao phải làm như thế, chớ không thể bắt chước cách máy móc theo những gì thấy nơi cha mẹ hay người đi trước.
Nan đề, của thế hệ Cơ-đốc nhân mới ngày nay là ‘làm’ thì rất ‘trơn tru’ nhưng hơi bị … ‘cùn’ về chân lý. Chẳng hạn, đối với những anh chị em theo tinh thần Ngũ Tuần, Ân Tứ, cầu nguyện tiếng lạ thì rất … giòn nhưng những sự dạy dỗ liên quan đến đề tài này thì lại quá … cạn. Thậm chí, nhiều người hầu việc Chúa đến giờ vẫn chưa phân biệt được đâu là ân tứ tiếng lạ, còn đâu là tiếng lạ như dấu chứng của việc đã được báp-têm trong Đức Thánh Linh!
Còn nhiều, nhiều lắm những trường hợp tương tự như thế đang tồn tại trong khắp các hội thánh, nhóm nhánh. Tình trạng thế hệ Cơ-đốc nhân mới ‘tái mù’ giáo lý căn bản hơi bị nhiều. Đau ở chỗ là tình trạng này diễn ra trong thời điểm nhà nhà mở trường Kinh Thánh, người người mở trường Kinh Thánh.
Hỏi câu này có thể bị coi là vô duyên, nhưng chắc là cần phải hỏi: anh chị em có chắc là đã nắm vững những giáo lý căn bản, tức là những lẽ đạo chính yếu trong niềm tin Cơ-đốc không?
Nếu câu trả lời là không, thì dù bạn là ai (tín đồ hay … sứ đồ) cũng hãy lo mà ôn luyện đi nha. Sắp thi đến nơi rồi kìa.


Thứ Hai, 16 tháng 2, 2015

RẮN ĐỒNG, ‘RẮN’ ĐỘC

Dân Số Ký 21-25               
Năm chương Kinh Thánh hôm nay tập trung nơi quyền chủ tể hay tể trị của Đức Chúa Trời. Hầu như tất cả các nhà giải kinh đều cho rằng, những sự kiện trong năm chương này xảy ra vào năm thứ 40 của cuộc bộ hành nơi sa mạc. Từ Hô-rơ, họ đánh một vòng trở lại Biển Đỏ, rồi từng chặng một trở lại sát rìa phía tây của Đất Hứa, tức là bờ Tây sông Giô-Đanh.
Có hai con rắn trong phần Kinh Thánh hôm nay. Một rắn lửa, sau được ‘dựng’ tượng đồng, và một rắn độc khác – Balaam – bị Chúa ‘khóa’ mồm. Đã là rắn thì luôn dùng miệng để … xực. Và nọc độc của rắn, dù là rắn gì, thì cũng luôn chạy về tim (tâm)!
Dân Y-sơ-ra-ên rước rắn vào nhà bằng cách nào? – Cắn nhằn, lằm bằm, tức là phàn nàn, oán trách. Họ trách ai ấy nhỉ? – Lãnh đạo (Môi-se) và CHÚA. Nhớ nhé.
Chỉ đến khi được rắn lửa chăm sóc cách hết sức nhiệt tình, thì dân Y-sơ-ra-ên mới dập đầu trước Môi-se rằng, ‘nô tài đáng chết’. (Cần ghi nhớ rằng, khu vực này trước đây họ đã từng đi qua, nhưng mấy em rắn lửa kia … không thèm chấp đấy). Nếu ta là Chúa, mà gặp đám dân này, suốt ngày cứ phàn nàn, chực chờ làm phản, chắc là sẽ đập cho phát chết sạch. Thế nhưng, Chúa vẫn nhân từ cho họ con đường sống một khi họ nhận thấy lỗi lầm.
Con rắn bằng đồng là giải pháp … chữa rắn cắn hơi bị tuyệt vời. Thế nhưng, nó vẫn đòi hỏi nạn nhân phải thể hiện hành động đức tin của mình: NHÌN. “Hãy nhìn xem ta và được cứu” (Esai 45: 22).
Câu chuyện dài của Balaam, trong 4 chương còn lại khắc họa rất rõ chân lý: Điều gì Đức Chúa Trời đã định thì Ngài sẽ làm thành. Dân Y-sơ-ra-ên được chọn để hưởng phước. Sự ban phước của Chúa đối với dân được chọn của Ngài là KHÔNG THỂ THAY ĐỔI được. Thậm chí, chính môi miệng của kẻ thù cũng công khai xác nhận điều này đến ba lần!
Balaam, một thuật sĩ nổi tiếng cả khu vực này. Có thể nói rằng, đây là một cao thủ tà đạo, có khả năng hô phong, hoán vũ. Một công cụ của tà ma, chuyên làm việc theo ‘đơn đặt hàng’. Balaam được mời để rủa sả dân Y-sơ-ra-ên nhằm mục đích làm họ suy yếu. Tuy nhiên, Chúa kiểm soát mọi sự và dùng chính miệng thuật sĩ này xác nhận phước lành của Y-sơ-ra-ên.
Tuy lần hành sự này của Balaam có làm cho thân chủ của ông là Balac, vua Mô-ap, không được vừa lòng; nhưng về sau Kinh Thánh cho chúng ta biết rằng chính tay thuật sĩ này đã bày mưu cho dân Mô-áp hạ ‘độc thủ’ được dân của Chúa (Dân. 31: 16).
Ban đầu là tình dục, tiếp đến là ăn nhậu và đoạn cuối là cùng đến tôn thờ … tà ma ngoại đạo (25: 1-2)! Từng bước từng bước thầm, từng em từng em một. Không tốn một mũi tên hòn đạn chi cả. Rất hiệu quả. Và cho đến tận hôm nay, binh pháp Balaam vẫn được ma quỷ triệt để sử dụng để hủy diệt dân Chúa.
Tín đồ thì một phát, tít mắt, chết ngay. Còn sư, thầy á. Đã biết sai bét nhè ra rồi, không lo hạ mình, quay đầu là bờ, lại còn ở đó gân cổ lên nào là thời ân điển, nào là sống bởi đức tin. Cứ làm như Chúa thời nay là một ông Chúa khác không bằng.
Chẳng cần phải mổ xẻ tiếng Hê-bơ-rơ, tiếng Hy lạp hay thần học gì ráo trọi, cứ nhìn cái cách sống của mấy ‘ông’ hằng ngày thì đã không ‘duyệt’ được rồi. Người đời thì chịu ‘cố đấm ăn xôi’ chớ ‘mấy cha, mấy anh’ mà không lo tỉnh ngộ, suốt ngày cứ ngập ngụa trong sự sai quấy, thỏa hiệp, rồi dụ dỗ, lôi kéo những tín hữu khác sống buông thả theo mình thì chắc chắn sẽ được ăn gươm của Phê-ni-a đấy.
Hãy nhìn vào con số 24.000 người Y-sơ-ra-ên bị thiệt mạng trong sự kiện này mà tỉnh thức nhé.
Bạn là ai: là Phi-nê-a, sẵn sàng thực hiện án tử hình đối với tội tà dâm (khởi đầu cho việc bỏ Chúa) hay là Ximri, công khai phạm luật Chúa trước bàn dân thiên hạ? Thái độ của chúng ta đối với mạng lịnh của Đức Chúa Trời sẽ quyết định kết cuộc mà chúng ta nhận lãnh: phước lành hay gươm hủy diệt.
Trong câu chuyện của Balaam còn một điều nữa mà chúng ta cần phải suy nghĩ: Balaam biết ý muốn Đức Chúa Trời nhưng vẫn ‘xé rào’.
Sao thế nhỉ? – Ấy là vì bổng lộc chào mời lần sau cao hơn nhiều lần so với trước. Há chẳng phải ngày nay, ở ta đang rất thịnh hành câu nói: “Điều gì không mua được bằng tiền, sẽ mua được bằng rất nhiều tiền” đó sao?
Nếu sự cám dỗ của ma quỷ cũng đi theo cùng một cách như vậy thì ta sẽ chịu đựng được đến đâu?
Nếu một Thị Nỡ đến bên ta, mời ta vui vẽ ‘tình một đêm’ thì chắc sẽ bị ta chữi cho trận nhỉ. “Điên à. Cô nghĩ tôi là ai mà định giở trò cám dỗ chớ. Xí, đỉa mà đòi đeo chân hạc”. Thế nhưng, thay cho Thị Nỡ là một cô gái tóc vàng, … rồi một hoa hậu thì sao, cầm cự được bao lâu?
Người ta có thể trả bao nhiêu tiền thì bạn và tôi có thể bỏ Chúa? Nghe sốc quá, đúng không. Không bao giờ nhé.
“Một nghìn đô-la Mỹ nhé? 10.000 thì sao? Không à, thế 1 triệu đô-la nhé?”
Bỏ Chúa thì khó hình dung nhỉ. Thôi thế này, “em phải trả bao nhiêu thì anh chịu đi chùa với em? Một con Samsung Galaxy 5 nhé. Không à. Thế thì, một con Iphone 6 với một đêm ‘thích gì được nấy’, chịu chưa cưng?”
Tất cả những điều trên đây chỉ là giả định, và phần lớn không ai trong chúng ta ‘được giá’ đến cỡ đó đâu. Không phải ma quỷ không thể đưa ra giá đó để mua đứt chúng ta, cũng không phải chúng ta đủ bản lĩnh đức tin hay thông tuệ tri thức Thánh Kinh đến nổi vượt thắng tất cả những cám dỗ mà dân Chúa xưa đã từng, mà là vì lòng thương xót của Chúa còn chưa dứt, lòng nhân từ Ngài đối cùng chúng ta còn chưa cạn đó thôi.
Anh chị em ơi hãy luôn nhớ những điều này mà giấu mình trong Chúa, cậy ơn của Chúa để vâng giữ Lời Chúa (chớ không phải cậy ơn của Chúa để sống phóng túng), sống một đời thánh sạch, đẹp lòng Chúa và chinh phục được người chưa biết Chúa về thờ phượng Ngài.


Chủ Nhật, 15 tháng 2, 2015

GẬY, QUYỀN, BÒ, LOẠN

Dân Số Ký 17-20                  
Vâng, tựa đề của phần ‘bình lựng’ hôm nay là một tổ hợp từ, khắc họa nội dung chính của 4 chương Kinh Thánh: Cây gậy trỗ hoa của thượng tế A-rôn, quyền lợi của người Lê-vi, con bò lông đỏ và cơn … tái loạn ở Mê-ri-ba.
Có hai âm thanh luôn đồng hành cùng dân Y-sơ-ra-ên suốt giai đoạn lang thang nơi đồng vắng: tiếng xì xầm và tiếng lằm bằm khi họ phàn nàn về chuyện thức ăn, nước uống và người lãnh đạo.
Chúa chận đứng một cơn loạn nghịch của dân Ngài chống lại Môi-se và Aron bằng phép lạ cây gậy nở hoa. Thêm vào đó, người Lê-vi được tái xác nhận trong chức phận phục vụ nơi Lều Thánh, cũng như tro cốt của còn bò lông đỏ được cung cấp làm phương tiện tẩy sạch khỏi sự ô uế liên quan đến xác chết của người và thú.
Tiếng lằm bằm vẫn chưa chấm dứt. Lại một lần nữa, họ phàn nàn vì nước. Rồi trong cơn nóng giận, Môi-se làm một việc đúng (khiến nước chảy ra) nhưng sai phương cách (đập vào đá thay vì nói với đá). Và bởi vì đó mà cửa vào Đất Hứa đã hoàn toàn đóng lại đối với ông. Cả gia đình: Môi-se, Miriam và Aron, không một ai được hưởng phước nơi xứ Hứa!
Có nhiều sự dạy dỗ trong bốn chương sách này.
Trước hết, liên quan đến cây gậy nở hoa của A-rôn. Gậy của A-rôn, vốn là một cây gỗ khô, bổng nứt lộc, nở hoa và ra trái chín. Đó là phép lạ từ Đức Chúa Trời nhằm xác chứng sự kêu gọi thiên thượng dành cho Aron và người Lê-vi.
Lá, hoa, trái là dấu hiệu của sự sống. Khác biệt giữa cây gậy của A-rôn và của những vị thủ lĩnh khác chính là dấu hiệu của sự sống.
Thế thì, vấn đề hết sức quan trọng đối với người hầu việc Chúa không đơn thuần là có hay không có cây gậy (uy quyền, tượng trưng cho chức vụ) mà là có sự sống nơi nó hay không. Có sự sống trong chức phận hay mục vụ mà bạn đang chịu trách nhiệm hay không?
Nơi đâu có sự sống, nơi đó có sự sinh sản, nơi đó tràn ngập tiếng cười và ngược lại.
Nếu Chúa thật sự kêu gọi bạn, chính Ngài sẽ xác nhận. Đó là việc của Chúa. Bạn không cần phải tìm mọi cách để chứng minh, để khẳng định tên tuổi của mình.
Ngày nay, xu hướng trang sức bằng … bằng cấp đang rất thịnh hành giữa vòng những người hầu việc Chúa. Nào là cử nhân, thạc sĩ, tiến sĩ, … và thậm chí đối với một số người, danh xưng mục sư giờ không còn xứng tầm nên họ đã nâng cấp thành sứ đồ! Nếu những bằng cấp kia không phản ánh đúng sở học của ta thì ta đang làm nhục chính ta và làm cho đời thêm khinh danh Chúa chớ phỏng có ích lợi gì.
Hãy thành thật với chính mình: chức vụ của bạn có được Chúa xác nhận bằng những dấu hiệu của sự sống không? Khi A-rôn đứng giữa người chết và người sống thì sự chết bằng dừng lại (16:48), còn bạn thì sao?
Điều thứ hai mà ta có thể học liên quan đến chuyện ‘đập đá’ của Môi-se. Cái này mới phát hiện nè nha: Kể từ thời Môi-se đến chừ, hễ dính đến ‘đập đá’ thì em nào cũng đều có kết cuộc là đai (die) hết trọi á!
Môi-se có vâng lời Chúa trong chuyện này không? – 50/50. Mà 50/50 cũng có nghĩa là không vâng lời. Lãnh đạo mà không vâng lời thì hậu quả cũng khác dân đen đó nha.
Dường như Chúa không quan tâm đến hoàn cảnh hay lý do khiến người của Chúa không vâng lời. Đối với Chúa chỉ có hai tình trạng: vâng lời hay không vâng lời mà thôi.
Mỗi chúng ta phải chịu trách nhiệm trước mặt Chúa về từng quyết định của mình. Vấn đề còn lại: chúng ta thường để cho hoàn cảnh dẫn dắt mình hay lời Chúa (ý Chúa, mạng lịnh Chúa) dẫn dắt mình. Nói cách khác, điều gì khiến bạn đưa ra quyết định: thái độ đối với con người hay thái độ đối với Chúa.
Họa hay phước tùy thuộc nơi sự chọn lựa của chúng ta. Đầu phục Chúa hoàn toàn, trong mọi hoàn cảnh, bất chấp mọi phản ứng của con người xung quanh đúng là khó thật. Song khó Chúa mới chọn chúng ta, chớ dễ Chúa chọn đứa khác mần rồi. Nhớ nhé.


Thứ Bảy, 14 tháng 2, 2015

DÂN THÁNH – THÓI QUEN THÁNH

Dừng Chân Lần Thứ 6    
Ngày hôm nay, 14/2 khắp nơi nơi người ta cứ rầm rầm, rộ rộ lễ Tình Nhân (Valentine), và con dân Chúa cũng nhiệt tình hết cỡ, nhất là những cặp đôi đã và đang yêu nhau. Cứ thấy người ta ‘đón’ mình cũng đón, thấy người ta ‘chào’ mình cũng chào mà không cần biết cái ‘tục’ đó nó có gốc gác ra sao, lành hay dữ, đẹp lòng Chúa hay không đẹp lòng Chúa.
Dù giờ đây nó có bị biến tướng, và thương mại hóa nhưng ‘hồn cốt’ của nó chính là ngày giỗ của một người, một vị linh mục, một ông thánh có tên là Valentine đấy. Anh chị em cứ gu-gồ thỏa mái đi nhá, còn ‘cúng’ hay ‘kỷ niệm ngày mất’ của ông ấy hay không là chuyện của từng người. Hồn ai nấy giữ.
Riêng đối với lịch Bộ Hành, thì hôm nay là ngày nghỉ: dừng chân lần thứ 6. (Nghỉ có nghĩa là KHÔNG ĐỌC Kinh Thánh như mọi hôm nhé. Chỉ nghỉ và ngẫm thôi. Thế nhé)
NHÌN LẠI
Lập đi, lập lại là chìa khóa để nhớ lâu. Nếu bạn cảm thấy thỏa mái khi làm dấu trong cuốn Kinh Thánh của mình thì những phần đã được đọc của sách Lê-vi ký và Dân Số ký trong tuần lễ bộ hành vừa qua, cung cấp cho bạn vô vàn cơ hội để ‘tô màu’ những từ, cụm từ thường xuyên lập đi lập lại. Đó là, “sạch … không sạch … chuộc tội … Ta là CHÚA, Đức Chúa Trời của ngươi, … là thánh”.
Những từ đó nhắc nhớ rằng, Đức Chúa Trời thánh khiết không đòi hỏi gì khác hơn là một dân tộc thánh trong một trại quân thánh. Rồi khi tình trạng thánh khiết đó bị phá vỡ bởi sự ô uế hoặc sự bất tuân thì Chúa cũng đã dự bị sẵn phương cách để thầy tế lễ dùng cho việc chuộc (che phủ) tội.
Tiếng kêu của những con thú bị giết, mùi của máu tươi và thịt cháy, những làn khói liên tục bốc lên từ giữa bàn thờ, … ngày lại ngày được khắc ghi trong tâm thức của toàn dân tộc. Không đổ máu thì không thể có sự tha tội hay có sự thông công với Đức Chúa Trời.
‘Nghe, ngửi, ngó’ hay ‘nghe, nhìn, ngửi’ – được lập đi lập lại liên tục như thế. Đó là phương pháp sư phạm thật sự ‘đi trước mọi thời đại’ của Đức Chúa Trời chúng ta. Phương pháp nghe-nhìn thì được áp dụng trong giáo dục, chủ yếu là dạy ngoại ngữ, từ những năm 50 của thế kỷ trước, còn ‘nghe-nhìn-ngửi’ thì chưa thấy ở mô triển khai. Ấy thế mà, từ ‘ngày xửa, ngày xưa’ Chúa chúng ta đã dùng cách ấy để dạy dân Ngài rồi. Ngạc nhiên chưa?
Ngày nay, Chúa vẫn đang dùng phương pháp ấy để giúp dân sự Chúa thuộc bài đấy, trong số đó có bạn và tôi. Có nhiều phiên bản lắm nha. Trước hết, đó chính là hiến tế toàn hảo nhất –  Chiên Con Thiên Chúa, là Đức Chúa Giê-xu, Đấng đã đến thế gian, phó chính mạng sống mình để “cất tội lỗi thế gian” đi.
Bạn có còn nghe, có còn nhìn thấy cuộc khổ nạn của Chúa Giê-xu không? Còn ‘ngửi’, tức là nếm trải, cảm nghiệm sự thương khó ấy, thì sao? (Bạn sẽ hiểu được điều này khi nào bắt đầu quyết định sống một đời nhân chứng cho Chúa)
Bạn có nghe và có thấy những con người, những cuộc đời vì cớ danh Chúa, mà chịu khổ, mà hy sinh để bạn được cứu, được sống, và được nên người trong Chúa không? Bạn có cảm nhận được những sự đau đớn mà những người ấy phải chịu vì cớ sự non trẻ, dại dột, vô tín của bạn cho đến chừng “Đấng Christ thành hình trong bạn”, cho đến chừng bạn “đạt đến bậc thành nhân” không?
NHÌN LÊN
Có nhiều chất liệu khác nhau dùng trong việc tẩy rữa. Nếu là một đôi tay bẩn ta có thể rữa sạch bằng nước, bẩn hơn tí nữa ta cần phải sử dụng xà phòng. Chén bát đầy dầu mỡ, ta không thể dùng xà phòng và nước mà phải là nước rữa bát. Đối với dầu mỡ xe cộ, máy móc thì phải dùng đến xăng trước hết, rồi sau mới đến xà phòng và nước. Đối với vệt máu loang trên áo, hay vệt cà-phê thì có khi phải tẩm … mì chính (bột ngọt) một thời gian rồi mới xử lý được. Đó là đối với những vết bẩn trên thân thể, hay vật dụng đời thường, còn đối với những vết bẩn trên tâm linh – TỘI LỖI – thì ngoài MÁU CỦA ĐỨC CHÚA GIÊ-XU ra, không chi có thể tẩy sạch được.
Với một đôi tay bạn dính bùn đất, bạn có thể chùi bằng một chiếc khăn hay một miếng giẻ là đủ sạch để bắt đầu sửa chữa một chiếc xe máy. Thế nhưng, để ngồi vào bàn ăn tối, đôi tay ấy cần phải được rữa bằng nước sạch với xà phòng. Còn nếu cần phải chuẩn bị để giải phẩu ổ bụng cho một bệnh nhân, thì đôi tay ấy cần phải sạch như thế nào? – Nước với xà phòng không đủ sạch được, mà phải là nước diệt khuẩn với thời gian cọ rữa đủ lâu. Đúng không?
Thế thì, đôi bàn tay của chúng ta cần phải sạch tới cỡ nào để được Chúa cho phép vào thiên đàng? Hãy mở ra Thánh Thi 24: 3-4 để xem Lời Chúa dạy gì về bàn tay sạch, bạn nhé.
NHÌN TỚI
Thiên đàng là nơi được chuẩn bị cho những con người được chuẩn bị. Đức Chúa Giê-xu đã cầu nguyện: “Lạy Cha, Danh Cha được thánh”. Đức Chúa Trời là Đấng thánh. Ngài không thể dung chứa bất cứ điều gì bất khiết và ô nhơ. Vậy làm thế nào để con người bất toàn có thể vào được thiên đàng? Nếu không có một loại chất tẩy rữa nào của trần gian có thể giải thoát con người khỏi sự ô nhơ của tội, vậy thì có điều gì là hy vọng dành cho mỗi chúng ta?
Câu trả lời: Chính công tác cứu chuộc của Đức Chúa Giê-xu Christ, Con Đức Chúa Trời. “Chúng ta được thánh hóa nhờ sự dâng hiến thân thể của Chúa Cứu Thế Giê-su một lần đầy đủ tất cả” (Hê-bơ-rơ 10:10). Những gì mà xà phòng, hay những chất tẩy rữa tuyệt vời không thể làm được đối với tình trạng tội lỗi của chúng ta thì Đức Chúa Giê-xu đã hoàn tất bởi sự chết, sự chôn và sự sống lại của Ngài. “Huyết của Đức Chúa Jêsus, Con Ngài, làm sạch mọi tội chúng ta” (1Giăng 1:7)
Những người mẹ thường xuyên nhắc nhở con mình bằng câu hỏi: “Con đã rữa tay chưa?” Sẽ có một ngày, Cha Thiên thượng sẽ hỏi bạn câu này “Tay con có sạch và lòng con có thánh khiết không?” Nếu bạn không chắc sẽ phải trả lời Chúa thế nào thì hãy dành thì giờ của ngày hôm nay mà suy gẫm Hê-bơ-rơ chương 10, bạn nhé.
Chúa thánh khiết và nhân từ luôn ở cùng anh chị em.


Thứ Sáu, 13 tháng 2, 2015

TỬ LOẠN MIỀN SA MẠC

Dân Số Ký 13-16 
Khoảng hai tháng sau khi rời Sinai, dân Y-sơ-ra-ên đã tiến sát đến biên giới phía tây của Đất Hứa. Chỉ cần một bước nữa thôi là tha hồ sữa với mật. Mười hai nhân sự thật sự có số má, kinh nghiệm đầy mình, được sai đi do thám xứ theo lịnh của chính Chúa. Tiếng là do thám, nhưng thật ra, nhiệm vụ của họ là đi tiền trạm, không hơn không kém. Họ được cử đi xem trước vùng đất mà Chúa đã hứa ban cho họ. Xem xong về kể lại cho bà con nghe chơi.
Nhưng hỡi ơi, sau bốn mươi ngày ‘khảo sát’ cơ nghiệp tương lai của mình trở về, có mười chàng chỉ còn nhớ trong đầu hình ảnh mấy tay khổng lồ và những thành quách kiên cố nơi ấy chớ không còn nhớ chi đến lời hứa của Chúa nữa. Vì lấy chính mình ra so sánh nên mấy vị tướng lĩnh này bổng dưng thấy … rét. “Ôi phận mình sao giống cào cào, châu chấu rứa hả anh em!”
Trong khi đó, cũng cùng chứng kiến như vậy, nhưng Ca-lép và Giô-suê thì vẫn vô tư là vì cớ làm sao. Ấy là vì, hai nam nhân này đã đem mấy tên khổng lồ, cùng tất tần tật thành quách hùng vĩ của xứ Canaan kia ra so với Chúa. Nói cách khác, hai chàng này đặt lòng tin của mình nơi những gì Chúa nói, chớ không nơi những gì mình thấy. Còn mười chiến binh kia thì ngược lại.
Kết quả, mười “con cào cào” đó đã được chết … mở màn! Nhớ nè pà kon: không phải số đông (đa số) lúc nào cũng là đúng, là chân lý đâu nghe. Phải có chính kiến nha, đừng có bầy đàn cách mê muội vô tín.
Mười thám tử đã … tử kia là ai ấy nhỉ? – Là những lãnh đạo các chi phái. Lãnh đạo chớ không phải dân đen đâu nha. Lãnh đạo mà cũng vô tín sao ta? – Thì đấy.
Lãnh đạo mà vô tín thì số người chết theo hơi bị nhiều đó nghe. Có tổng cộng 603.550 người nam từ 20 tuổi trở lên đã vùi thây nơi sa mạc, mà lẽ ra họ phải là những chiến binh ca khúc khải hoàn trên đất Chúa đã hứa ban.
Vấn đề không phải là số đông hay số ít, là quan điểm, ý kiến của lãnh đạo hay tín đồ thường mà vấn đề nằm ở chỗ ý Chúa. Hãy hết sức cẩn thận khi đưa ra quyết định. Hãy tìm sự xác chứng, sự hỗ trợ  từ nơi Lời Chúa cho quyết định của mình. Đừng để cho sự khôn ngoan của con người, kinh nghiệm cá nhân hay quan điểm của số đông dẫn dắt bạn. Nếu anh chị em là người lãnh đạo thì càng cần phải cẩn trọng, đừng tước đi cơ hội hưởng phước của hội chúng, đừng đẩy người ta vào chỗ chết.
Bởi lời xúi dại của mười ông tướng này, mà dân Y-sơ-ra-ên thay vì thẳng tiến vào xứ Hứa thì bị buộc phải diu-tơn (u-turn) vào sa mạc để ‘phơi’ thêm … hơn 40 năm! Đấy, số đông đấy; Đấy lãnh đạo đấy. Vô tín thì rứa đấy. Nhớ nha.
Hai chương đầu của phần Kinh Thánh phải đọc hôm nay (13-14) ký thuật lại đại tang của dân Y-sơ-ra-ên: chết vì loạn. Loạn vô tín. Còn chương cuối (16) cũng kể về một đám xác tập thể nữa. Lần này đúng là chết tươi, chết không kịp ngáp, trong tích tắc, trong nháy mắt, sạch sẽ luôn. Cũng chết vì loạn. Loạn ngôn. Đối tượng ‘tiên phong’ vẫn lại là lãnh đạo. Đau thế cơ chứ.
Khác với mười ông tướng ở trên luôn thấy mình bé nhỏ như cào cào, châu chấu, ba ông thầy họ Lê ở chương 16 này lại thấy mình ngang tầm cỡ A-rôn, Môi-se.
Người đời có câu: “chưa thấy quan tài, chưa đổ lệ”, nhưng mấy ông này chắc là phải thấy cảnh bà Miriam bị ‘nhốt’ ngoài xa cả tuần vì phong cùi rồi chứ. Bà ấy cũng vì ‘lách chách’, cũng vì tự đặt mình bằng vai phải lứa với cậu Môi-se mà phải lãnh án đó thôi.
Ba ông thầy này có uy tín cao đó chớ. Có tới 250 lãnh đạo ủng hộ, mà toàn là lãnh đạo có ‘số má’, toàn hàng tuyển trong dân Y-sơ-ra-ên không đó nha. Đó là chưa kể cả hội chúng cũng đồng lòng binh vực họ, kể cả khi họ đã chết (16: 41). Thế nhưng, kết quả thế nào? – 250 ông chết cháy, 3 ông chết tươi. Chưa hết, ba ông đầu đảng này còn ‘kéo’ cả nhà mình đi vào chỗ chết. Đấy, lãnh đạo đấy. Đấy, số đông đấy.
Bạn thân mến, vấn đề không nằm ở chỗ bạn có thể làm được việc này việc kia hay không, vấn đề không nằm ở chỗ có người ủng hộ bạn trong chuyện này chuyện kia hay không mà là CHÚA CÓ MUỐN BẠN LÀM ĐIỀU ĐÓ HAY KHÔNG.
Nếu Chúa không chọn bạn đứng ở vị trí đó, nếu Chúa không chọn bạn làm việc đó, thì dù bạn có tìm mọi cách để đứng vào hay ‘bị’ người khác đặt vào thì chắc chắn là sớm hay muộn gì bạn cũng ‘đai’ (die); Mà bạn không ‘đai’ một mình đâu nha, gia đình bạn cũng sẽ được ‘đai’ chung đấy. Thế thì, nếu không thương chính bản thân mình thì cũng hãy cố mà thương lấy gia đình mình, bạn nhé.
Đã là tướng, là lãnh đạo thì mọi quyết định của mình đều có ảnh hưởng, hoặc tích cực hoặc tiêu cực, không chỉ đến bản thân, mà còn đến những người khác nữa. Trong số đó có gia đình của bạn đấy.
Đừng nghĩ rằng, bạn chỉ là lính thôi nhé. Hãy ngẫm xem có bao nhiêu người hiện đang chịu ảnh hưởng của bạn, từ trong gia đình ra đến ngoài xã hội. Bạn sẽ đem lại điều gì cho những người đó: phước hay họa, sống hay chết?
Bạn đang là Giô-suê, Ca-lép hay đang là một trong mười ông tướng mà không ai còn nhớ nổi tên kia? Bạn có đang thỏa lòng và trung tín hoàn thành chức phận mà Chúa giao cho mình – trong gia đình, trong hội thánh và ngoài xã hội – hay bạn đang tập hợp lực lượng để lật đổ uy quyền thuộc linh trên mình, như ông mãnh Lê … Cô-rê?